Quan Sách

Phòng họp yên tĩnh, hình ảnh chiếu phim cứ dần dần hiện ra.

Quảng cáo mang lại cảm giác đầu tiên, là một chuyện quá khứ, một đứa nhỏ, mắt nó nhìn thế giới này thật sự thiện mỹ, làm cho người ta có cảm giác gì?

Làm mọi người vốn có thói quen lấy suy nghĩ người lớn nhìn nhận vấn đề, thói quen dựa vào hiện tại thị trường kinh tế xã hội, mắt nhìn chuyện kinh tế kiếm tiền để xem xét vấn đề, có bao nhiêu người nghĩ đến chuyện dùng đôi mắt trẻ nhỏ để nhìn? Ánh mắt này rất đáng quý, có lẽ hoàn toàn là giá trị căn bản của việc làm từ thiện.

Phương Uyển Kỳ làm quảng cáo rất đơn giản, nhưng đánh thẳng vào linh hồn hồn, rất có lực ảnh hưởng, trung tâm quảng cáo, chính là thế giới trong mắt đứa nhỏ. Cha mẹ thân nhân bọn chúng bởi vì tật bệnh mà rời xa, trong đầu bọn chúng trong nháy mắt giấc mộng thậm chí là ảo giác, cấu trúc thành thế giới, chính là chủ đề của quảng cáo.

Mỗi người đều có thời thiếu niên, khi còn trẻ gặp được bất hạnh và khó khăn, đủ để cho người ta ghi khắc cả đời, mà Phương Uyển Kỳ làm quảng cáo này, hoàn toàn nắm chắc điểm này, cuối cùng mới vẽ rồng điểm mắt chỉ ra chủ đề chữa bệnh từ thiện, phúc trạch vạn dân.

Quảng cáo tổng cộng không đến một phút đồng hồ, nhưng hàm súc, mọi người có mặt không kìm nổi đều vỗ tay!

Rèm cửa một lần nữa được mở ra, lúc đèn bật lên, thần thái Phương Uyển Kỳ sáng láng, mặt mỉm người. Mà mọi người có mặt đã đứng dậy vỗ tay!

Diệp Hải Duyên đã vỗ tay, mặt cô hơi hồng, mà khóe mắt dường như có nước mắt, Phương Uyển Kỳ sải bước đi xuống, đến bên cạnh Diệp Hải Duyên, vô tâm vô phế nói:

- Sao vậy? Diệp lão tổng của chúng ta cảm động sao? Truyền thông Sở Giang chúng ta làm quảng cáo, nhất định là chất lượng!

Cô hơi vênh mặt, Diệp Hải Duyên nhìn bộ dáng của cô, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, nói:
- Không tồi! Quảng cáo này thật sự không tồi! Tôi rất muốn gặp người viết ra kịch bản này!

Phương Uyển Kỳ cười như không cười, nói:
- Gặp người kia có gì tốt, người này là người quen, người lần trước cô ôm khiêu vũ tại vũ hội chính là người viết kịch bản quảng cáo này!

Diệp Hải Duyên sửng sốt, người xung quanh cũng sửng sốt, có người thính tai nghe thấy, đều bàn tán đến tột cùng là người như thế nào mới có thể có may mắn, ôm Diệp Hải Duyên cùng khiêu vũ.

- Trần Kinh?
Diệp Hải Duyên cầm tư liệu liên quan đến cuộn phim quảng cáo trên tay, cô còn chưa kịp xem, vội mở ra, trên dòng đầu tên tác giả quảng cáo, rõ ràng là “Trần Kinh”.

- Trần Kinh không phải trưởng phòng sao? Trưởng phòng Kinh tế thương mại?
Đầu óc Diệp Hải Duyên đầu óc có chút quay cuồng:
- Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy sao? Tùy tiện xem một bài báo có thể nhìn đến một người tên là trưởng phòng Trần Kinh, tùy tiện nhảy một bài khiêu vũ, là có thể gặp được một người tên là Trần Kinh, hiện tại tùy tiện xem một quảng cáo, lại có thể nhìn đến một người tên là Trần Kinh viết kịch bản!

Diệp Hải duyện thậm chí nghĩ, Trần Kinh liệu có phải là người Phương Uyển Kỳ có ý đặc biệt không, sao lại có nhiều Trần Kinh như vậy?

Nhưng, cô không thể không thừa nhận, hôm nay phim quảng cáo này rất được, thế cho nên cô mới kích động muốn gặp người viết kịch bản phim này. Quay quảng cáo, có sáng ý là trọng yếu nhất là, đạo diễn và chế tác cũng không thể xem như trung tâm, mà hôm nay Phương Uyển Kỳ cung cấp phim quảng cáo này, sáng ý làm cho người ta tán dương.

Nếu như viết kịch bản thật sự là Trần Kinh, thì Trần Kinh này cũng đích xác là một nhân tài...

Trần Kinh cũng không biết rằng chính mình ngẫu hứng viết ra một quảng cáo, không chỉ có được Phương Uyển Kỳ toàn bộ tiếp thu toàn bộ đạo diễn, hơn nữa ở thời gian ngắn nhất quay phim, hiệu quả khá chấn động! Khiến cô ở trước mặt Diệp Hải Duyên lên mặt một phen.

Một quảng cáo dự toán quay phim đạt tới năm trăm nghìn, cứ như vậy đơn giản dễ dàng hoàn thành , Phương Uyển Kỳ tuyệt bút vung lên, không chút do dự cho Trần Kinh hai mươi nghìn tiền thưởng, khoản tiền này lúc này liền chuyển tới tài khoản của Trần Kinh.

Trần Kinh đối với chuyện hầu bao của mình đang tăng lên rất nhanh không hề biết, hắn tập trung toàn lực vào công việc của Phòng kinh tế thương mại.

Hiện tại cục diện đối với Trần Kinh bất lợi, nhưng Trần Kinh nghĩ, không thể giả chết không đảm đương, công tác không thể không làm. Trên tay có ba mươi triệu, khu kinh tế mới kiến thiết lập tức liền khởi động, mặt khác, tài chính huyện ủng hộ Thái Thủy một phần, lấy danh nghĩa Phòng kinh tế thương mại ủng hộ , tiền phải từ sổ sách Phòng kinh tế thương mại thông quá.

Đối với ủng hộ như vậy, Trần Kinh toàn bộ cho tạm giữ, tất cả tiền lấy danh nghĩa Phòng kinh tế thương mại ủng hộ Thái Thủy, Trần Kinh tuyên bố, toàn bộ dùng cho ủng hộ xí nghiệp Tam Nông, vì thế, Trần Kinh còn mời dự họp hội nghị chuyên đề dự án giúp đỡ xí nghiệp Tam Nông.

Ở trong cuộc họp, Trần Kinh cho thấy rõ ràng, Phòng kinh tế thương mại về sau trong thời gian dài, phải ủng hộ xí nghiệp liên quan đến cuộc sống sản xuất nông nghiệp của nhân dân, phải giúp đỡ xí nghiệp nông nghiệp sản nghiệp hóa phát triển, phải làm sống động kinh tế nông thôn. Vì thế, Phòng kinh tế thương mại phê duyệt tam triệu năm trăm ngàn đem toàn bộ đầu tư ủng hộ xí nghiệp nông nghiệp sản nghiệp hóa.

Hành động này của Trần Kinh, không thể nghi ngờ đánh vào Thái Thủy một đòn trở tay không kịp, Vương Hàm Dương rất giận dữ, nhưng bất lực!

Khoản tiền này cho Thái Thủy, là hứa hẹn giải quyết vấn đề công nhân viên chức già, hiện tại Trần Kinh tạm giữ, làm Thái Thủy ôm bụng khổ không dám nói ra.

Vốn là, vấn đề một số công nhân viên chức già dưỡng lão, hẳn là phải từ khoản tiền Thái Thủy bồi thường, hiện tại chính quyền huyện cấp cho Thái Thủy, lấy danh nghĩa Thái Thủy bồi thường cho công nhân viên chức già, ý đồ huyện giúp đỡ Thái Thủy khôi phục sản xuất rất rõ ràng.

Trần Kinh cầm khoản tiền này, khiến song phương không dám làm chuyện này ầm ĩ, bởi vì nếu chuyện này ầm ĩ, nhân dân nếu biết tiền nộp thuế cho chính phủ lại để giúp xí nghiệp bù vào lỗ thủng, sẽ thành đòn phản công rất mạnh, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

...

Huyện ủy, hành lanh trái phải văn phòng Thư Trị Quốc, một con muỗi cũng không có.

Tất cả mọi người từ trên xuống dưới Huyện ủy đều biết, bí thư Thư tức giận, buổi sáng mấy lãnh đạo xã, thị trấn vào báo cáo công tác, mỗi người đều bị ông ta mắng phun máu chó, không khí căng thẳng đến cực điểm.

Dưới tình hình như vậy, nhân viên công vụ đi làm ở Huyện ủy, có ai nguyện ý nhận cái xui xẻo kia?

Cho nên, tầng lầu Thư Trị Quốc làm việc thành cấm địa, người bình thường vốn không đi qua, mà đồng sự làm việc trong Huyện ủy cùng Thư Trị Quốc, cả ngày cũng tránh trong văn phòng, sợ bị Bí thư huyện ủy túm tóc, chỉ định sẽ cực kỳ đen đủi.

Văn phòng Thư Trị Quốc, trưởng phòng Công an Lý Sinh Đạo, Phó chủ tịch thường trực huyện Vương Hàm Dương ngồi trên sô pha, sắc mặt hai người đều khó coi.

Thư Trị Quốc ngồi từ bàn làm việc của mình, mắt nhìn chằm chằm hai người nói:
- Sao vậy? Như các cậu nói, công tác không cần làm sao? Tôi phát hiện gần đây không khí huyện rất không thích hợp, nơi nơi đều nghị luận chuyện giả dối hư ảo, sao lại là không khí bình thường được?

- Mặc kệ thế nào,công tác là trung tâm, công tác là căn bản, cả ngày nghĩ chuyện bát nháo, Lễ Hà chúng ta rốt cuộc có muốn phát triển hay không?

Thư Trị Quốc mở miệng nói chuyện, liền không kìm nổi tức giận, mấy ngày nay y đều như thế này.

Y chưa bao giờ thấy phiền phức như bây giờ, y dường như thấy tất cả mọi chuyện đều không vừa mắt, lòng dạ y thâm trầm từ trước đến nay, mấy ngày nay đều bị y ném lên chín tầng mây, y trở nên rất táo bạo!

Trần Kinh một trưởng phòng kinh tế thương mại nhỏ nhỏ, cũng dám công khai hướng y gõ nhịp, điều này làm y không thể hạ màn.

Làm Bí thư huyện ủy, Thư Trị Quốc bổ nhiệm và miễn nhiệm một cán bộ cấp phòng, quả thực dễ như trò đùa. Nhưng hiện tại vấn đề chính là, Trần Kinh đây là công khai gõ nhịp, hơn nữa Trần Kinh dám đem chính mình đắp nặn thành vì dân chờ lệnh, thanh chính liêm khiết, trần kinh gần đây đã làm những gì, có thể nói là chiêu chiêu thẳng chỉ vấn đề mẫn cảm tồn tại của huyện, rất chặt chẽ!

Tình huống như vậy, làm Thư Trị Quốc thật khó xử lý, nếu không làm cho người ta tâm phục khẩu phục lý, y tuyệt đối không thể động đến một sợi lông Trần Kinh, nếu không, về sau ở Lễ Hà y sẽ không làm gì được. Hơn nữa, tương lai cũng sẽ lưu lại cho y hậu hoạn lớn!

Nhưng, nếu không động đến Trần Kinh, hiện tại Trần Kinh hướng y gõ nhịp như thế, cũng đã hạ thấp uy tín y, nếu y không hạ bệ được Trần Kinh, thì y làm gì còn thể diện làm Bí thư Huyện ủy?

Thư Trị Quốc khó xử, tiến thoái lưỡng nan, mà hành động Trần Kinh hiện tại, Thư Trị Quốc cho rằng, là rất có ý nghĩa, mạnh mẽ làm cho người ta giật mình, không có chút lùi bước quay về đường sống.

Đến tận lúc này, Thư Trị Quốc có hơi hối hận, y phát hiện bản thân căn bản là xem nhẹ Trần Kinh, lòng dạ Trần Kinh so với y nghĩ còn sâu hơn nhiều.

Có lẽ từ khi Hoàng Tiểu Hoa quấy nhiễu chuyện tập đoàn Hồng Thành Đài Loan tiến vào Lễ Hà, Trần Kinh cũng muốn làm rõ mọi hành động của Hoàng Tiểu Hoa, đều là ý của Thư Trị Quốc, thời điểm ấy hắn liền đề phòng Thư Trị Quốc.

Mà Thư Trị Quốc sau khi Hồng Thành tiến vào Lễ Hà, vì che dấu làm nhạt chuyện của Hoàng Tiểu Hoa, không tiếc trao giải thưởng lớn cho Trần Kinh, hơn nữa cố gắng tuyên truyền Trần Kinh, đưa Trần Kinh đắp nặn thành một nhân vật anh hùng trong lịch sử phát triển Lễ Hà.

Sự thật chứng minh, Thư Trị Quốc uổng phí tâm cơ, có lẽ hành động này của Thư Trị Quốc, ngược lại bị người ta xem thành giả dối, che dấu trong lòng y chột dạ.

Trần Kinh thật sự là không nể mặt Thư Trị Quốc, Trần Kinh đối với Phòng Công an nghi ngờ, Trần Kinh đối với tập đoàn Thái Thủy nghi ngờ, hai nghi ngờ này, đều là chỉ thẳng vấn đề của Thư Trị Quốc. Nhất là, sau khi nghi ngờ của Trần Kinh bị Dịch Tiên Bình lợi dụng đầu cơ, thời điểm ấy Thư Trị Quốc đã không thể không quyết định hạ bệ Trần Kinh.

Chỉ có điều Trần Kinh so với Dịch Tiên Bình thông minh hơn nhiều, Dịch Tiên Bình là cỏ lau trên tường, Trần Kinh làm việc đến nơi đến chốn, rất vững vàng.

Đối phó Dịch Tiên Bình, Thư Trị Quốc chỉ hơi động tay, bên trong Đảng ủy công an, liền có người kéo Dịch Tiên Bình xuống nước.

Mà đối phó Trần Kinh, Thư Trị Quốc nghĩ đến có thể trò cũ trọng thi, nhưng chân chính khi y hành động, y mới phát hiện Phòng kinh tế thương mại bền chắc như thép. Nhìn qua mâu thuẫn của Phòng kinh tế thương mại, sớm đã bị Trần Kinh xử lý kim không đâm được, tạt nước không lọt.

Thư Trị Quốc chỉ trích Trần Kinh độc đoán, ở trong bộ máy Phòng kinh tế thương mại không ai hưởng ứng hắn, thậm chí y chủ động ám chỉ lôi kéo người trong bộ máy Phòng kinh tế thương mại, không ngờ không thu hoạch được gì, không thể không nói là sự châm chọc lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui