Quan Sách

Đối với Thiệu Hồng Ngạn mà nói, cũng là một lần phân hóa mâu thuẫn nội bộ, ông ta tin, anh em họ Thiệu qua lần thất bại này trong thời gian ngắn sẽ không có sức uy hiếp lớn.

Tiến triển của sự việc khá giống Trần Kinh tưởng tượng.

Thiệu Khôn quay về rất sợ hãi, kể lại tất cả những gì Trần Kinh đã nói với Thiệu Hồng Ngạn, cuối cùng ông ta nói:

- Hồng Ngạn à, anh vừa gọi điện cho bạn ở Uỷ ban kỷ luật, Uỷ ban kỷ luật điều tra Trần Kinh nhưng không tìm ra chứng cứ gì, đã hủy bỏ điều tra. Không chỉ vậy, Trần Kinh rất giảo hoạt, lấy trường hợp của mình làm ví dụ, đang âm thầm xúc tiến công việc báo cáo tài sản.

Chuyện này rất mẫn cảm khiến Uỷ ban kỷ luật bị động. Uỷ ban kỷ luật, gần đây họp nghiên cứu nghiên cứu cách liên quan truy cứu trách nhiệm đối với việc không báo cáo thành thực.

Thiệu Khôn dừng lại một chút, trầm ngâm trong chốc lát:

- Còn nữa, theo như Trần Kinh nói, rõ ràng hắn đã hiểu rất rõ chuyện của em. Em ở Lâm Tinh nhiều năm như vậy, chắc chắn từng đắc tội rất nhiều người, nếu quả thực Trần Kinh thực sự tính toán với em, vậy chuyện này sẽ rất khó giải quyết.

Thiệu Hồng Ngạn vừa nghe Thiệu Khôn nói những lời này, trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói:

- Anh, anh cũng không nên quá coi trọng Trần Kinh, Trần Kinh đang lừa anh đấy. Trong thời gian gần đây, hắn bị Uỷ ban kỷ luật điều tra không ngày nào không lo nơm nớp, làm gì có sức mà đi thu thập mấy thứ kia?

Hơn nữa, chuyện của em ở nhà máy Lâm Tinh, Uỷ ban kỷ luật và Viện kiểm sát đã từng thành lập tổ điều tra, phòng kiểm toán cũng kiểm tra tài khoản của Lâm Tinh, đều không có vấn đề gì, Trần Kinh kia có thể làm ra chuyện gì chứ?

Đây rõ ràng là hắn đánh vào tâm lý, đại ca, chúng ta ngàn vạn lần phải bình tĩnh, không thể bị lời của hắn làm rối loạn trận tuyến của mình.

Sắc mặt Thiệu Khôn xanh lét, trong đầu lại nghĩ tới lời dặn của Liêu Triết Du.

Việc kinh doanh muốn hòa khí phát tài, dự án bất động sản Tam Giang đầu tư vào Đức Cao là mấy tỷ, đầu tư thành công tất cả số đó, quy hoạch tốt, thận trọng, đây mới là trọng tâm công việc của ông ta.

Nếu hành động cảm tính quá, gây thù hằn nhiều, nhất là thành kẻ tử thù của Bí thư Thành ủy, chuyện này có thể mất nhiều hơn được.

Vừa nghĩ đến đây, ông ta nói:

- Hồng Ngạn, chuyện này dừng ở đây đi. Em ở Đức Cao cũng lâu rồi, nên đi xem xét lo liệu chuyện bên Sở Giang. Chủ tịch Liêu luôn coi trọng em, em nhất định phải làm tốt công tác ông ấy giao cho, đây mới là trọng điểm.

Về phần chuyện của bất động sản Tam Giang, tự anh sẽ lo liệu, tin là sẽ nắm chắc được.

Thiệu Hồng Ngạn vừa nghe Thiệu Khôn nói vậy, trong lòng lạnh thấu.

Lúc này ông ta mới hiểu, Thiệu Khôn cũng là người không thể trọng dụng, một chuyện nhỏ đã suy sụp, người như vậy sao có thể được việc?

Trong lòng Thiệu Hồng Ngạn thì ông ta nghĩ cả đời này nhất định phải oanh liệt.

Thời buổi này, kẻ bạo gan sẽ thành công, người nhát gan sẽ chết đói, không đủ can đảm, thì sẽ không làm được việc gì.

Thiệu Khôn dường như nhìn ra thần sắc của Thiệu Hồng Ngạn có vấn đề, ông ta nói:

- Hồng Ngạn, anh và em là anh em. Đã là anh em, lúc mấu chốt, em phải nghe anh. Em phải nhớ ký, hiện tại chúng ta đều làm việc cho tổng giám đốc Liêu, đã không còn là lúc em còn ở nhà máy Lâm Tinh.

Chủ tịch Liêu là người biết đối nhân xử thế, nhưng cũng không phải là đồ ngốc, người thực sự khiến ông ta thổ lộ tình cảm và tín nhiệm không nhiều.

Anh em cũng được coi là một người trong số ít kia, cho nên Hồng Ngạn, nghe lời anh, chắc chắn không sai.

Thiệu Hồng Ngạn trong lòng rùng mình, nghe thấy một tầng ý tứ khác trong lời nói của Thiệu Khôn.

Trong lòng Thiệu Khôn, vẫn luôn muốn khống chế Thiệu Hồng Ngạn, tốt nhất có thể khiến Thiệu Hồng Ngạn trở thành một cây súng của mình, nếu như vậy, trong nội bộ tập đoàn ông ta sẽ có đủ vốn liếng và sức chiến đấu. Sự tin tưởng và trọng dụng của Liêu Triết Du đối với ông ta sẽ gấp bội trước kia.

Đáng tiếc, ý định đó của ông ta có chút hoang tưởng rồi, Thiệu Hồng Ngạn nghe ra ý tứ này trong lời nói của Thiệu Khôn, trong lòng nổi lên một nỗi chán ghét.

Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn thành khẩn nói:

- Anh, đương nhiên em nghe lời anh, không nghe anh thì nghe ai?

Thiệu Khôn hơi sửng sốt, cười ha hả, rất đắc ý nói:

- Đây mới là đứa em tốt của anh chứ, huynh đệ chúng ta đồng lòng, lợi ích sẽ không kể hết, anh cũng biết chút tình hình bên Sở Giang Trọng Công. Mấy nguyên lão của chủ tịch Liêu đều ở bên đó, dù em tới đó với thân phận cổ đông, nhưng muốn nắm trong tay cục diện phỏng chừng cũng khá khó khăn.

Nhưng có anh giúp em, hơn nữa anh rất tin vào tài năng của em, anh tin không lâu sẽ có thay đổi.

Thiệu Hồng Ngạn trầm ngâm không nói.

Trong đầu ông ta xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, đang quay vòng vòng như đèn kéo quân, xem tình hình hiện nay của mình, phát hiện ra hiện nay thực sự không hơn khi còn ở Lâm Tinh, ông ta ra khỏi Lâm Tinh đi theo Liêu Triết Du, ý đồ cũng chính là để tìm một chỗ dựa vững chắc, dù sao dưới gốc đại thụ cũng được hóng gió.

Nhưng Liêu Triết Du hiện tại cũng chưa tín nhiệm ông ta, rõ ràng cho ông ta một chức tổng giám đốc, nhưng vẫn sắp xếp người trông chừng, khiến ông ta không thể nắm được thế cục.

Trong lòng ông ta phán đoán như vậy, cuối cùng ông ta cũng hiểu, vào lúc này, khả năng đứng chắc chân mới là chuyện quan trọng nhất.

Đầu óc Thiệu Hồng Ngạn vốn linh hoạt, ý đồ xấu và thủ đoạn đểu có thể hạ bút thành văn, suy nghĩ không bao lâu, ông ta liền nghĩ ra một kế hay.

Ông ta giả bộ tinh thần sa sút, châm một điếu thuốc, buồn bực hút thuốc không nói gì.

Qua thật lâu, ông ta nói với Thiệu Khôn:

- Anh à, em có ý này, em không muốn làm việc ở Sở Giang Trọng Công.

Thiệu Khôn sửng sốt:

- Hồng Ngạn, em bị quỷ nhập à? Chủ tịch Liêu cho em điều kiện tốt như vậy, có sân khấu lớn như vậy cho em thể hiện tài năng, sao em lại nói không muốn làm?

Thiệu Hồng Ngạn cười khổ lắc đầu nói:

- Anh à, lời vừa rồi của anh khiến em hiểu ra, huynh đệ đồng tâm, tất sẽ có lợi hơn. Em nghĩ rồi, em sẽ làm một giám đốc tiêu thụ dưới tay anh là được. Một mình anh ở Đức Cao quá khổ cực, trong tập đoàn có một số người không hiểu anh, đâm dao sau lưng anh.

So với như vậy không bằng anh em ta ở cùng một chỗ, em ở Đức Cao cũng có một số quan hệ, tuy em đắc tội Trần Kinh, nhưng em chưa từng nghĩ xuất đầu lộ diện, chỉ cần làm chút công việc nhỏ là được. Chỉ cần có thể đưa đại ca lên tỉnh thành, không cần phải khổ sở ở nơi nhỏ bé như Đức Cao này thì đã là thành công của em rồi.

Thiệu Khôn vừa nghe lời này của Thiệu Hồng Ngạn trong lòng vô cùng mừng rõ, ông ta đang cười ha hả.

Nhưng vừa nghĩ tới thân phận trước kia của Thiệu Hồng Ngạn, ông ta liền ngượng ngùng lắc đầu nói:

- Hồng Ngạn, tài năng của em đến chỗ anh sẽ không được trọng dụng. Anh đây da mặt có dày tới đâu cũng không dám để em làm cấp dưới của anh, việc này anh thấy nên dừng lại, em vẫn nên tới Sở thành đi.

Thiệu Hồng Ngạn không trả lời Thiệu Khôn, chỉ cúi đầu hút thuốc, thật lâu sau ông ta mới ngẩng đầu, trong hốc mắt chảy ra mấy giọt nước, giọng điệu nghẹn ngào nói:

- Anh, em không cam lòng, anh nói đi, vì sao anh em ta thất bại, cứ nói em này, công tác trong Đảng nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng kết quả anh thấy đấy, Ngũ Đại Minh lên đài liền đẩy em xuống.

Còn anh nữa, nhiều năm làm việc khổ cực ở tập đoàn như vậy, làm Tổng giám đốc bất động sản Tam Giang, lại phụ trách hạng mục mấy chung cư ở Đức Cao, tập đoàn Mỹ Kì Danh Viết muốn coi Đức Cao là trọng điểm đầu tư, nhưng kì thật, hiện nay đều chỉ có một phần nhỏ tiền đầu tư vào Đức Cao.

Cũng vì chút tiền lẻ này liền trói buộc người ta ở Đức Cao, anh dù sao cũng là tổng giám đốc bất động sản Tam Giang mà.

Thiệu Hồng Ngạn vừa nói ra đã động vào tâm can Thiệu Khôn.

Trong tập đoàn, Thiệu Khôn cũng bị xa lánh, Liêu Triết Du không nghi ngờ gì lòng trung thành của ông ta, nhưng hoài nghi về năng lực của ông ta. Hơn nữa, Thiệu Khôn lại là người quê mùa, về mặt bằng cấp học vấn, kém hơn nhiều so với những nhân tài mà Liêu Triết Du thu nhận từ Liêu gia.

Như vậy, Thiệu Khôn bị Liêu Triết Du điều tới phụ trách hạng mục Đức Cao, chẳng khác gì lấy hết quyền lực của ông ta.

Chuyện này Thiệu Khôn vẫn giấu trong lòng, giấu rất sâu, Thiệu Hồng Ngạn liền nắm lấy điểm này, kích động cảm xúc của Thiệu Khôn.

Thiệu Khôn rất kích động, nói:

- Hồng Ngạn, em yên tâm, chỉ cần anh còn, em sẽ không phải chịu uất ức, mấy ngày tới anh sẽ đi tỉnh thành, đích thân bảo với chủ tịch Liêu điều em qua đây…

Nhìn bộ dạng cảm động của Thiệu Khôn, Thiệu Hồng Ngạn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đối với người đại ca này, thật sự ông ta không tin tưởng gì được, quá dễ xúc động, dễ xúc động thì sẽ không được trọng dụng.

Ông ta nghĩ tới đây, cảm thấy ngưỡng mộ Liêu Triết Du hơn. Liêu công tử này không phải cái đèn dầu cạn, dùng người rất chuẩn, nhìn người rất thấu. Xem ra muốn qua trót lọt cửa này, đúng là phải nghĩ chút biện pháp.

Thiệu Hồng Ngạn trong lòng đầy ý chí chiến đấu, ông ta tin tưởng, trên đời không có con đường nào mình không đi qua được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui