Quan Sách

Vương Nhâm Thành hơi khom lưng, cười cười bước ra cửa.

Trơ mắt nhìn ông chủ bình thường vô cùng thần kỳ của mình xuất hiện, không ngờ trước mặt 2 người khách này lại ăn nói khép nép như thế, đồng thời 2 công chúa bao phòng cũng kinh ngạc, dùng đôi mắt quyến rũ để nhìn đám Trần Kinh.

Nhưng vừa lúc đó, giọng của Hồ Lệ vang lên:
- Bí thư Trần của tôi ơi, oan gia ngõ hẹp à? Chạy đến đây thư giãn rồi mà còn gặp cái loại rắm này, anh nói thật sự có đúng lúc không?

Trần Kinh cười cười, trên mặt thần sắc không có chút thay đổi.

Hồ Lệ nói:
- Chẳng có gì lớn cả, Vương Hoa Bì này là cái thứ chỉ dựa vào phụ nữ nên mới có được ngày hôm nay. Nếu cần, ông đây lúc nào cũng giết được nó. Nó là cái quái gì? Ông đây đánh què chân nó xem nó có nhảy được nữa không?

- Được rồi, rượu có thể uống nhiều, nhưng nói không cần nói nhiều! Chúng ta uống nhiều rồi, về đi!

Trần Kinh đứng dậy, Hồ Lệ đi phía sau, 2 người đàn ông cứ thế nghênh ngang bước đi.

2 công chúa bao phòng lúc nãy còn cợt nhã, ánh mắt quyến rũ phóng ra lung tung, giờ lại nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.

Cuối cùng các cô nàng cũng ý thức được, 2 người đàn ông lúc nãy không phải đối tượng mình có thể săn được. Ông chủ của mình là Vương Hoa Bì, trong mắt người ta chỉ như 1 đống phân, muốn giẫm lên khi nào thì giẫm! Đặc biệt là anh chàng thanh niên nãy giờ không nói câu nào kìa!

Tuy không nói câu nào, nhưng khí thế khiến người ta kính sợ, sự cười nói thận trọng của hắn đủ để khiến hai cô nàng kia câm như hến, không dám nói câu nào!

Sắc mặt Vương Lâm Ba xanh lét, trong phòng lớn có y và Tiểu Hồng.

Hôm nay Vương Lâm Ba yêu cầu Tiểu Hồng ăn mặc thật quyến rũ, nhưng vì vội vàng nên sắc mặt cô nàng hơi khó coi.

Vương Lâm Ba hừ giọng nói:
- Sao hôm nay cô cứ như xe bị tuột xích vậy? Tác dụng của cô là thử trước độ sâu cạn, xem xem chủ nhân đó có phải loại mèo mỡ gà đồng không, nhưng cũng phải chú ý chừng mực, không cần làm quá!

Tiểu Hồng gật đầu, sắc mặt càng khó coi.

Cô nàng cũng chẳng phải trinh tiết liệt nữ gì, nhưng cũng không phải món đồ chơi để mặc cho người ta định đạot.

Cô nàng tốt với Vương Lâm Ba vì nhắm vào tiền của Vương Lâm Ba, chứ nói về tình cảm, cả 2 căn bản chẳng có gì.

Nhưng, hôm nay, Vương Lâm Ba bảo cô nàng cười cợt thăm dò đàn ông, dù là thăm dò cô cũng chẳng muốn làm.

Trước khi đến Tiểu Hồng có nghe nói hôm nay Vương Lâm Ba có mời Bí thư nào đó ăn cơm, vừa nghe tới đây, cô đã chẳng thấy hứng thú rồi.

Mấy cán bộ đó, ai nấy cũng bụng phệ, làm đến Bí thư rồi thì thậm chí còn tóc bạc, già khú, sao khiến Tiểu Hồng hứng thú được chứ?

Sắc mặt Tiểu Hồng không tốt, Vương Lâm Ba bực bội, nói:
- Cái đám đàn bà lẳng lơ các cô, hôm nay còn giả bộ thuần khiết với ông đây à? Tôi nói cho cô biết hôm nay cô mà không làm ăn cho đàng hoàng, làm hư bột hư đường là ông đây lột da cô đấy!

Ông đây mà xong đời, cô cũng đừng mong sống sung sướng, cô mà cũng đòi khó chịu với tôi à?

Vương Lâm Ba tức giận, bộ mặt cực kỳ dữ tợn, dù sao y cũng lăn lộn mấy năm nay rồi, tuy mấy năm gần đây, y khoác tấm da trong sạch, nhưng bên trong xương cốt vẫn là 1 tên du côn.

Lần này tức giận, bản tính đã bộc lộ, Tiểu Hồng cũng không kìm được sợ hãi.

Vương Lâm Ba đợi 1 lúc, y trở nên nôn nóng.

Y đã nhờ Bí thư Đảng ủy công an Vương tìm Trần Kinh, Bí thư Vương lúc nãy có đến, chuyện này gã cũng không tiện ra mặt, dù sao trong chuyện này cũng có mấy thứ không thể để lộ ra ngoài.

Cho dù sự việc có gì mờ ám không thì Vương Học Bình gã có mặt cũng không thích hợp, cho nên gã chỉ tới 1 lát rồi đi ngay, để cho Vương Lâm Ba 1 mình ngồi đây đau khổ chờ đợi.

Đợi 1 tiếng đồng hồ, Vương Lâm Ba dường như không chịu nổi nữa, Tiểu Hồng càng khó chịu hơn, đứng dậy nói đi WC, định chuồn ra ngoài.

Vương Lâm Ba nói:
- Trong này cũng có nhà vệ sinh, sao cô phải ra đó làm gì?

Tiểu Hồng nói:
- Tôi nghiện thuốc, phải đi hút thuốc, hút 1 điếu thôi!

Vương Lâm Ba hơi do dự, hừ một tiếng, nói:
- Cô nhanh lên, đừng có mà lề mà lề mề, con mẹ nó, sao tôi toàn đụng phải thứ đàn bà bừa bãi thế này nhỉ!

Tiểu Hồng bước ra khỏi phòng, cảm thấy cả người thoải mái, lấy từ trong túi 1 gói thuốc lá nữ, vừa mới châm lửa, ngẩng đầu lên thì thấy 1 người quen bước đến.

- A! Tiểu Trần!
Tiểu Hồng la lớn, người bước đến là Trần Kinh.

Tiểu Hồng đã theo Vương Lâm Ba gặp Trần Kinh mấy lần, Trần Kinh để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.

Trần Kinh cao to đẹp trai, nghe nói nhà cũng rất có tiền. Hơn nữa, Trần Kinh lại nhã nhặn, là 1 anh chàng biết thương hoa tiếc ngọc.

Không như Vương Lâm Ba, cả ngày cứ ưỡn cái bụng bự, người ngợm cũng chẳng khôi ngô, cái kia thì vừa ngắn vừa nhỏ, lên giường thì chỉ nhún được vài cái.

Nhún nhún mấy cái là thở hổn hển ngay, sau đó thì càu nhàu, tự thấy không hài lòng thì thôi đi, còn trút giận lên người khác nữa.

So sánh giữa Vương Lâm Ba với Trần Kinh giống như so phân trâu với ngũ cốc, căn bản không cách nào so sánh được.

Trần Kinh trên mặt không nở nụ cười, bước đến gần thản nhiên nói:
- Sao, sao cô lại ở đây?

Tiểu Hồng vân vê điếu thuốc, hít 1 hơi, sau đó nói:
- Lão Vương mời khách nên bảo em đến tâng bốc lão í mà!

- Cô tâng bốc, cô tâng bốc cái gì?
Trần Kinh híp mắt hỏi.

Tiểu Hồng ngẩng đầu ho khụ, nghiêm trang nói:
- Tiểu Trần anh, bình thường thấy anh hiền lành, vừa nói đã lộ rồi nhé?

- Anh nói còn có thể tâng bốc gì nữa? 1 đám đàn ông ăn cơm thì chán lắm, cần phải có phụ nữ để điều tiết...
Đôi mắt Tiểu Hồng vô cùng quyến rũ, khi nói chuyện còn cười duyên.

Cô nàng vừa nói được 1 nửa, Vương Lâm Ba đã từ trong phòng đẩy cửa bước ra, hừ giọng nói:
- Cô nói chuyện với ai
Vương Lâm Ba còn chưa nói hết câu, liếc sang thấy Trần Kinh, ngẩn người, nói:
- Ông em Trần, sao cậu cũng ở đây?

Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Không phải anh cần mời khách ăn cơm nói chuyện à, có phải vậy không?

Vương Lâm Ba cười, hài hước chỉ vào Trần Kinh nói:
- Cậu nói gì với tôi đấy, tật xấu của cậu...

Gã vừa nhắc đến 2 chữ tật xấu, vội vàng ngậm miệng lại, gã đột nhiên nhớ ra Trần Kinh họ Trần, Bí thư Đức Thủy không phải cũng họ Trần sao?

Hơn nữa, ai cũng nói Bí thư Quận ủy Đức Thủy rất trẻ, chỉ hai mấy tuổi, tuổi cũng rất phù hợp.

Nghĩ đến đây, Vương Lâm Ba như bị điện giật, đầu lưỡi bình thường rất linh hoạt bỗng chốc trở nên hết sức chậm chạp.

Ấp úng nửa ngày, mới run run rẩy rẩy nói:
- Trần... Trần... Bí thư Trần, ngài... ngài chính là Bí thư Trần?

Trần Kinh nói:
- Đúng vậy, Trần Kinh là tôi! Nếu đã đến, chúng ta nói chuyện đi, vào trong nói nhỉ?

- Đúng, đúng!
Vương Lâm Ba vội vàng mở cửa. Trong đầu gã nghĩ đủ thứ, mồ hôi ứa ra, trong phút chốc đã ướt hết cả lưng.

Quay trở lại phòng, cả 3 ngồi vào chỗ của mình, không khí hơi lúng túng!

Vương Lâm Ba hôm nay đã sắp xếp cẩn thận, đã nghĩ ra sách lược chính xác, nhưng giờ Trần Kinh xuất hiện, đầu óc gã hỗn loạn cả rồi, tất cả kế hoạch dường như cũng tan vỡ hết.

Còn với Tiểu Hồng mà nói, cô nàng vốn cho rằng phải ăn cơm với ông cán bộ già nào đó thì cô không muốn

Hiện nay nhìn thấy Trần Kinh, trong lòng cô nàng vô cùng thoải mái.

Nhất là khi cô nàng nhìn thấy mặt Vương Lâm Ba nhăn như bị rách, trong lòng cô nàng có 1 loại khoái chí bệnh hoạn!

Cái tên ngốc Vương Lâm Ba này bình thường không phải gào thét dữ lắm mà? Làm như mình là đệ nhất thiên hạ không bằng.

Đặc biệt là với phụ nữ, không làm được gì còn bắt đầu động thủ đánh người, bộ dạng hung ác đó đến giờ vẫn còn in rõ trong đầu Tiểu Hồng!

Bây giờ tên này ngồi trước mặt Trần Kinh thì lại xụi lơ, y như đống đất, làm cho người ta thấy ghê tởm.

Trong đầu cô nghĩ đến những lời khoác lác của Vương Lâm Ba, lại còn khoác lác trước mặt Trần Kinh nữa, gì mà phóng tầm mắt khắp Đức Cao, gã ở trên cao, không gì cản nổi, giờ nghĩ đến mấy lời khoác lác đó, cả người liền nổi hết da gà.

Từ đầu đến cuối, Vương Lâm Ba như 1 thằng hề, thậm chí còn không bằng 1 thằng hề.

Gã là cái quái gì chứ? Trong mắt dân chúng bình thường còn có thể có chút oai phong, còn bày ra bản lĩnh lão đại.

Nhưng khi gặp những lãnh đạo thực sự như Trần Kinh, gã chỉ như 1 con chó, thậm chí còn chẳng bằng 1 con chó!

Trần Kinh cũng không vì Vương Lâm Ba không kịp trở tay mà khách khí với gã.

Đầu tiên Trần Kinh nghiêm khắc phê bình những trò làm ăn đen tối của Vương Lâm Ba, chiếm toàn bộ thị trường mua y liệu của Đức Cao, làm nhiễu loạn trật tự bình thường trong công tác mua y liệu.

Cách làm của Vương Lâm Ba đã dính đến ép mua ép bán, làm trung tâm môi giới phu phép, vơ vét tài sản, đút lót... chỉ với những vấn đề này đã có thể cấu thành phạm tội hình sự rồi!

Về vấn đề pháp luật, không có bất kỳ ai có thể can thiệp, bất kỳ ai cũng không thể nào hơn được pháp luật, con đường duy nhất là tự thú để được xử khoan hồng.

Trong tình hình như vậy, Vương Lâm Ba không chỉ không biết hối cải, ngược lại còn có ý đồ thông qua các mối quan hệ, khơi thông lối đi với mục đích tránh né sự chế tài của pháp luật, chuyện này hoàn toàn là ảo tưởng, không thể nào tồn tại được.

Mặt khác, từ chuyện hôm nay nhìn lại, Vương Lâm Ba đã chuẩn bị những thủ đoạn khác, thậm chí ngay cả vấn đề sẽ nói gì với lãnh đạo cũng không thèm nghĩ tới, mà chỉ tìm 1 cô nàng ăn mặc cho xinh đẹp, định dùng mỹ nhân kế để giải quyết vấn đề.

Trần Kinh nói rõ với gã, những gì Vương Lâm Ba đang làm, toàn độ đều là tà môn ma đạo, không phải con đường ngay thẳng.

Trong xã hội này, sống muốn được người ta tôn trọng thì phải sống cho ngay thẳng. Hiện nay xã hội Đức Thủy phát triển, cho dù là tà môn ma đạo gì cũng không được phép tồn tại trong xã hội Đức Thủy.

Vương Lâm Ba bị Trần Kinh hung hăng mắng 1 hồi, mắng đến mức gã ủ rũ, không dám nói 1 câu nào.

Hiện nay trong lòng gã có chút hối hận, gã nghĩ sao lúc đầu mình không biết Trần Kinh? Nếu lúc đó, mình khiêm tốn 1 chút, kết giao với Trần Kinh nhiều hơn 1 chút, không chừng bây giờ tình hình đã khác rồi!

Trần Kinh bây giờ vô cùng nghiêm túc, từng câu từng chữ nói ra như đinh đóng sắt, không thể nào cĩa lại được, Vương Lâm Ba không có lời nào để nói.

Gã ngoại trừ chịu thua, không còn đường nào khác, như vậy đồng nghĩa cuộc đời đằng đẵng của gã sẽ ở sau song sắt nhà tù...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui