Quan Sách

Đối với chính trị, đôi khi một phút đồng hồ cũng quá dài.

Chân Củng bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói này, anh ta căn bản cũng không dự đoán được, đột nhiên chính đàn Đức Thủy lại thay đổi bất ngờ.

Liên tục tiến mạnh, Trần Kinh luôn thuận buồm xuôi gió, nay bỗng nhiên gặp phải chuyện như vậy, lần này, Trần Kinh có thể nói là lâm vào tuyệt cảnh, lạc quan mà nói, Đức Thủy lần này không thể giữ nổi Trần Kinh nữa rồi.

Theo kinh nghiệm nhiều năm chính trị, Chân Củng không tin trong tập tài liệu kia hoàn toàn là sự thật, tài liệu như vậy không thể là ăn nói lung tung, dù sao, sự việc trong đó đều là ván đã đóng thuyền, việc này muốn tra rõ không khó.

Theo như Chân Củng thấy, việc này Lưu Tích Nhân có thể đè xuống.

Bởi vì tập tài liệu này không có khuếch tán lan rộng, chỉ cần Lưu Tích Nhân có thể ra mặt đem cục diện đè xuống, sau đó để Trần Kinh đi chùi mông một cái, sự việc này sẽ hoàn toàn biến thành bộ dạng khác, như vậy, đối với Lưu Tích Nhân mà nói chỉ là tiện tay thôi.

Ông ta cũng là người phải rời khỏi đây rồi, giúp Trần Kinh một cái, sau này quan hệ của hai người tất nhiên sẽ gần gũi hơn rồi.

Nhưng, Lưu Tích Nhân cố tình không làm vậy, mà lại đem đống tài liệu này tống ra ngoài, đã như vậy, chính là đã đâm lao thì phải theo lao, vậy thì là cùng làm cùng chịu rồi.

Chân Củng không hiểu, Lưu Tích Nhân vì sao lại muốn như vậy, Trần Kinh còn trẻ như vậy, có tiền đồ như vậy, nếu là người khoan dung độ lượng tương lai không biết chừng lại hai bên đều là cây lớn, nhưng hiện tại như thế này, không phải là đem ra ánh sáng mà là khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt sao?

Mang tâm tư phức tạp, Chân Củng xách một chồng tài liệu vào phòng làm việc của Trần Kinh.

Trần Kinh là một ủy viên thường vụ duy nhất không có thư ký, Chân Củng rất thường xuyên đến đây, cho nên nhiều khi căn bản không gõ cửa.

Trần Kinh đoan ngồi trên ghế chăm chú nhìn văn kiện trên bàn, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Điểm này khiến Chân Củng rất bội phục, làm lãnh đạo sẽ có phong độ của lãnh đạo, trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, gặp phải bất cứ chuyện gì, đều có thể giữ được vẻ điềm tĩnh, Trần Kinh quả thực rất có phong độ của người lãnh đạo lớn.

- Đặt tài liệu lên bàn đi
Trần Kinh ngẩng đầu nhìn Chân Củng.

Chân Củng không dám đối diện với ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng đem tài liệu đặt xuống, nói ra, tập tài liệu tố cáo kia, nếu như Chân Củng để lộ chút gió cho Trần Kinh, có phải hắn sẽ không bị động như thế?

Mỗi lần nghĩ như vậy, Chân Củng liền cảm giác hình như là mình làm việc trái với lương tâm vậy.

- Hội nghị buổi chiều lúc mấy giờ?
Trần Kinh mở miệng hỏi.

- Hai giờ ba mươi phút chiều
Chân Củng cẩn thận trả lời.

Chân Củng rất rõ, chiều này hội nghị thường vụ có thể là liên quan đến hai con đường mục nát kia.

Vấn đề này thảo luận đi thảo luận lại, cuối cùng mũi nhọn chính là chỉ về phía Trần Kinh, Trần Kinh cần phải có lời giải thích hợp lý cho mọi người trong hội nghị, mọi người có thể sẽ có một “tuyên án” cho việc này.

Trần Kinh để cây viết trong tay xuống, nói:
- Buổi chiều họp, như vậy tài liệu chắc là không thể xem xong rồi!

Hắn dường như là độc thoại một mình, ngẩng đầu lên một cái nhìn thấy Chân Củng, chỉ vào ghế nói:
- Đứng làm gì? ngồi đi

Chân Củng theo bản năng, ngồi xuống, đối diện với Trần Kinh lâu như vậy vô hình trung, đối với chỉ thị của Trần Kinh, anh ta theo bản năng liền chấp hành.

Mặc dù anh ta hiểu, hôm nay anh ta không nên ở lại trong văn phòng của Trần Kinh quá lâu, nhưng Trần Kinh thản nhiên nói một câu liền khiến cho anh ta quên hết tất cả.

Trần Kinh bưng chén trà trong tay nói:
- Đối với bộ máy Đức Thủy, tôi vô cùng tín nhiệm, quan niệm nhất quán của tôi đều là đồng nghiệp với nhau, công việc nhất định phải nghiêm túc, cuộc họp chiều nay, tôi nghĩ mọi người không cần phải e dè, trong lòng nghĩ thế nào thì nói như vậy, đúng sai sẽ có phán xét!

Chân Củng xấu hổ, miệng muốn cười nhưng lại không cười nổi.

Lúc này Trần Kinh lại mỉm cười, hắn nói:
- Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện phức tạp, có những thứ bề ngoài nếu như chúng ta không nhìn thật kỹ sẽ không nhìn ra, và không hiểu, có những người nhìn thật kỹ, lại sợ người khác không biết, liền là họa tại miệng.

- Mà có người hiểu cũng không nói, cuối cùng chính là nan đắc hồ đồ!

- Gần đây Đức Thủy của chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện sau lưng chỉ có một nguyên nhân là sự thật, vẫn là có người có dụng tâm, cố ý thả đạn khói, là có mục đích khác? Chuyện này người thông minh trong lòng đều hiểu.

Quan niệm của Trần Kinh tôi luôn cho rằng, bất kể là ai, bất kể là người nào, chỉ cần là một thành viên của Đức Thủy, trong lòng cần phải ghi nhớ Đức Thủy là đại cục phát triển, Đức Thủy là cuộc sống của nhân dân.

Thái độ công việc của tôi cũng như vậy, chỉ cần là ý kiến có lợi cho Đức Thủy, tôi ủng hộ, ngược lại tôi phản đối.

Không chỉ là phản đối, mà có thể còn phải đấu tranh, đây chính là cá tính của tôi.

Chân Củng liên tục gật đầu nói:
- Phó Bí thư Trần, anh là người thế nào mọi người chúng tôi đều rất hiểu, mọi người đều rất khâm phục anh!

Trần Kinh cười ha ha nói:
- Không cần nói những lời này nữa rồi, được rồi, tôi chỉ nói như vậy thôi, tôi vẫn còn nhiều thứ như thế này phải xem, anh ra ngoài bận việc trước đi!

Chân Củng đi từ văn phòng Trần Kinh ra, trong lòng bất ổn, anh ta cẩn thận nghiền ngẫm mỗi câu nói của Trần Kinh, đều cảm thấy trong giọng nói ấy bao hàm rất nhiều tin tức.

- Đức Thủy đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ có một nguyên nhân? Nguyên nhân gì?

Chân Củng đầu óc linh hoạt, nhanh chóng nghĩ đến cái nguyên nhân này, sắp tới ở Đức Thủy, chính đàn phong vân kích động, nguyên nhân căn bản chính là Lưu Tích Nhân phải đi mà dẫn phát tin tức.

Tin tức này là thật hay là giả? Là giả sao?

Vừa nghĩ đến đây, Chân Củng đột nhiên đứng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cái gọi là bóng đen, Chân Củng hiểu rõ là Lưu Tích Nhân, lúc trước anh ta không nghĩ tới Lưu Tích Nhân nói mình phải rời khỏi Đức Thủy là thật sự, nhưng bây giờ Trần Kinh một lời này điểm lên liền khiến anh ta dường như hiểu ra rất nhiều.

Ông ta đối với chính đàn Đức Thủy vốn là nuốt trôi, bên trong mọi quan hệ đều rất lợi hại.

Anh ta nghĩ đến đây, lập tức liền nghĩ được nhiều hơn.

Anh ta nghĩ tới, cho đến nay vấn đề tột cùng của Lưu Tích Nhân là cái gì?

Có hai vấn đề, vấn đề thứ nhất, chủ trương chính trị của Lưu Tích Nhân và Đức Cao không phù hợp, từ trước tới nay ở Đức Cao đều là có Lưu Tích Nhân và Ngũ Đại Minh công khai thuyết pháp.

Cách nói này khiến Lưu Tích Nhân rất bị động, giữa cấp trên cấp dưới, xuất hiện vấn đề như vậy, Lưu Tích Nhân cần gánh vác phần lớn trách nhiệm.

Chân Củng liền hiểu, Lưu Tích Nhân vì việc này rơi vào thế khó xử, đâm lao phải theo lao, ông ta một mặt không đồng ý bỏ qua chủ trương của mình, mặt khác ông ta lại không có biện pháp hữu hiệu để kết nối với Ngũ Đại Minh, không kết nối thì không hiểu được, vấn đề này là một cục diện bế tắc.

Mà Lưu Tích Nhân lại gặp phải một vấn đề khác, đó là thái độ của Trần Kinh.

Sau khi Trần Kinh đến Đức Thủy, rất nhanh liền tìm đúng vị trí của mình, lấy đại cục làm trọng, trước nay chưa từng bày ra bộ dạng mình là bí thư thành ủy.

Không chỉ như vậy, trên công việc, hắn cũng vô cùng ủng hộ Lưu Tích Nhân, chủ trương chính trị của Lưu Tích Nhân hắn lý giải cũng rất triệt để.

Quan trọng hơn là, năng lực làm việc của Trần Kinh rất mạnh, nhiệm vụ mà Lưu Tích Nhân giao cho hắn, hắn hoàn thành vừa đẹp lại tốt.

Lưu Tích Nhân không thể không trọng dụng Trần Kinh, nhưng một mặt khác, ông ta lại gặp phải áp lực bên trên, nhất là áp lực của phía Phương Khắc Ba.

Phương Khắc Ba và Ngũ Đại Minh, vẫn luôn ở trong hoàn cảnh xấu, Đức Thủy cũng chính là lá bài quan trọng nhất của ông ta.

Ông ta trơ mắt nhìn Trần Kinh ở Đức Thủy phát triển nhanh chóng, mơ hồ làm cho Đức Thủy có xu hướng biến thiên, ông ta làm sao có thể không căm tức?

Lưu Tích Nhân và Phương Khắc Ba vì vấn đề này, đã xảy ra vài lần xung đột kịch liệt, Phương Khắc Ba thậm chí còn to tiếng mắng Lưu Tích Nhân không có năng lực làm việc.

Dưới tình huống như vậy, Lưu Tích Nhân nên thoát khỏi cảnh khốn khó này thế nào?

Trong đầu Chân Củng đột nhiên nghĩ đến hai chữ “ Phục sát”

Nếu như chính diện không thể động đến Trần Kinh, vậy thì chỉ còn cách đi đường khác, Lưu Tích Nhân thả gió trước, nói mình muốn điều động vân vân, có thể nói là che dấu tất cả mọi người.

Tin tức này vừa tung ra, chính đàn Đức Thủy lập tức xảy ra vấn đề, mỗi người đều có tâm tư, mỗi một người đều muốn vị trí của mình.

Nhất là Nhiếp Quang, ông ta bị Lưu Tích Nhân đè lâu như vậy, bây giờ cơ hội đến rồi, ông ta có có thể không nhảy ra sao?

Vào lúc này, Lưu Tích Nhân đem Trần Kinh nâng lên, thứ nhất là cho Nhiếp Quang đối thủ, để hai người đấu với nhau, vấn đề của Đức Thủy, ông ta không thể bàn giao lại với Ngũ Đại Minh, nhưng Trần Kinh thì có thể, lợi dụng Trần Kinh để Đức Thủy có quan hệ tốt hơn, giải quyết vấn đề đường đi của Đức Thủy bị người ta túm đằng sau.

Còn nữa, bên phía Phương Khắc Ba, ông ta sẽ xuất hiện với một hình tượng hoàn toàn mới.

Nhiếp Quang chí lớn tài mọn, lúc này Phương Khắc Ba không khống chế được ông ta, về phần Trần Kinh, Phương Khắc Ba càng không thể ảnh hưởng đến hắn, Lưu Tích Nhân muốn rời khỏi Đức Thủy, ai sợ hãi nhất? người này có lẽ là Phương Khắc Ba.

Cố tình vào lúc này, Lưu Tích Nhân lại bơm hơi cho Trần Kinh, quyền lớn trong tay bỏ xuống, bày ra bộ dạng ông ta mới là người bí thư Đức Thủy chọn ra.

Đến lúc này, tất nhiên sẽ là một vở kịch hay.

Người đời thị phi, Trần Kinh đi lên, một mặt Nhiếp Quang sẽ không ngồi chờ chết, mặt khác, có người sẽ nghĩ đến cực đoan.

Một cái ý niệm trong đầu đã thông, trăm cái ý niệm đều thông hết.

Chân Củng, người được xưng “ nhiều mưu trí”, anh ta rất nhanh sẽ đem quan hệ lợi hại trong này nghĩ thông suốt.

Cả người ông ta cũng bởi vậy mà giống như con tò te, cái gì là chính trị, thời khắc này ông ta đã có cách hiểu mới.

Vị trí của ông ta ở trong lòng Lưu Tích Nhân, ông ta vô cùng rõ ràng, Lưu Tích Nhân hàng ngày nói với ông ta cái gì mà sắp xếp vấn đề, đó đều là đạn khói, đó đều là lừa gạt, trên một ý nghĩa nào đó ông ta cũng đang bị Lưu Tích Nhân lợi dụng.

Trong lòng Chân Củng có chút nản lòng, ông ta nghĩ mình ở đây đã nhiều năm tận tâm công tác như vậy, đến tột cùng có đáng giá hay không?

Chắc chắn Lưu Tích Nhân là người kiệt xuất, Chân Củng vẫn luôn rất kính nể ông ta.

Gần đây Chân Củng luôn so sánh Lưu Tích Nhân với Trần Kinh, hai người đều là người có tài, làm việc đều vô cùng quyết đoán, có thể nói không phân cao thấp.

Nhưng hiện tại, tại giờ phút này, Chân Củng đột nhiên cảm thấy hào quang của Lưu Tích Nhân đang dần giảm đi, ông ta chợt nhớ tới câu nói của Trần Kinh:
- Có những người nhìn kỹ, sợ người khác không biết, đây là họa từ miệng mà ra.

Mà có những người nhìn hiểu, nhưng không nói, cuối cùng chính là khó trách hồ đồ!

Những lời này khiến Chân Củng lặp đi lặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui