Quan Sách

Sắc mặt Nhiếp Quang có chút âm trầm, sau khi vào cửa, bà xã trong nhà nhìn ông ta quát:
- Làm sao vậy? cái bụng lại có chỗ nào không như ý hả? cái mặt buồn rầu? ở nhà ông kiềm chế cho tôi một chút, đừng mang bộ mặt của đơn vị ông bày ra đây, không có ai xem ông là lãnh đạo đâu!

Nhiếp Quang đặt mông ngồi xuống sô pha, buồn bực tức giận.

Hôm nay ông ta điều tra nghiên cứu khu phố hoa sem, ông ta lựa chọn đi điều tra nghiên cứu vào lúc này, cũng là xem xét đến thời đại phía sau Trần Kinh, bố cục vấn đề chính trị của Đức Thủy.

Lưu Tích Nhân không phải đèn cạn dầu, ở Đức Thủy đè Nhiếp Quang lâu như vậy.

Nhiều năm nay, Nhiếp Quang đều nén giận cho qua, nhưng hiện tại, nội tâm của Nhiếp Quang, sâu trong dã tâm giấu kín kia, đã bị thủ đoạn của Lưu Tích Nhân khiến cho bộc phát rồi!

Từ cục diện chính trị trước mắt của Đức Thủy cho thấy, Lưu Tích Nhân liên kết với Nhiếp Quang, hai người hợp lực đả kích Trần Kinh, cho dù Trần Kinh có phép thuật của Tôn Ngộ Không, lúc này đây chỉ sợ cũng không thể chạy thoát rồi.

Viện kiểm sát bên kia báo cáo rất rõ ràng, Trần Kinh và Chủ tịch Diêm của công ty cầu đường Diêm Thị là quan hệ thân thích, sự việc này Trần Kinh không thể giải thích rõ ràng.

Phải biết rằng, lúc trước liên quan đến việc đấu thầu đường, có hy vọng nhất là nhà thầu Giang Kiến, không ngờ lỡ tay, chuyện này lúc đó bị truyền đi ảnh hưởng rất lớn.

Hiện tại, phía trúng thầu và phía thi công lại lọt vào cái sọt lớn như vậy, Trần Kinh lại chủ trì công trình đấu thầu đó, nội dung chuyện này còn chưa rõ ràng sao?

Trần Kinh đi rồi, rời khỏi Đức Thủy, Nhiếp Quang không thể không suy xét đến thái độ của Lưu Tích Nhân.

Lại nói, lần này Lưu Tích Nhân đối phó Trần kinh, vẫn là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, mượn đao giết người.

Trực diện tranh đấu với Trần Kinh không phải là Lưu Tích Nhân mà là Nhiếp Quang.

Nhiếp Quang bị Lưu Tích Nhân lấy làm vũ khí sử dụng, ông ta cũng không ngây thơ cho rằng Lưu Tích Nhân sẽ có báo đáp gì cho ông ta.

Lưu Tích Nhân chính là một lão ăn thịt người không nôn, vấn đề của Trần Kinh một khi giải quyết, nếu Nhiếp Quang không sớm làm chuẩn bị, ông ta sẽ phải chịu thiệt thòi.

Chính vì nguyên nhân này, lần này Nhiếp Quang đến hoa sen điều tra.

Văn phòng quản lý khu phố của Vương Thanh, tên này là do Trần Kinh đề bạt lên, ở Đức Thủy Trần Kinh rất ít đề bạt cán bộ, mà Vương Thanh là ngoại lệ.

Hoa sen là vị trí trọng yếu, tác dụng mấu chốt,Nhiếp Quang và Vương Thanh cũng rất quen thuộc.

Vương Thanh là từ văn phòng Ủy ban nhân dân ra đây, hiện tại Nhiếp Quang cùng với ông ta đưa tay là chạm tới, đối với việc lần trước ông ta bị điều động, có thể cự tuyệt sao?

Tính toán của Nhiếp Quang là như vậy, chỉ cần có thể nắm giữ hoa sen,lợi thế trong tay ông ta lại nặng thêm một phần nữa, ông ta cũng có vốn khiêu chiến với Lưu Tích Nhân.

Nhưng điều khiến ông ta tuyệt đối không dự đoán được là, lần này ông ta điều tra nghiên cứu, không ngờ nhận được sự lạnh nhạt trước nay chưa từng có.

Vương Thanh dựa vào việc phải hỗ trợ huyện ủy và chính phủ chuẩn bị lễ trang phục, phái một phó bí thư và phó chủ nhiệm đi cùng Nhiếp Quang.

Hai người kia căn bản không thể làm chủ được, Nhiếp Quang bị bọn họ dẫn đi khảo sát, đến rắm cũng không hỏi được.

Nhiếp Quang vừa hỏi tình huống gì, đối phương đã nói, việc này phải hỏi bí thư Vương mới rõ ràng, đây đều là bí thư tự mình quản lý.

Điều tra đến trưa, Nhiếp Quang cảm thấy bản thân giống như khỉ diễn xiếc, bị người ta đem ra làm trò cười.

Ông ta vốn là lòng dạ hẹp hòi, đường đường là chủ tịch, đi xuống không ngờ gặp phải đối đáp như vậy, ông ta làm sao có thể chịu được? cho nên, trong nội tâm của ông ta, các loại ý nghĩ oán hận, đã tích tụ đến lúc phải phát tác ra rồi.

Bà xã có chút đắc ý cười hừ trước mắt, Nhiếp Quang chỉ nhìn thấy một cái mông cực đại lắc lư trước mắt, trong lòng của ông ta không nói ra được sự chán ghét.

Từ khi nếm được mùi vị của đám con gái lẳng lơ kia, Nhiếp Quang cũng cảm thấy ngon, đối với việc đó cũng có chút nghiện.

Nhìn đến vợ của mình thì loại ý nghĩ kia biến mất tiêu tan.

Vợ của ông ta trước kia cũng là một cành hoa, nhưng có là kiều hoa gì đi nữa thì cũng không thể chống đỡ được sự mài mòn của năm tháng, hiện tại không chỉ là thân hình phát tướng, trên mặt cũng đã lão hóa đi rồi, trở nên thô ráp không chịu nổi.

Nhiếp Quang ở trên người bà đã không còn cảm nhận được gì nữa rồi.

Trong lòng một ngọn lửa bùng lên, Nhiếp Quang lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc hút, hít thật sâu một hơi, đứng dậy bật TV.

- Lão Nhiếp này, tôi nhớ cái tòa nhà kinh doanh thời trang kia không phải là chính quyền các ông chịu trách nhiệm sao? Gần đây lễ phục trang làm náo nhiệt không chịu nổi, sao lại như chẳng có liên quan gì đến việc của ông a ?
bà ta nhíu mày nhìn Nhiếp Quang nói.

Nhiếp Quang tức giận:
- Sao lại không liên quan đến việc của tôi? Bọn họ làm náo nhiệt đó chẳng phải cũng là dưới sự lãnh đạo của tôi sao?

Bà ta vừa nghe Nhiếp Quang nói như vậy, vui vẻ nói:
- Ông đúng là khoác lác không sợ đánh thuế, gió to không sợ sét đánh trúng lưỡi, ông lãnh đạo ai? Vài người phó chủ tịch bên này ông có thể lãnh đạo, đảng ủy bên kia một đám người ông lãnh đạo được? cái cậu phó bí thư Trần mặt trắng kia ông có thể lãnh đạo?

Hôm nay tôi từ nhà em gái về, đi qua khu nhà kinh doanh thời trang, tôi gặp một thanh niên, Trần Kinh đang giơ mic suất lớn phát biểu.

Cậu thanh niên đó giống như là đang tuyên truyền vậy, làm cho mọi người sùng bái, một mình hắn ở trên nói, phía dưới hàng trăm hàng nghìn người hét to theo, cục diện này quả thực là quá lớn!

- Bà nói hươu nói vượn gì vậy?
Nhiếp Quang nổi giận nói:
- Từ khi nào bà để ý đến Trần Kinh thế? Cả ngày nay Trần Kinh đều ở huyện ủy, chẳng đi đâu cả, bà còn nhìn thấy hắn, bà nằm mơ nhìn thấy hắn hả?

Bà ta vừa nghe Nhiếp Quang nói như vậy, cơn tức cũng kéo đến, nói:
- Tôi nói động gì đến ông nào? Tôi tận mắt nhìn thấy còn sai à? Bao nhiêu người ở đó ồn ào như vậy, tôi là người điếc hay là mù à? Không chỉ mình tôi nhìn thấy…

Bà ta vừa nói được một nửa, trên TV đang phát tin tức của Đức Thủy, trên màn hình liền xuất hiện hình ảnh Trần Kinh cầm mic ở quảng trường lầu trang phục phát biểu.

Hình ảnh quả nhiên rất náo nhiệt, rất nhiều người vây quanh Trần Kinh, Trần Kinh hô một tiếng, người xung quanh cũng hô theo, thanh âm đinh tai nhức óc.

Bà vợ vừa nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta chỉ vào TV nói:
- Lão Nhiếp, ông nhìn đi, ông nhìn đi, tin tức về lễ trang phục, đây không phải là Trần Kinh thì là ai?

Nhiếp Quang nhìn về TV, trong lòng đột nhiên trầm xuống, ở trên TV, bởi vì góc độ gần, nên khuôn mặt tươi cười của Trần Kinh được lấy hết sức rõ ràng.

Hắn quơ tay, một tay khác thì cầm mic, nói lớn:
- Phát triển sản nghiệp trang phục Đức Thủy là công ở đương đại, lợi ở thiên thu, đây là việc tốt, đại sự, tôi chân thành chúc mừng lễ khai mạc lần thứ nhất tại Đức Thủy, đồng thời mong rằng lễ phục trang sẽ giành được thành công tốt đẹp!

Khi Trần Kinh nói đến “ thành công tốt đẹp” người phía dưới hô theo “ thành công tốt đẹp”.

Còn có người hô:
- Phó bí thư Trần, chúng tôi mãi mãi ủng hộ anh!

Tiếng la liên tục phát ra, cục diện rất sôi động, sắc mặt Nhiếp Quang dần dần chìm xuống.

Nhật trình hôm nay của Trần Kinh đúng là có tham dự khai mạc lễ trang phục, nhưng, hôm qua Trần Kinh đã yêu cầu hủy bỏ nhật trình, đồng thời còn báo lên chính quyền việc này rồi.

Nhiếp Quang nhận được tin này, cũng không có tích cực ứng đối.

Sau khi ông ta chỉ xin chỉ thị của Lưu Tích Nhân, hai người đều cảm thấy không cần ứng đối.

Trong chuyện này, hai người đều ăn ý.

Lễ trang phục là một đại hình hoạt động, hoạt động này là Trần Kinh đề xướng, huyện ủy cũng chỉ thị hắn phụ trách lãnh đạo.

Hiện tại, khi lễ trang phục diễn tập, Trần Kinh không lộ diện, điều này cho thấy huyện ủy đã cho Đức Thủy một tín hiệu, tín hiệu này, cũng có nghĩa là Trần Linh khả năng gặp phải vấn đề nào đó.

Mà gần đây, vấn đề liên quan đến Trần Kinh, Lưu Tích Nhân cũng đang lợi dụng mọi con đường để thổi phồng việc này lên.

Trước mắt viện kiểm sát tuy rằng chưa làm báo cáo cho hội nghị thường vụ, nhưng, ở Đức Thủy, vấn đề liên quan đến Trần Kinh, đã công khai truyền ra ngoài rồi!

Trần Kinh bị nghi ngờ là dựa vào quyền lực để chiếu cố đến người quen của mình trúng thầu, cuối cùng làm cho công trình lớn nhất của Đức Thủy thành bã đậu, trong chuyện này, Trần Kinh phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu.

Lưu Tích Nhân thả gió ra như vậy, chính vì phải triệu khai hội nghị thường vụ, ông ta muốn để cho tất cả mọi người đều biết, Trần Kinh xong đời rồi!

Nhiếp Quang đem đầu thuốc ấn tắt, thở một hơi thật dài, lạnh lùng hừ một tiếng.

Trần Kinh xuất hiện như thế, khiến ông ta nghĩ đến chuyện đi hoa sen hôm nay.

Vương Thanh đáng chết!

Người này không ngờ lại ngu trung đối với Trần Kinh như vậy, ai cũng biết Trần Kinh sẽ xong đời rồi, ông ta vẫn theo đít Trần Kinh ngu xuẩn như vậy, làm sao làm được chức bí thư phòng quản lý khu phố?

Còn có Trần Kinh1

Hắn làm cái gì vậy? đây là khiêu chiến, đây là khiêu khích, đây là vùng vẫy giẫy chết!

Nhiếp Quang nghĩ đến đây, trong lòng càng bết hơn, một cỗ hỏa trong lòng thực sự không có chỗ giải phóng.

Mà vợ thì cứ dám mắt vào TV xem cảnh hay, rất lâu sau, bà ta nói:
- Lão Nhiếp, ông không qua lại với họ Trần này, người này xem bộ rất không tầm thường, ông có thể phải cẩn thận, không biết chừng hắn có thể có ám chiêu gì đó!

Nhiếp Quang cười ha hả, nói:
- Nhiếp Quang tôi đường đường chính chính, hắn như thế nào có thể ám tôi….

Nhiếp Quang nói một nửa, trong đầu lại nghĩ đến từ vùng vẫy giãy chết, trong lòng chung quy có chút thiếu tự tin.

Ông ta trầm ngâm một chút, quay người lấy điện thoại gọi cho Lưu Tích Nhân.

Điện thoại vừa thông, ông ta cũng không khách khí, nói:
- Bí thư, hôm nay ông có xem tin tức của Đức Thủy chưa, rất là náo nhiệt, lễ trang phục của chúng ta làm rất có màu sắc, rất sinh động!

Đầu bên kia điện thoại, Lưu Tích Nhân có chút âm nhu nói:
- Lão Nhiếp, lễ trang phục làm tốt, đây đều là chính quyền làm tốt công tác chuẩn bị, công lao của ông to nhất a.

- Không dám, không dám!
Nhiếp Quang vội vàng nói:
- Ông xem tin tức trên TV hôm nay, phó bí thư Trần của chúng ta xuất hiện ở lễ trang phục, thu hút mấy trăm ngàn người tán ca, tràng diện rất náo nhiệt, rất rung động, nếu lễ trang phục của chúng ta có thể thành công, tôi cảm thấy phó bí thư Trần hẳn là có công đầu!

- Hả?
Lưu Tích Nhân ở đầu dây bên kia “hả” một tiếng, liền rơi vào trầm mặc.

Nhiếp Quang vừa nghe cơ hội tới, vội vàng thêm mắm thêm muối, qua một lúc, Lưu Tích Nhân thản nhiên cho ông ta bốn chữ:
- Tôi đã biết rồi!

Nhiếp Quang còn muốn nói thêm nữa, đầu bên kia điện thoại đã nghe thấy âm thanh “ tít” “tít”..

Ba~ một tiếng, Nhiếp Quang tắt điện thoại, lầu bầu nói:
- Giỏi gì mà giỏi, còn tự cho mình là giỏi đấy, để cho thiên hạ cười đi!

Hôm nay Trần Kinh xuất hiện trước ống kính, đối với Lưu Tích Nhân mà nói, đã định trước là bị chê cười, ông ta là một bí thư, thậm chí ngay cả mấy người tuyên truyền cũng không nắm chắc, cái mặt kia của ông ta biết để vào đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui