Quan Sách

Trần Kinh cũng không biết rằng mình đã nổi tiếng trong gia tộc nào đó ở thủ đô.

Tết năm nay, Trần Kinh dã sớm về tới thành phố Sở Giang.

Lập tức phải đi Lâm Hà rồi, đường đi từ Đức Cao đến Lâm Hà rất xa, cách nhà lại càng xa.

Hơn nữa điều kiện ở Lâm Hà rất cực khổ, sau này vào thành một chuyến cũng không dễ dàng, cơ hội gặp mặt bố mẹ sẽ ít đi.

Một thời gia trước, Trần Kinh xảy ra chuyện, gia đình thực sự đã khủng hoảng một trận, nhất là mẫu thân Chung Tú Quyên, mấy ngày liền đều cơm nuốt không trôi, mắt thấy tiều tụy, Trần Kinh sau việc này rất áy náy.

Trần Kinh từ sau khi tốt nghiệp thì đều làm việc ở xa, mấy năm nay hắn mỗi lần về nhà, cơ bản đều trở thành ngày hội của cả nhà.

Cả nhà đều tụ tập lại, mẫu thân Chung Tú Quyên nấu cơm, ngày tháng trôi qua vui vẻ hạnh phúc.

Con gái của chị cả Trần Kinh tên Uông Linh, người nhà đều gọi là Linh Nhi, đứa nhỏ 3 tuổi rồi, đi học mẫu giáo, mỗi ngày đều do bà ngoạI đưa đón.

Còn con trai của em gái Trần Xán tên đi học là Sử Tử Kí, tên gọi thường ngày là tảo tảo, năm nay cũng 2 tuổi rồi.

Một nhà có hai đứa trẻ con, trong nhà náo nhiệt quá mức , đặc biệt là Linh Nhi, Trần Kinh mới gặp nó có mấy lần, nhưng nó đặc biệt thân với Trần Kinh.

Cả ngày liền vây quanh trần kinh gọi "Cậu! Cậu!” giọng nói ngọt ngào, còn có chút âm thanh hơi thở mũi sữa, bộ dáng đáng yêu đến cực điểm.

Trần Kinh thích nhất là bế nó lên, hai người chơi húc đầu, mỗi lần hai cậu cháu đều chơi rất vui.

Nhìn thấy cảnh này, chị Đình Nguyệt liền giễu cợt hắn, bắt hắn nhanh chóng kiếm vợ, tự mình cũng sinh cho mình một đứa.

Chung Tú Quyên ở bên cạnh cũng bắt đầu cằn nhằn, gần đây bà ta không lúc nào rảnh, đi khắp nơi tìm đối tượng cho Trần Kinh, cũng may có vài người vừa mắt bà, liền giục Trần Kinh hẹn con gái người ta đi gặp mặt.

Trần Kinh bị ép đến mức thê thảm, đây chính là phiền phức khi hắn về nhà.

Thỉnh thoảng Uyển Kì gọi điện đến, hai người nói chuyện một lúc, Trần Kinh nói người nhà bắt hắn ta đi xem mắt.

Uyển Kì nổi đóa trong điện thoại nói:
- Không được đi. Đâu cũng không được đi! Qua tết ta sẽ về thành Sở, đến lúc đó nhất định phải cho hai bác ngạc nhiên, hehe, chúng ta loại đại mỹ nhân này, nhất định sẽ rất được hoan nghênh.

Có lúc, Uyển Kì nhất thời nôn nóng, sẽ đột nhiên đề nghị lập tức về thành Sở, lúc này Trần kinh liền có chút khủng hoảng, liền khuyên cô ta chịu khó ở nhà đợi, trò chuyện với ông nội nhiều hơn. Sở Thành mọi thứ trạng thái tốt đẹp.

Vô tri vô giác, Trần Kinh và Uyển Kì nói chuyện điện thoại lại trở lại trạng thái binh thường rồi.

Có đôi khi Trần Kinh tránh ở phòng mấy giờ không ra ngoài, sau khi đi ra đã bị Chung Tú Quyên truy hỏi đang bận gì.

Trần Kinh lấy việc xem tư liệu viết văn bản ra để làm cớ.



Nhưng cô bé Linh nhi người bé nhưng lắm trò, lén lút nói với bà ngoại cậu chốn trong phòng gọi điện thoại.

Chung Tú Quyên thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ban công giả vờ gạt quần áo, sau đó nghe trộm đọng tĩnh của Trần Kinh ở trong phòng.

Vừa nghe con trai quả nhiên đang gọi điện thoại, hơn nữa trong điện thoại còn nhắc đến ông nội, bố gì đó, trong lòng bà ta liền mừng thầm, nghĩ lại lúc trước bất mãn với Trần Kinh. Mỗi ngày đều ra sức nấu ăn.

Đối với Chung Tú Quyên mà nói,bà ta có hai tâm nguyện lớn.

Thứ nhất là hi vọng con trai sớm có bạn gái, nhanh chóng kết hôn. Sau đó bà ta có thể mau chóng có cháu bế.

Tâm nguyện thứ hai là hi vọng con trai có thể điều công việc về thành phố.

Bà ta cả đời giáo dục, hơn nưa lại lớn lên ở thành phố, ấn tượng đối với bên dưới vẫn là mô hình của chính sách thanh niên tri thức về nông thôn năm đó.

Trong đầu bà ta, ra khỏi Sở Thành, bên ngoài đều là những nơi núi cao đường xa, cực kì gian khổ, năm đó Trần Kinh bị điều xuống dưới, bà ta lén lút trốn trong chăn khóc mấy ngày liền.

Hiện tại bà mặc dù biết con trai ở dưới làm quan, nhưng ở những nơi nghèo làm quan, vẫn là không thể cải thiện đc hoàn cảnh. Con trai như thế còn không phải là chịu khổ sao?

Thêm nữa, trong long những người già luôn hi vọng, khi về già con cháu sẽ ở bên báo hiếu, cả nhà ở cùng nhau, ngày ngày vui vẻ hạnh phúc, những ngày tháng đó thật tốt biết bao.

Mặt khác. Trần kinh ở tỉnh thành, việc tìm đối tượng người ta đối với hắn cũng xem trọng một chút, gia đình cũng hạnh phúc hơn một ít.

Mỗi ngày nghe sự cằm ràm của mẫu thân, phụ thân không nói gì thêm, trần kinh trong lòng phiền não nhưng cũng vui vẻ. .

mà cuộc sống có Tảo Tảo và Linh nhi hai đứa trẻ con điểm tô, cũng thật là hạnh phúc và ấm cúng.

Buổi sáng thức dậy đọc một chút, ăn cơm xong đến công ty em rể đi dạo, hoặc đến vườn hoa xem những ngườI già đánh cờ, buổi chiều và tối nói chuyện điện thoại với uyển kì, ngày tháng trôi qua tự do tự tại, vô cùng vui vẻ.

ở trong môi trường vui vẻ thoải mái này, mùa xuân một năm đã đi qua.

Mùng ba tết, Trần Kinh đi sang nhà Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh bận đến mức giao thừa cũng không ở nhà.

Mùng 3 có thể quay về thành phố, vẫn là vì ông ta muốn chúc tết lãnh đạo tỉnh thành phố.

Vợ ông ta tìm ông ta kiếm chuyện, làm ông ta phiền vô cùng.

Trần Kinh đi đến, ông ta liền mắng:
- Tên tiểu tử này, không để ý đến công việc, cả ngày cứ ở thành phố, thái độ làm việc của cậu có vấn đề!

Trần Kinh nói;
- Nên nhớ, tôi nghỉ lễ bình thường, điểm này anh có thể gọi điện cho Lưu Kí. Làm nhân vật số một luôn phải bận một chút, nhưng anh cũng không thể lấy việc bận của anh để phê bình thái độ làm việc của tôi không đúng ở cái mức độ cao này.

- Nhân vật số một, nhân vật số một! Cậu lập tức trở thanh nhân vật số một rồi!
Ngũ Đại Minh nói:
- Cậu đã chuẩn bị kĩ chưa? ủy ban thường vụ của chúng tôi thông qua quyết định bổ nhiệm của cậu, chỉ đợi tổ chức tỉnh phê duyệt công văn, cậu lập tức có thể nhậm chức rồi!

- Nhanh vậy? Tôi còn muốn nghỉ ngơi mấy ngày!
Trần kinh cười nói.

- Cậu sướng nha!
Ngũ Đại Minh vẻ mặt nghiêm túc
- Tôi nói nghe nè Trần Kinh, nếu như Lầm Hà vào tay cậu mà vẫn không vươn lên được, sau này cậu đừng có nghĩ đến chuyện cất nhắc. Cậu chính là cán bộ mà ủy ban thành phố gánh áp lực cất nhắc cán bộ, nếu như không có thành tích, người khác sẽ nghĩ thế nào? Điểm này thì ngươi rõ hơn ai hết.

Nụ cười trên mặt Trần Kinh vụt tắt.

Một lát sau, hắn nói:
- Buổi chiều tôi đi thăm hỏi Vương Phượng Phi, không còn cách nào,tôi bị đẩy vào Lâm Hà,anh ta phải nghĩ cách giúp tôi một tay.

- Nên đi!nên đi!
Ngũ Đại Minh nói,
- Phải chuẩn bị lễ nặng, cậu phải dùng tất cả những gì có trong tay để có được điều kiện phát triển tốt cho Lâm Hà, ta tin rằng ngươi có thể làm tốt, bản thân ngươi cũng phải tự tin lên.”

Đi từ nhà Ngũ Đại Minh ra, Trần Kinh không khí tết bỗng chốc phai nhạt, tâm trí của hắn toàn bộ bay đến công việc rồi.

Trong vòng một ngày, hắn thăm Vương Phượng Phi, lại đi một chuyến đến nhà Hồ Duyệt, buổi tối đến nhà Hồ Duyệt uống rượu.

Hồ Duyệt sau khi uống rượu mắng to Trần Kinh, nói quan càng làm càng to, văn càng viết càng ít, trần kinh cũng là từ một người có trí tuệ, phút chốc biến thành người tầm thường.

Hồ Duyệt có ba sở thích lớn, thích rượu ngon, thích gái đẹp, thích văn hay, anh ta tự xưng giao lưu với Trần Kinh chính là vì văn học mà đến, nếu không hai người có cơ sở nào để mà giao lưu?

Anh ta còn nói nếu năm mới hắn tiếp tục không có bài văn hay nào,sang năm sẽ không cho hắn chúc tết, đờ phải nhìn thấy hắn lại phiền lòng.

Hắn ta hiểu tính cách của Hồ Duyệt, biết anh ta tính tình kì quặc, nói được làm được.

Lúc này hứa hẹn năm nay có bận hơn, cũng viết vài bài văn hay, không thể để bản thân thật sự trở thành người phàm tục, có được lời hứa của Trần Kinh, Hồ duyệt mới chuyển giần thành vui, cùng với hắn nâng cốc chúc mừng, cuối cùng say một trận to.

Đêm, tối đen như mực

Trần Kinh ngồi xe, rút từ trong túi quần ra một quyên vở vuông vắn, đen thủi đen thui.

Quyển vở này Trần Kinh ghi lại tất cả các mối quan hệ của hắn, hắn lật xem từng trang từng trang một, trong lòng có chút cảm thán.

Bắt đầu từ Tiến Đức Thủy, cái này mới gần hai năm, thế nhưng cuốn vở này chi chi chít chít ghi lại đến mức đầy kín hết.

Những cái tên bên trên, hắn ta đem bộ dạng của bọn họ đánh số lần lượt, thế mới biết mình đã quen nhiều người như vậy.

Quan hệ xã hội, quan hệ giao tiếp chính là một mạng lớn, kinh doanh cái mạng này, là có thể làm cho rất nhiều sự việc trở thành thông thoáng không trở ngại, nhưng đằng sau sự thông thoáng không trở ngại này, lại là cả một con người bị mạng này trói buộc, đầu óc không nhớ đc hết thì dùng vở ghi nhớ.

Vở ghi nhớ nhiều rồi, không mở đến, sau này có lẽ phải dùng đến máy tính.

Nhiều quan hệ như vậy, khó phân rườm rà, làm cho con người rơi vào trong, sức cùng lực kiệt.

Bỗng nhiên, hắn mở lung tung xem, xem đến một cái tên ___Uông Minh Phong.

Trong đầu hắn lập tức nghĩ tới cuộc điện thoại mà mình nhận được đó, bản thân gặp mặt Sa Ký, Minh Phong bèn gọi điện cho mình, giọng điệu yêu thương có thừa, hơn nữa lại bảo sau này có việc gì cứ tìm anh ta, mình có nên đi thăm hỏi anh ta một chút?

Hắn lấy điện thoại ra, trầm ngâm rất lâu, đã gọi được cho Uông Minh Phong.

Điện thoại thông rồi, Trần Kinh nói lên ý nguyện của mình, Minh Phong cưởi ha hả nói:
- Được rồi, thăm hỏi thì không cần, tôi ở thành phố, ở cùng với bí thư.

Trần Kinh hỏi anh ta khi nào thì trở về

Uông Minh Phong bèn hỏi liệu có phải có việc gì không.

Hắn dừng một chút, lại nói:
- Đúng rồi, đối với công việc giai đoạn sau này, anh có quan điểm như thế nào?

Trần Kinh ngẩn người nói:
- Uông chủ nhiệm, nều không ngoài dự kiến, ủy ban thành phố có lẽ sẽ điều tôi đến Lâm Hà, hôm nay đến nhà Ngũ gia, ông ta nói ủy ban thường vụ đã nghiên cứu rồi, chỉ cần báo lên ban tổ chức tỉnh phê duyệt hồ sơ.

Uông Minh Phong cười ha hả, nói:
- Lại còn phải báo lên ban tổ chức tỉnh, không tệ lắm! bí thư huyện trẻ tuổi nhất, cũng coi như ngành cán bộ quản lí tỉnh rồi! Tôi chúc mừng anh!

- Cảm ơn uông chủ nhiệm, chính là gắn kết một mặt với cái duyên của ngài, tôi...

- Anh nha, không nên động lòng những cái đó, anh phải thật động long suy nghĩ, tâm tư sẽ đầy đủ. ở Sở Giang, tất cả những đòng chí thăm hỏi, đều là năm trước thăm hỏi, ta thì chạy theo bí thư, anh muốn kéo quan hệ đi cửa sau, bài tập lại làm không tốt!
Uông Minh Phong nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật

Trần Kinh mặt đỏ lên, tự thấy xẩu hỏ về bản thân.

Hắn lại nghĩ đến lời Mã Bộ Bình đã dạy hắn, con đường quan hệ xã hội, đều ở hai chữ “dụng tâm”.

Lúc ấy chính mình còn tưởng rằng đã hiểu, hiện tại xem ra, còn kém xa lắm, hai chữ này ngoài miệng nói nói dễ dàng, đến khi chính thức làm thì đâu có dễ dàng như vậy?

Nói chuyện điện thoại với Minh Phong xong, Trần Kinh thở một hơi thật dài.

Hắn rút từ trong túi ra một cây bút màu đỏ, vẽ một vòng tròn vào vị trí tên của Uông Minh Phong.

Một vòng tròn màu đỏ, đạI diện cho lãnh đạo quan trọng, sau này phải lien lạc nhiều với bên Minh Phong, thậm chí phải đi lại nhiều hơn, không liên lạc, quan hệ sẽ phai nhạt đi...

Tiếp theo, hắn lại gọi điện cho từng người, Mã Bộ Bình, Đàm Dương thậm chí còn cả Phương Minh Hoa, mộ lúc cả con người hắn rơi vào trong biển điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui