Quan Sách

Sở Giang, tiết trời vào xuân se se lạnh.

Bí thư Tỉnh ủy, bí thư Sa, tối nay như thường lệ lại đến suối nước nóng Ngọc Sơn ngâm mình một giờ.

Suối nước nóng của Ngọc Sơn đều nằm trong khuôn viên của biệt thự, hơi nước nóng tự nhiên từ từ bốc lên vô cùng thoải mái, tắm xong, Sa Minh Đức khoác lên mình chiếc áo tắm rộng thùng thình, buông mình trên chiếc ghế salon nghỉ ngơi.

Uông Minh Phong lại đưa cho ông một chén trà nóng.

-Cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên đi nghỉ đi! Không cần mỗi ngày đều phải phục vụ tôi, tôi vẫn chưa vô dụng đến mức đó đâu!
Cát Minh Đức thản nhiên nói.

-Bí thư, vẫn còn vài chuyện chưa báo cáo với ngài!
Uông Minh Phong mang ý cười, nói.

-Còn chuyện gì sao?
Sa Minh Đức nhíu mày, gật đầu nói
-Anh nói đi, hôm nay lại xảy ra chuyện gì đáng chú ý vậy?

Uông Minh Phong báo cáo với Sa Minh Đức từng tin tức quan trọng trong ngày của Sở Giang.

Sa Minh Đức nhắm mắt, tĩnh tâm chăm chú nghe, Uông Minh Phong báo cáo xong, Sa Minh Đức nhíu mày nói:
-Nhiều như vậy sao?

-Còn một việc anh không nói tới, chính là chuyện bổ nhiệm của Trần Kinh, mọi người phản ứng sao rồi?

Uông Minh Phong cười cười nói:
-Cũng có một chút phản ứng, nhưng không nghĩ lại gây xôn xao đến vậy, dù sao cánh cửa của Thành ủy cũng quá cao, bổ nhiệm một cán bộ cấp Cục sẽ gây ra vài sự chú ý, nhưng những sự chú ý này cũng chỉ có hạn mà thôi.

-Thật sao?
Sa Minh Đức cười lớn, dường như có chút đắc ý
-Tôi thấy chưa chắc đã vậy! Ban Tổ chức không giống như nhưng địa phương khác, chức vụ trưởng ban giám sát càng không bình thường, Trần Kinh chính là một nhân tài giữa đường xuất hiện, sẽ không ai chú ý sao? Xem ra anh quan sát cũng không đúng chỗ rồi!

Sa Minh Đức dừng lại một chút, nói
-Cán bộ giám sát bên trong Đảng, quan trọng nhất chính là Tổ giám sát, đừng xem thường vị trí trưởng phòng này, vị trí này rất trọng yếu, khiến người khác rất chú ý, hơn nữa, vị trí này cũng không nên ngồi, vừa phải giải quyết mọi chuyện thỏa đáng, vừa phải đắc tội với càng ít người càng tốt.

Trong lúc quan trọng còn phải học được cách biến chuyện bé xé ra to.

Hơn nữa tổ chức thông tin đối ngoại này, tỷ lệ và tầm quan trọng còn cao và xa hơn các thông tin đối ngoài khác. Trần Kinh là người không có nhiều kinh nghiệm trong công tác thông tin và đối ngoại, điểm này có thể dễ dàng nhìn thấy trong lý lịch của anh ta. Đưa một đồng chí không có kinh nghiệm trong công tác thông tin và đối ngoại lên vị trí này, anh ta có thể ngồi được bao lâu chứ, đây cũng là một câu hỏi lớn!

Uông Minh Phong nói
-Bí thư, ngài suy xét thật chu đáo, vị trí này có thể kiểm tra cũng rèn luyện năng lực của người khác, Trần Kinh chắc sẽ không phụ nỗi khổ tâm của ngài đâu!

Sa Minh Đức đứng dậy, lắc đầu nói:
-Anh nói cũng dễ nghe quá rồi. Tôi chẳng qua là đúng dịp đụng tới việc này, người khác có thể can thiệp đến việc bổ nhiệm một bí thư huyện ủy. Chẳng nhẽ tôi không thể xen vào chuyện bổ nhiệm một trưởng phòng sao?

Có người can thiệp vào chuyện kia, chứng tỏ Trần Kinh đã khiến cho những người khác chú ý rồi, đây vừa hay, tôi chỉ đơn giản là đem anh ta đặt vào một vị trí càng khiến người ta chú ý mà thôi, ngay dưới chân tôi để tôi quan sát, đây chẳng phải là ước nguyện ban đầu của tôi sao.

Ông nhìn Uông Minh Phong nghiêm túc một cách lạ thường, nói:
-Minh Phong, chuyện này đều phải nhờ cậu an bài, nhớ kỹ, nhất định phải giữ bí mật! Không được cho bất kỳ ai biết.

Uông Minh Phong gật đầu, cẩn thận suy nghĩ những lo âu của bí thư.

Trong lòng anh, bí thư rốt cuộc định đặt Trần Kinh ở vị trí nào? Ông ấy muốn đào tạo Trần Kinh thành dạng gì đây?

Anh trầm ngâm chốc lát, nói:
-Bí thư, có một chuyện rất thú vị. Tôi có nghiên cứu qua sơ yếu lý lịch của Trần Kinh, phát hiện tên thật của cha anh ta là Trần Chi Đống. Chỉ khác Trần chủ tịch của tỉnh chúng ta đúng một chữ “Chi”! Căn cứ vào tài liệu tôi tìm được cho thấy, năm đó khi Trần Kinh ở Lễ Hà, còn có người giúp Trần Kinh liên lạc với Phó chủ tịch Trần, việc này thật sự có chút thú vị đây!

-Sao cơ?
Sa Minh Đức có chút giật mình, tức cười nói:
-Có chuyện này sao? Ha ha, thật là có chút thú vị!

Sa Minh Đức nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn của chiếc ghế dựa, thật lâu sau ông nói:
-Anh sắp xếp, tìm thời gian thích hợp, tôi muốn gặp mặt Phó chủ tịch Trần, chuyện thú vị như vậy, không lợi dụng một chút chẳng phải thật là đáng tiếc sao?

Uông Minh Phong nói:
-Chuyện này làm sao có thể lợi dụng được chứ? Chẳng lẽ có thể khiến Trần Kinh thực sự trở thành cháu trai của Phó chủ tịch Trần sao?

Sa Minh Đức cười lớn nói:
-Anh không nên suy nghĩ bậy bạ, việc của anh chính là để tâm quan sát Trần Kinh, lúc cần thiết dạy dỗ anh ta một chút, cán bộ trẻ tuổi như vậy không dễ dàng tìm được đâu, là một hạt giống tốt đó!

Uông Minh Phong nói giọng đầy thú vị:
-Đáng tiếc thay, lúc này đây có người trộm gà không thành còn mất không nắm gạo, nghĩ ngăn cản Trần Kinh đi nhận chức Bí thư huyện ủy, hiện tại thì hay rồi, Trần Kinh không làm Bí thư huyện ủy, lại thành lực lượng trung kiên của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, chuyện này càng ngày càng thú vị, càng kịch tính đây!

-Haha!
Sa Minh Đức cười sảng khoái, đẩy chén trà ra, nói:
-Đổi một ly trà đến, phải có một bữa tiệc trà, tôi cũng muốn xem một chút, xem xem bị giam ở chỗ của Ban Tổ chức, Trần Kinh làm thế nào có thể làm ra được một buổi tiệc trà đây!

...

Ban Tổ chức Tỉnh ủy không giống với các ban ngành khác, Trần Kinh nhận được thông báo, ngày hôm sau liền phải báo cáo

Đêm đó, hắn bù đầu phân tích lại một chút về Ban Tổ chức, đến lúc nước đến chân mới nhảy, hắn có thể nắm được bao nhiêu tin tức đây?

Cả đêm hắn liền làm một việc duy nhất, đó là phải nhớ kỹ tên các cán bộ từ Ban Tổ chức trở lên.

Trưởng Ban Tổ chức Tỉnh ủy đương nhiệm Mễ Tiềm, Phó trưởng Ban thường trực Biên Kỳ, Phó trưởng Ban kiêm bí thư công ủy cơ quan trực thuộc tỉnh Lý Dật Phong, Phó trưởng ban Cao Vệ, Phó trưởng ban Tạ Dật.

Trần Kinh nhìn chằm chằm một đống tên này, nhìn đến hoa cả mắt.

Phía sau từng này cái tên, đều là sơ yếu lý lịch tương đối đẹp mắt, chưa cần nói đến các lãnh đạo từ cấp Giám đốc sở trở lên, ngay Biên Kỳ và Lý Dật Phong đều là người đã từng làm qua chức Bí thư Tỉnh ủy tại địa phương, đều là những nhân vật có máu mặt.

Mà vài Phó Trưởng ban được xếp hạng gần cuối, ai ai cũng đều không thể coi thường được.

Viết trên lý lịch của Phùng Bác Dục chính là Nghiên cứu sinh từ Mỹ trở về, đảm nhiệm qua chức Phó hiệu trưởng, lại từng là Bí thư Đảng ủy doanh nghiệp nhà nước, là người vừa có bằng cấp, vừa từng trải như vậy. Trần Kinh bình thường thích đọc sách, những thông tin quan trọng trong Đảng trên sách báo trong nước, đều đã từng thấy qua cái tên này, người này lý luận tương đối vững chắc, rất có bản lĩnh.

Còn Cao Vệ là từ thủ đô điều xuống làm cán bộ Sở Giang, lý lịch nhìn qua dường như rất bình thường, nhưng lai lịch lúc nào cũng khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến một chiến tích vô cùng hiển hách nhất định, vì vậy mới 33 tuổi, cũng không quá lớn tuổi, 33 tuổi không thể nào đi lên được vị trí cao như vậy.

Mà Tạ Dật xếp hạng cuối cùng, trước kia cũng học trường ở thủ đô, tốt nghiệp trường đại học sư phạm ở đó, vừa tốt nghiệp liền vào Trung Ương Đoàn làm bí thư, sau tới đảm nhiệm chức Phó bí thư chi Đoàn tỉnh Sở Giang, sau đó làm Phó giám Đốc phòng nhân sự tỉnh Sở Giang.

Chủ trương năm nay là gắng sức bồi dưỡng nhân tài dự bị cho Đảng, công trình nhân tài khổng lồ “Duy sở hữu tài” của chi nhánh tỉnh Sở Giang được Trung Ương đề xuất “Trăm năm trồng người”.

Những lãnh đạo này có những sơ yếu lý lịch vô cùng nặng ký, bởi vậy mới có thể bước chân vào cửa cao của Ban Tổ chức Tỉnh ủy.

Đầu tiên Trần Kinh báo tin đến cơ quan nhân sự và cơ quan Đảng ủy, Trưởng phòng Nhân sự Liêu tự mình tiếp đãi hắn, Liêu Trưởng phòng tên Liêu Hồng Viễn, một người vô cùng mập mạp, con mắt rất nhỏ, cả ngày dường như lúc nào cũng híp lại như vậy.

Ông ta bắt tay Trần Kinh, câu đầu tiên liền nói:
-Rất hoan nghênh anh, đồng chí Trần Kinh! Anh tới bộ phận chúng tôi, trong bộ phận chúng tôi lại có thêm một thành viên có năng lực, thật đáng mừng!

Trần Kinh khiêm tốn nói:
-Liêu trưởng phòng, tôi mới đến, không hiểu chuyện, còn cần tiền bối như ngài nhắc nhở tôi nhiều!

Liêu Hồng Viễn híp mắt nói:
-Trần Trưởng phòng khiêm tốn rồi! Ở Ban tổ chức, ban Nhân sự chúng tôi chính là phục vụ cho các anh, sao dám nhắc nhở chứ?

Ông ta dừng một chút, nói:
-Vừa rồi Mã Trưởng phòng, phòng Tài vụ có gọi điện thoại cho tôi, nói trên tư liệu của anh viết không yêu cầu đơn vị cung cấp nhà ở, vẫn là anh khổ đã quen, tình cảm sâu đậm, tôi đã sắp xếp hậu cần bên kia cho anh được trợ cấp, mỗi tháng bổ sung 240 đồng!

Liêu Hồng Viễn nói rất tỉ mỉ, cũng rất trật tự, thông qua điểm này Trần Kinh liền cảm nhận được hiệu suất làm việc trong Ban Tổ chức Tỉnh ủy này thật vô cùng cao.

Bình thường đơn vị báo danh, nhân sự, hậu cần, tài vụ từng bước từng bước sắp xếp đều phải chạy đến mấy lần.

Nhưng bước vào Ban Tổ chức Tỉnh ủy, Trần Kinh mới chỉ gặp một mình Liêu Hồng Viễn, đã có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, hiện tại chỉ cần nói chuyện với lãnh đạo, sau đó có thể đi nhận chức rồi!

Chỉ đạo việc này là Phó trưởng Ban thường trực Biên Kỳ, người trực tiếp phân công quản lý công tác của cán bộ giám sát.

Biên Kỳ nói chuyện rất đơn giản rõ ràng, cũng rất trực tiếp, không có một câu dông dài.

Đầu tiên ông ta nói cho Trần Kinh nhưng điểm khó khăn trong công tác giám sát, để Trần Kinh chuẩn bị tinh thần đối phó với khó khăn, sau đó đầy đả kích nói với Trần Kinh điểm khác nhau giữa nơi này và công việc ở tuyến dưới, để Trần Kinh phải nhanh chóng hiểu được vị trí của mình bây giờ, nhất định phải nhanh chóng thích ứng với công việc hiện tại.

Biên Kỳ nói:
-Cậu Trần à, người trong Ban Tổ chức chúng ta, bên ngoài ai cũng đều uy phong lẫm liệt. Nhưng bên trong, chúng ta thật sự rất khổ, khối lượng công việc lớn, công tác phải khẩn trương, áp lực lớn. Đây chính là hiện trạng công việc của chúng ta.

Anh là cán bộ từ cơ sở đi lên, chịu chút cực nhọc chắc không thành vấn đề, cho nên quan trọng là anh phải đem hết tâm huyết làm quen tất cả các phương diện công tác trên.

Hiện tại nhân lực phòng giám sát của chúng ta đã được sắp xếp ổn thỏa, chuyện này đối với anh là một chuyện có lợi, nhưng để sự sử dụng những nhân lực này sao cho đạt được hiệu quả tốt nhất, điều này mới thật sự đáng để nghiên cứu đó!

Biên Kỳ nói chuyện rất thẳng thắn, Trần Kinh trầm tĩnh gật đầu, tự nhiên lại nhắc tới vấn đề của mình.

Toàn bộ thời gian nói chuyện không quá 15 phút, Trần Kinh chỉ nói vài vấn đề, còn lại hầu như đều là lắng nghe.

Biên Kỳ đối với biểu hiện lần đầu gặp mặt của Trần Kinh về cơ bản là vừa lòng, ấn tượng ban đầu không tồi.

Nhìn qua thì chỉ là một cán bộ trẻ tuổi, chú trọng thì là một người trầm tĩnh.

Bởi vì người trẻ tuổi thường bốc đồng không coi ai ra gì, nhưng người trẻ tuổi có thể trầm tĩnh thật không dễ dàng gì!

Kỳ thật, trong thâm tâm của Biên Kỳ, đối với Trần Kinh vẫn có vài phần tò mò, bởi vì người có thể đảm nhiệm vị trí này, trong ban Tổ chức có thể tuyển được rất nhiều.

Nhưng Mễ Trưởng ban lại an bài một cán bộ cơ sở đến làm công việc này, chuyện này khiến người ta không thể không sinh ra nhiều liên tưởng.

Đương nhiên, đối diện một người kỳ lạ như vậy mà nói, một chút tò mò cũng chẳng nói lên điều gì, trên thực tế, nhìn cả tổ chức này, có ai là không có hậu thuẫn? Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ!

Tuy nhiên Biên Kỳ có thể mơ hồ cảm nhận được lực lượng phía sau Trần Kinh e rằng không tầm thường, nhưng mấu chốt vẫn là xem công tác của anh ta ra sao.

Công tác làm tốt mới ổn, vị trí cán bộ giám sát được kỳ vọng rất cao, liệu Trần Kinh có thể đảm nhiệm nổi trọng trách này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui