Quan Sách

Trần Kinh và Thạch Anh ngồi cùng một chỗ, bên trái của Trần Kinh đó là cậu Tô Đình Diệu của Thach Anh.

Nói là ăn cơm, nhưng không khí bữa tiệc rất là kỳ quái như vậy, khiến Trần Kinh như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, cả người mất tự nhiên, không còn muốn ăn uống.

Thông qua nói chuyện phiếm, Trần Kinh biết rằng Tô Dình Diệu bây giờ đang Phó chủ tịch quận Đông Thành, còn Thạch Kính Đường lại mở một tiệm ăn ở phía sau Ủy ban nhân dân quận, cũng là mượn một cái mác của em vợ, một số cán bộ và các bữa tiệc nhỏ của Ủy ban nhân dân quận đều đến đặt ở quán của ông ta, công việc kinh doanh của Thạch Kính Đường cũng có hoa hồng.

Có Tô Đình Diệu ở trên bàn, khiến Trần Kinh cảm nhận được đội hình hôm nay của Thạch gia rất hùng mạnh.

Không chỉ có bà xã Thạch Kính Đường luôn dò xét hắn, mà ngay cả Tô Đình Diệu cũng luôn hỏi hắn mấy vấn đề.

Tô Đình Diệu hỏi Trần Kinh trước kia làm việc ở đâu, Trần Kinh đã trả lời ông ta nói mình trước kia làm ở Đức Cao.

Mặt Tô Đình Diệu hơi nhíu mày, nói:

- Đức Cao cái chỗ nghèo kia à, mấy năm qua tuy nói phát triển khá tốt, nhưng dù sao cơ sở này cũng bạc nhược, cho dù không gian phát triển lớn hơn so với thành phố khác, xem ra biên độ cũng không được gì.

Ông ta dừng một chút, chuyển lời, nói:

- Nghe nói cậu bây giờ đang đang làm ở Tỉnh ủy à?

Trần Kinh gật đầu nói:

- Ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy, năm nay mới vào.

Chung Tú Quyên ở một bên chen vào nói:

- Công việc của Trần Kinh quá bận, đến khi tuồi già, chắc cũng không có đối tượng. Đứa nhỏ này, rất thành thật rồi.

Tô Đình Diệu cười nói:

- Công việc cơ sở đều là như vậy, đều bận bịu.

ông ta chuyển hướng hỏi Trần Kinh.

- Mỗi ngày cậu bận công việc gì? Thời gian về nhà cũng không có sao?

Trần Kinh nói:

- Đều viết đồ này nọ, đều là mấy việc viết lách!

Tô Đình Diệu nghe Trần Kinh nói như vậy, hơi nhíu mày.

Ở trong ban Tổ chức mỗi ngày phải viết lách, thì phải là thư ký chứ.

Làm công việc thư ký, nếu không có vận khí đặc biệt tốt, chiếm được lời khen ngợi của lãnh đạo, thì khó ra mặt.

Nhất là trụ sở của Tỉnh ủy, cửa ra vào rất khó, có rất nhiều thư ký nữa đời cứ mãi công việc như vậy, khó có tiền đồ.

Tô Đình Diệu không hỏi nữa, cục diện cũng trở nên lạnh lẽo.

Bà xã Thạch Kính Đường tên là Tô Mai Phương. Vẫn làm công việc ở doanh nghiệp, vẫn làm công tác quản lý.

Vốn bữa tiệc hôm nay, bà vốn không tình nguyện đấy, con gái của Tô Mai Phương, người xinh đẹp, có năng lực làm việc, nhưng buồn vì tìm không thấy con rể tốt?

Theo tình hình mà bà biết, hiện tại các thanh niên đẹp tài năng đang xếp hàng dài theo duổi con gái bà, tùy tiện chọn một người. Lẽ nào không tìm được người vừa giỏi lại có tiền hay sao?

Nhưng lão nhân Thạch Kính Đường cố chấp. Thế nào cũng phải nói muốn gả con cho người khác cũng phải gã cho gia đình có thể tin tưởng.

Bên ngoài có một số công tử ỷ vào cha mẹ có chút tiền, chơi bời lêu lỏng bên ngoài, căn bản cũng không đáng tin cậy. Gả gon gái cho những người này, về sau không biết sống ra sao.

Thạch Kính Đường vẫn là quan niệm cũ, tìm con rể phải trước xem nhân phẩm. Nhất định nói Trần Chi Đống có con trai khá tốt, phải hẹn cho con gái xem mặt.

Tô Mai Thơm không lay chuyển được ông ta, mới có bữa tiệc hôm nay nay.

Nhưng bữa cơm này ăn ở nhà Trần gia ở, vẫn là phòng ở cũ. Hơn nữa, xe mà thanh niên lái đều là nổi bật. nhưng Trần Kinh chỉ lái đến chiếc xe Santana.

Này rõ ràng chính là người chưa có xe chưa có nhà.

Hơn nữa, vừa hỏi công việc lại là một thư ký. Trong trụ sở Tỉnh ủy một gạch ném đi qua, nện vào mười người, có chín người đều là thư ký.

Công việc thư ký bình thường nếu không theo lãnh đạo, không được lãnh đạo khen ngợi, vậy căn bản chính là không có tiền đồ.

Cục diện buồn tẻ, Thạch Kính Đường cười ha hả nói:

- Kinh Tử, đến, bưng chén lên chúng ta cùng cụng nào. Trụ sở Tỉnh ủy tốt, ban Tổ chức cũng rất tốt, có thể tiếp xúc nhiều lãnh đạo, có thể học được nhiều thứ. Người trẻ tuổi nha, tối kỵ nhất là xốc nổi.

Con đường làm việc thực tế, cuối cùng là có cơ hội đấy, tuổi trẻ chính là tài sản lớn nhất đấy.

Trần Kinh bưng chén lên, sắc mặt của Tô Mai Thơm một bên rất khó chịu

Bà dừng một chút, nói:

- Ông nói người tuổi trẻ bây giờ a, lúc nhỏ không ra gì, lớn lên chắc cũng không có cái gì. Thầy Trần cậu Kinh nhà các anh hiện tại đi lên con đường làm quan.

Bà chỉ Thạch Anh bên người, nói:

- Về phần cháu Anh. Đứa nhỏ này tâm lớn, một lòng nghĩ muốn xuất ngoại. Anh nói chúng ta làm cha mẹ, ai không hy vọng bọn nhỏ có tiền đồ? Hiện nay mấy trường nước ngoài đều muốn đứa nhỏ này, tôi và ba của nó gần đây đau đầu lắm.

Tô Mai Thơm vừa nói như vậy, sắc mặt Trần Chi Đống đã lúng túng, vẻ mặt của Chung Tú Quyên vốn là tươi cười, cũng nhanh chóng giảm đi.

Thạch Anh không vui nói:

- Mẹ, mẹ nói cái gì đó? Ai muốn xuất ngoại?

Tô Mai Thơm sa sầm mặt nói:

- Cơ hội xuất ngoại bằng tiền nhà nước đài thọ, con không nắm chặt, bỏ qua cơ hội này sẽ không có lần sau.

Tô Mai Thơm lại sa sầm nét mặt, Thạch Anh liền đỏ mặt không nói, tim của cô bởi vì kích động không ngừng đập nhanh, ánh mắt nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh bưng chén lên cụng với Thạch Kính Đường, uống cạn chén, nói:

- Chú Thạch, con uống cạn, chú thì tuỳ ý nhé. Lớn tuổi, không nên uống nhiều rượu, tổn hại thân thể.

Thạch Kính Đường uống một nữa chén rượu, nói:

- Đứa nhỏ này rất thành thật, chú nghe lời cậu, không uống nhiều.

Ông ta đặt chén rượu xuống, quay đầu nhìn vợ con liếc mắt một cái, cau mày nói:

- Bà vừa nãy nói gì? Toàn nói hươu nói vượn, tiền đồ của đứa nhỏ phải tôn trọng ý kiến của chính đứa nhỏ, cha mẹ không thể nhúng tay vào.

Tô Mai Thơm tiện thể nói:

- Vậy à, lời này của ông tôi thích nghe nhất, tôi tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, ông cũng tôn trọng ý của con mình, anh không thể có tiêu chuẩn kép.

Tô Đình Diệu nhìn thấy hai người cãi vã rồi, khoát tay nói:

- Được rồi, những chuyện này sau hãy nói, hôm nay mời thầy Trần ăn bữa cơm, không tranh cãi việc này được không? Bữa tiệc hôm nay là anh rể và thầy Trần một đôi anh em già gặp nhau, tất cả mọi người vui vẻ một chút thôi.

Trần Chi Đống thản nhiên cười, nói:

- Hiệu trưởng Thạch, hôm nay chúng ta đoàn tụ, lần đầu tiên đoàn tụ sau mười mấy năm, anh là lãnh đạo của tôi, xem ra tôi là có chút trèo cao rồi.

Thạch Kính Đường sửng sốt, nói:

- Nói gì vậy? Lão Trần.

Tô Mai Thơm đánh gãy lời nói của Thạch Kính Đường nói:

- Thầy Trần, tụi anh là đồng sự già nhiều năm, đều về hưu an dưỡng tuổi già rồi, về sau nên qua lại nhiều hơn, bữa cơm hôm nay anh đến cổ động, chính là nể mặt tôi và giáo sư, bữa cơm này là lão Thạch và tôi mời.

Trần Đình Nguyệt ở một bên trong lòng đã sớm khó chịu.

Trần Đình Nguyệt cũng là thẳng tính, cô nháy mắt cho Uông Thuỵ Quốc, để chồng đi ra ngoài tính tiền, ngoài miệng nói:

- Chú Thạch, thím Thạch, hôm nay chúng con tới ủng hộ, tiền bữa cơm này nhất định là chúng con trả, con không có thói đi ăn chùa đâu.

Tô Mai Thơm ngẩn người, Linh nhi trong lòng buồn bực đang cắn ngấu nghiến bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Thầy giáo nói rồi, không nên tùy tiện nhận đồ người xa lạ biếu, cẩn thận gặp phải người xấu.

Cô bé này mới mở miệng, người cả phòng đều ngây ngẩn.

Vẻ mặt của Tô Mai Phương rất xấu hổ, mặt trướng đến đỏ bừng, tiến đến trước mặt Linh nhi nói:

- Cô bé, con nói ai là người xấu? Bà là người xấu sao?

Linh nhi dùng ngón tay chỉ Tô Đình Diệu nói:

- Chú ấy xấu nhất, chú nói chỗ của cậu làm việc nghèo nàn, cậu là người dân công bộc, công tác cũng là vì dân chúng à.

Tô Đình Diệu hơi sửng sốt, vốn là vẻ mặt rất xấu hổ càng thêm khó coi rồi, ông ta trừng mắt, nói:

- Con bé nhỏ này nói bậy, cậu của con là dân công bộc, chú cũng vậy! Con học ở trường nào đấy, chú gọi điện cho thầy giáo của con, nói con ở nhà không nghe lời, không lễ phép.

Linh nhi chớp chớp nhìn Tô Đình Diệu, tuột từ trên người của Trần Đình Nguyệt xuống, chạy tới bên người Trần Kinh, sau một lúc lâu cô bé lộ ra một cái đầu nhỏ nói:

- Chú mới không đúng. Chú làm sao so với cậu của con, bà ngoại nói làm quan bụng lớn, đều là ăn nhiều mồ hôi và máu của dân chúng đấy.

Tô Đình Diệu ngày thường mập mạp, đích thật là có cái bụng lớn, lời nói bất giác của Linh nhi, khiến mọi người cả phòng choáng váng.

Trần Chi Đống trừng mắt nhìn cháu ngoại, nói:

- Linh nhi nói bậy bạ gì đó? Mau xin lỗi ông ngoại Tô đi.

Tô Đình Diệu cười ha hả, sắc mặt xanh mét, trầm ngâm sau một lúc lâu nói:

- Trẻ nhỏ, bây giờ, thầy giáo dạy như thế nào? Đứa nhỏ thiếu giáo dục như vậy, nếu hiện tại không giáo dục chặt chẽ, sau này trưởng thành, đất nươc và xã hội của chúng ta còn có hy vọng không?

Ánh mắt ông ta nhìn Trần Kinh, nói:

- Cậu Trần, Làm sao vậy? Cậu còn bảo vệ đứa nhỏ à?

Trần Kinh nhẹ nhàng ôm Linh Nhi vào lòng, thản nhiên nói:

- Phó chủ tịch quận Tô, đồng ngôn vô kỵ, ông lớn tuổi như vậy, còn chấp nhặt với đứa nhỏ?

Tô Đình Diệu ngẩn người, xanh mặt nói:

- Được, được! Lời nói rất hay. Vậy cậu ngược lại muốn nói cái gì, tôi Tô Đình Diệu tại sao lại ăn máu mồ hôi của dân chúng phải không? Tôi Tô Đình Diệu vì đảng vì nhân dân công tác hơn nửa đời người rồi.

Trần Kinh cười nói:

- Cây ngay không sợ chết đứng, trọc giả tự trọc, lời nói của đứa bé có gì đâu? Vả lại, người làm quan, đều là như người uống nước, ấm lạnh tự biết, Phó chủ tịch quận Tô, ông không cần kích động quá mức.

Trần Kinh nói chuyện bất âm bất dương, ôm Linh nhi vào lòng.

Vốn, Trần Kinh thấy, điều này không đáng nói .

Tương thân không được, ba của mình và Thạch Kính Đường có quan hệ nhiều năm, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm cũng là để cho bạn già gặp nhau, vui vẻ hòa thuận, mọi người gặp nhau vui vẻ thì chia tay cũng vui vẻ.

Nhưng cục diện xuất hiện biến hóa như thế, hắn có chút bất ngờ.

Nếu như là bởi vì giữa người lớn với nhau xuất hiện đấu khẩu, Trần Kinh đương nhiên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tốt nhất là trong lòng mọi người không còn khúc mắc gì nữa.

Nhưng hết lần này đến lần khác sự tình rơi trên người của đứa cháu Linh Nhi, Trần Kinh làm sao để cho người ngoài quát mắng cháu nhỏ của mình chứ?

Cục diện giằng co, bữa tiệc tự nhiên cũng không tiến đến nữa rồi.

Trần Chi Đống và Chung Tú Quyên đều đứng dậy nói ăn no rồi, Trần Đình Nguyệt cũng buông đũa xuống, Uông Quốc Thuỵ đã đi ra ngoài trả tiền, đều bày ra dáng vẻ phải đi.

Trần Kinh ôm Linh nhi, đi đến bên cạnh Thạch Kính Đường nói:

- Chú Thạch, hôm nay thật sự là đường đột, đứa bé đồng ngôn vô kỵ, khiến cho mọi người tan rã trong không khí không vui, con cũng xin lỗi chú .

Thạch Kính Đường há hốc mồm, không nói được lời nào, quanh co hồi lâu, mới nói:

- Chú tiễn mọi người.

Thạch Kính Đường đưa tiễn, Thạch Anh cũng đi theo sau ba đưa tiễn.

Đi tới cửa, Tô Đình Diệu bỗng nhiên nói:

- Cháu Anh, quay lại.

Thạch Anh hơi sửng sốt, phải trở về, Trần Kinh quay đầu lại nói:

- Thạch Anh, em cức làm việc của mình đi!

Thạch Anh liền đứng lại, hai má xinh đẹp của cô bỗng đỏ bừng, chột dạ nói:

- Trần Kinh, hôm nay... Hôm nay rất xin lỗi...

Cô đang muốn nói cái gì nữa, chậm rãi đi qua mấy chiếc xe dừng ở cửa, bên trong bảy tám người túm năm tụm ba, khách đến tiệm ăn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui