Quan Sách

Đèn chiếu sáng rực rỡ, trên chiếc ghế dài kiều diễm mờ ám, Trần Kinh say...

Kim Lộ cầm chén nhẹ nhàng quơ quơ, rượu trong chén đỏ sẫm như máu.

Hôm nay hai người uống rượu, nói rất ít.

Trần Kinh không nói về bất luận chuyện gì của hắn, nhưng Kim Lộ lại có thể cảm nhận rõ ràng từng chuyện xưa của người đàn ông trước mặt mình, cảm giác như vậy rất kỳ lạ và tinh tế.

Không thể nghi ngờ, Trần Kinh là người có chuyện xưa, tuy rằng tuổi hắn rất trẻ, nhưng hắn đã từng có một thế giới kiểu của hắn, hắn giơ chén rượu lên, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt mê ly này, làm trong lòng người ta có một xúc động rất mạnh.

Kim Lộ thấy rất xúc động! Người đàn ông này sao lại có nhiều chuyện xưa thế? Kim Lộ bỗng nhiên cảm thấy mình có ham muốn lại gần Trần Kinh.

- Phó phòng Trần, hai ngày nữa anh về Lễ Hà, tôi cũng hai ngày nữa trở về! Chúng ta cùng nhau đi!
Kim Lộ mở miệng nói.

Trần Kinh lờ đờ say mông lung, ánh mắt nhìn Kim Lộ, sau một lúc lâu, lắc đầu nói:
- Không được, sáng sớm ngày mai tôi trở về!

Kim Lộ sửng sốt, thốt lên:
- Lúc trước không phải anh nói hai ngày nữa sao? Đột nhiên lại gấp như vậy?

Trần Kinh cười cười, xua tay, chậm rãi đứng dậy, nói:
- Hôm nay uống rượu rất vui! Dừng ở đây! Chúng ta là người bị quản chế, không tự chủ được, có rất nhiều chuyện bản thân không thể làm chủ.

Hắn gọi người phục vụ, nhân viên phục vụ tiến vào, Trần Kinh hướng nhân viên phục vụ vẫy tay:
- Tính tiền!
Hắn nói xong, lấy mấy trăm đồng trong túi ra nhét vào tay đối phương:
- Số này chắc đủ rồi, nhiều hơn cũng không cần thối lại!

Trần Kinh thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Kim Lộ:
- Kim tổng, hôm nay cảm ơn cô đi uống rượu cùng tôi, lần sau có cơ hội, chúng ta uống tiếp! Hôm nay chỉ có thể đến đây...

- Anh...
Kim Lộ hơi do dự:
- Hay để tôi đưa anh về?

Trần Kinh liên tục lắc đầu, nói:
- Không cần, không cần, tôi tự bắt xe về, tôi ở gần đây thôi!

Sau đó, Trần Kinh dễ dàng bắt được một chiếc taxi, Kim Lộ trừng mắt nhìn taxi biến mất trong tầm mắt mình, cô cắn môi, trong ánh mắt lộ vẻ thất vọng...

...

Lễ Hà, Chủ tịch Huyện Mã Bộ Bình từ trên tỉnh chiến thắng trở về, hai mươi triệu tiền cho di dân được cấp đúng lúc, khoản tiển này giúp vấn đề di dân của đập chứa nước trên núi cơ bản được giải quyết.

Hai mươi triệu này rất có ý nghĩa, ngoài việc giải quyết di dân khẩn cấp ra, trọng yếu là khoản tiền này giúp vấn đề di dân hoàn toàn của đập chứa nước trên núi có hi vọng giải quyết, vấn đề di dân làm phức tạp huyện Lễ Hà nhiều năm có hi vọng giải quyết hoàn toàn, đối với toàn bộ Lễ Hà mà nói là đại hỷ sự.

Đương nhiên, Mã Bộ Bình từ trên tỉnh chiến thắng trở về không chỉ có ý nghĩa như vậy, thời gian trước, chính đàn Lễ Hà có tin đồn Mã Bộ Bình bị Thư Trị Quốc chỉnh, nghe đồn lâm vào tuyệt cảnh, nhưng vì chiến thắng này mà tuyệt cảnh của Mã Bộ Bình tan thành mây khói.

Mã Bộ Bình trở về, Ủy ban nhân dân huyện ở nhà khách Phòng Sơn làm liên hoan long trọng, bài phát biểu của Mã Bộ Bình trong buổi liên hoan liên tục được đài truyền hình huyện đưa tin, mà đồng thời, tờ báo huyện cũng đưa tin đáng mừng cấp tài chính đúng lúc cho di dân.

Mã Bộ Bình thừa dịp rèn sắt khi lửa còn nóng, ngày hôm sau khi y về Lễ Hà liền đi thị sát vài xã, thị trần xung quanh đập chứa nước trên núi, giống như hướng tới toàn bộ nhân dân huyện hứa hẹn, vấn đề di dân của đập chứa nước trên núi sẽ được giải quyết triệt để, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã quyết tâm, trong vòng ba năm giải quyết hết vấn đề này.

Lúc Trần Kinh từ trên tỉnh trở về, đúng lúc thấy được làn sóng mừng rỡ, gần gũi cảm thụ được cao thấp Lễ Hà từ trong tâm vui sướng như trút được gánh nặng, Trần Kinh đối với vấn đề di dân của đập chứa nước trên núi càng hiểu rõ, có lẽ, lần này hắn lên tỉnh thật sự rất có ý nghĩa.

Ít nhất, trong quá trình số tiền hai mươi triệu được cấp xuống, Trần Kinh cũng góp công sức, chỉ có thể nói là một chút công sức, nhưng có thể tham gia trong đó, đây cũng thật sự là chuyện đáng tự hào!

Ngày hôm sau khi Trần Kinh từ tỉnh trở về, Mã Bộ Bình đến thị sát Phòng lâm nghiệp, Chủ tịch huyện tự mình đến hỏi công tác lâm nghiệp, đối với ngành lâm nghiệp thật sự là chuyện vui. Chuyện này thể hiện sự coi trọng của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đối với công tác lâm nghiệp, mà theo góc độ khác, cũng thể hiện vị trí của Lâm Trung Tắc và Trần Kinh trong lòng lãnh đạo huyện.

Mã Bộ Bình đến Phòng lâm nghiệp thị sát cũng không tiếp kiến tất cả thành viên bộ máy Phòng, y một mình gọi Trần Kinh và Lâm Trung Tắc vào trong văn phòng Lâm Trung Tắc nói chuyện.

Mã Bộ Bình mở miệng câu đầu tiền:
- Trung Tắc, Trần Kinh, về sau phương diện công tác lâm nghiệp, hai người nhất định phải liên kết thành một sợi dây, đây là điểm đầu tiên tôi nhấn mạnh. Công tác lâm nghiệp vài năm sau, trọng điểm là thay đổi chế độ xã hội trên lâm trường quốc doanh, công tác lâm canh toàn huyện, mặt khác, còn công trình mấy triệu mẫu rừng cây công nghiệp.

- Ba công tác trọng yếu này, đều là nhịp thở cuộc sống nhân dân và kinh tế toàn huyện, hai người nhất định phải làm tốt công tác này!

Lâm Trung Tắc và Trần Kinh đồng thời gật đầu, Lâm Trung Tắc không kìm nổi nhìn kỹ Trần Kinh, ý tứ của Mã Bộ Bình y hiểu, y không dự đoán được Trần Kinh có thể đạt được vị trí này trong lòng Mã Bộ Bình.

Mã Bộ Bình dường như không nhìn thấy sự xem xét của Lâm Trung Tắc với Trần Kinh, y dừng một lát, chỉ vào Trần Kinh, nói:
- Trần Kinh, về sau công tác hàng ngày trong Phòng cậu phải chọn phần hơn, nhưng ở phương diện đại sự, cậu phải tôn trọng ý kiến của Trưởng phòng Lâm, hai cậu phải phối hợp công tác, công tác nhất định phải tiến bộ!

- Phó phòng Trần tuổi trẻ, tài hoa hơn người! Tôi tuyệt đối còn cần hắn phối hợp công tác!
Lâm Trung Tắc thẳng thắn nói.

Trần Kinh cúi đầu không nói, trong lòng lại cẩn thận suy nghĩ Mã Bộ Bình nói chuyện. Mã Bộ Bình lựa chọn thời điểm Trần Kinh mới về Phòng lâm nghiệp để đến thị sát Phòng lâm nghiệp, lại nói tiếp, hẳn là để trợ giúp cho Lâm Trung Tắc.

So sánh với Trần Kinh, Lâm Trung Tắc là tâm phúc của Mã Bộ Bình, điều này chính đàn Lễ Hà đều biết rõ. Trần Kinh dựa vào Mã Bộ Bình, cũng được Mã Bộ Bình tiếp nhận, nhưng chuyện này, người Lễ Hà biết còn không nhiều.

Cục diện hiện tại Phòng lâm nghiệp do Trần Kinh nắm quyền, quyền lực của Lâm Trung Tắc co lại, lần này Mã Bộ Bình đến thị sát công việc Phòng lâm nghiệp, không phải xem Lâm Trung Tắc thì là gì?

Mã Bộ Bình tự nhiên là sẽ không đơn giản suy xét vấn đề như vậy, nhưng tâm tư của Mã Bộ Bình, bây giờ Trần Kinh thật sự nghĩ không ra...

- Mã huyện, hôm nay đến thăm Phòng không dễ dàng. Tôi thấy như vậy, buổi tối chúng ta sắp xếp một số hoạt động, đánh bài, anh thấy sao?
Lâm Trung Tắc tiến lại gần nói.

Mã Bộ Bình nhăn mặt nhíu mày:
- Đánh bài? Cậu nói tôi nên đồng ý không, hay là cự tuyệt? Bây giờ trên huyện việc lớn việc nhỏ, làm sao có thể đánh bài?

- Kết hợp lao động và nghỉ ngơi! Chủ tịch huyện, làm việc suốt quá cũng không tốt, thả lỏng thích hợp, đối với làm việc cũng có lợi, đây chính là ngài dạy bảo chúng tôi.
Lâm Trung Tắc cười ha hả nói.

Mã Bộ Bình hơi sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, khoát tay nói:
- Cậu Trung Tắc này, tôi nói cậu! Đi, đánh bài cũng được, tôi lâu rồi không thả lỏng. Tuy nhiên không được đánh trong Phòng các cậu, cậu gọi Lương Thu, tôi gọi Hàm Dương, bốn ông già chúng ta luận bàn một chút, cậu thấy sao?

- Tốt lăm, tốt lắm! Tôi lập tức đi sắp xếp!
Lâm Trung Tắc liên tục gật đầu.

- Nhưng Chủ tịch huyện, bữa tối chúng tôi đã chuẩn bị xong, có nên ăn cơm trước hay...
Trần Kinh nói xen vào.

- Không được, ăn cơm lúc nào ăn chẳng được! Không nhất định phải ăn ở Phòng Lâm nghiệp, các người mỗi Phòng tiêu một đồng cũng phải cân nhắc, giải trí một chút cũng là chuyện tốt!
Mã Bộ Bình trên mặt tươi cười.

Mã Bộ Bình nói như vậy, Trần Kinh liền im lặng không nói gì nữa.

Đề nghị đánh bài của Lâm Trung Tắc kỳ thật là để thăm dò, y muốn biết phân lượng của Trần Kinh trong lòng Mã Bộ Bình. Trần Kinh nếu được tham gia đánh bài, nói lên Trần Kinh thật sự là người được Mã Bộ Bình coi trọng, nhưng bây giờ Mã Bộ Bình lại trực tiếp chỉ người đánh.

Thư ký của y Lương Thu, Phó chủ tịch thường trực huyện Vương Hàm Dương, Lâm Trung Tắc và y, danh sách này của y , để Trần Kinh ở bên ngoài, nói lên điều gì?

Nói lên Mã Bộ Bình có phải không tín nhiệm Trần Kinh hay không?

Vẻ mặt Trần Kinh không dao động, hắn lúc trên tỉnh cùng Mã Bộ Bình tiếp xúc gần gũi, trong lòng hắn rõ ràng không nghĩ ra tâm tư Mã Bộ Bình. Nếu nghĩ không ra, Trần Kinh sẽ không nghĩ.

Lâm Trung Tắc thăm dò có nhiều mục đích, kỳ thật rất khó nói. Nhưng Trần Kinh mơ hồ cảm giác được, Mã Bộ Bình hiện tại không muốn cho nhiều người biết quan hệ của y với hắn, Trần Kinh có cảm giác này, hoàn toàn chỉ là cảm giác, không có gì căn cứ.

Nhưng Trần Kinh có trực giác này, trên khuôn mặt hắn có phản ứng, trong tiềm thức hắn cũng cố ý duy trì khoảng cách với Mã Bộ Bình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui