Quan Sách

Gần đây, áp lực của Uông Minh Phong rất lớn.

Theo như ý kiến của Bí thư Sa Minh Đức, Uông Minh Phong hiện giờ càng ngày càng thành thục, hẳn là đã đến lúc phải điều xuống cơ sở để rèn luyện.

Nhưng điều xuống cơ sở rèn luyện vào lúc này, Uông Minh Phong sẽ gặp phải áp lực rất lớn, nhất là sự cạnh tranh khốc liệt, mặt khác, anh ta là tâm phúc của Sa Minh Đức, theo lý nên vì Sa Minh Đức mà sắp xếp giải tỏa lo lắng của ông.

Cho nên, từ góc độ này mà nói, khả năng Uông Minh Phong đi Hoành Châu là rất lớn, mà trên thực tế Uông Minh Phong cũng hiểu rõ, anh ta đã được quyết định điều xuống cơ sở rèn luyện trong công tác hậu tuyển cán bộ tại Hoành Châu.

Hoành Châu là một nơi thị phi, hiện giờ Uông Minh Phong vừa phải làm tốt công tác xuống cơ sở rèn luyện, mặt khác vừa phải chuẩn bị ứng phó với những áp lực đến từ Trưởng ban thư ký Đường Kiếm Bình.

Đường Kiếm Bình và anh ta vốn có mâu thuẫn, bởi vì vài lần tranh cãi, hiện giờ cơ hội đã đến rồi.

Nhất là gần đây, Đường Kiếm Bình luôn tìm cơ hội gây khó dễ cho Uông Minh Phong, cố ý bôi nhọ hình tượng của Uông Minh Phong tại Tỉnh ủy.

Mục đích chính là không hy vọng Uông Minh Phong xuống cơ sở rèn luyện, Uông Minh Phong xuống cơ sở rèn luyện chính là rồng về biển rộng, bất lợi cho cục diện trước mắt vốn đã nắm chắc trong tay của Đường Kiếm Bình. Đối với chuyện này, Uông Minh Phong tương đối tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

Đối với Uông Minh Phong mà nói Đường Kiếm Bình trước mắt quá hùng mạnh, Uông Minh Phong còn chưa kịp chuẩn bị đủ năng lực để phản kích lại Đường Kiếm Bình.

Việc anh ta có thể làm bây giờ chỉ có thể là bị động phòng ngự, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, đề phòng...

Gần như tối nào Uông Minh Phong cũng không thể ngủ yên, đang ngủ cũng gặp ác mộng liên tiếp, Đường Kiếm Bình chính là một ngọn núi đặt trên người anh ta, khiến anh gần như không thể chịu đựng nổi.

-Chủ nhiệm Uông! Chủ nhiệm Uông?

Uông Minh Phong nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Có người gọi anh, anh lại có chút thất thần.

Mãi đến khi đối phương gọi đến tiếng thứ hai, anh mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên. Thì ra là Vương Văn Bân thư ký mới của phòng Thư ký.

-Tiểu Vương à, sao vậy? Có chuyện gì à? Uông Minh Phong ôn hòa hỏi

Vương Văn Bân cười cười, nụ cười rất thật thà.

Anh ta mới tốt nghiệp đại học được mấy năm. Vừa mới được lựa chọn và điều động đến công tác tại Ban Tổ chức Tỉnh ủy, gần đầy vừa hay được điều tạm đến phòng Thư ký Tỉnh ủy.

Vương Văn Bân và Trần Kinh khá quen thuộc. Lúc ở Ban Tổ chức, anh ta thường thỉnh giáo Trần Kinh về việc viết tài liệu, mà sau khi vào Tỉnh ủy, nhờ Trần Kinh giới thiệu, anh ta mới có thể quen được thư kí đệ nhất Tỉnh ủy Uông Minh Phong.

-Chủ nhiệm Uông, tôi vừa đi qua Ban Tổ chức, có gặp Trưởng phòng Trần ở dưới lầu. Anh ta nói có tin muốn tôi báo cho anh!
Vương Văn Bân cười nói, trên tay anh ta cầm một phong bì thư. Thật sự chính là một phong thư!

-Thư sao?
Uông Minh Phong có chút giật mình, anh nhận lấy phong thư, trên đó viết “kính gửi Chủ nhiệm Uông!”

-cái gì đây?
Uông Minh Phong cau mày nói.

Vương Văn Bân xua tay nói:
-Tôi cũng không dám xem, phong thư vẫn còn kín miệng đấy, anh cứ trực tiếp xem thư của Trưởng phòng Trần đi! Tôi chỉ nhận ủy thác của người khác, làm người trung chuyển thôi!

Vương Văn Bân giao phong thư xong liền cáo từ, Uông Minh Phong nói thầm một câu:
-Làm cái quỷ gì vậy? Đã là niên đại nào rồi mà còn viết thư chứ?

Anh ta không để ý liền xé miệng phong thư, sau đó lấy một xấp dày giấy bên trong ra xem.

Anh ta đọc nhanh như gió, chỉ trong vài giây đồng hồ, sắc mặt liền thay đổi!

Đây vốn không phải là thư Trần Kinh viết cho anh, mà là một phong thư chứa chứng cứ vô cùng xác thực, tố cáo đầy đủ. Thư tố cáo sự thật rõ ràng.

Người bị tố cáo trong thư chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Đường Kiếm Bình.

Đường Kiếm Bình có một đứa con gái riêng? Hiện giờ đã đi học rồi sao?

Uông Minh Phong hít một hơi thật sâu, lạnh lùng cười, ngồi xuống ghế.

Trần Kinh đưa phong thư này đến vào lúc này cho mình, xem ra hắn đã thấy được khó khăn của mình, mà phong thư này của hắn cũng đến thật đúng lúc, hơn nữa rất có giá trị.

Đường Kiếm Bình được mệnh danh là kẻ cơ hội của chính đàn, lúc này gặp phải thư tố giác như này, mặc cho ông ta có thần thông quảng đại đến cỡ nào cũng phải vất vả ứng phó, còn đối với Uông Minh Phong mà nói, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút rồi.

Uông Minh Phong một khắc cũng không ngừng lại, phải nhanh chóng để phong thư này phát huy tác dụng.

Quả nhiên, Sa Minh Đức cũng cực kỳ phối hợp, sau khi nhìn qua thư tố cáo như vậy, cau mày, chậm rãi thở ra một hơi nói:
-Thật là mất mặt đến cực điểm!

Ông dừng một chút, nói với Uông Minh Phong:
-Sắp xếp thời gian đi, tôi muốn gặp Kiếm Bình!

Uông Minh Phong trong lòng vui vẻ, Bí thư muốn gặp Trưởng ban Thư ký, đây là chuyện hết sức bình thường, bình thường sẽ không liên quan gì đến Uông Minh Phong.

Nhưng hôm nay Sa Minh Đức lại để Uông Minh Phong sắp xếp thời gian, trong chuyện này tinh ý liền có thể nhận ra chứ không thể diễn đạt bằng lời được.

Nhưng ngay lúc Uông Minh Phong lộ rõ nét vui mừng trên mặt, Sa Minh Đức bỗng ngẩng đầu nhìn, hỏi Uông Minh Phong:
-Minh Phong, phong thư này từ đâu mà cậu có được vậy?

Uông Minh Phong sửng sốt nói:
-Đây...
Anh liếc mắt nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Sa Minh Đức, trong lòng căng thẳng, không dám nói dối, đành thú thực:
-Phong thư này là Trần Kinh gửi tới sáng hôm nay!

Lông mày Sa Minh Đức giãn ra, không nói gì, cười cười nói:
-Tiểu tử này, vào lúc này vẫn không quên được cậu, cũng không uổng công cậu cất nhắc nâng đỡ cậu ta!

Uông Minh Phong cười xấu hổ, trong lòng vô cùng hổ thẹn, Sa Minh Đức lại nói:
-Tình hình hiện giờ của Trần Kinh cũng chẳng dễ dàng gì, trọng trách của Hoành Châu đặt trên người cậu ta thật có phần ép buộc rồi, ép buộc cậu ta cũng phảo gánh vác, hy vọng cậu ta sẽ không phụ sự phó thác!

Sa Minh Đức dường như đang cùng Uông Minh Phong nói chuyện, lại như đang lẩm bẩm một mình.

Mà ông nói vậy, trong lòng Uông Minh Phong cũng có chút cảm động.

Trần Kinh gặp khó khăn là chắc chắn, trọng trách Hoành Châu nặng như vậy hắn phải gánh vác, áp lực nhất định là rất lớn.

Áp lực lớn như vậy mà Trần Kinh vẫn có thể nhìn thấy khó khăn của Uông Minh Phong, hơn nữa còn có thể ra tay tìm cách tháo gỡ khó khăn cho Uông Minh Phong. Đây thật sự không dễ dàng....

Từ văn phòng của Sa Minh Đức đi ra, Uông Minh Phong liền cầm điện thoại lên gọi cho Đường Kiếm Bình.

Bên kia đầu dây, thanh âm của Đường Kiếm Bình vang lên:
-Uy, Tôi là Đường Kiếm Bình, anh tìm ai?

Uông Minh Phong cố tình nán lại không nói lời nào, mãi đến khi Đường Kiếm Bình hỏi lại “này” một tiếng, Uông Minh Phong mới nói:
-Trưởng ban Thư ký à, bây giờ anh có đang ở văn phòng không?

Đường Kiếm Bình đang dùng nghe bằng điện thoại văn phòng riêng, Uông Minh Phong lại hỏi anh ta có ở văn phòng hay không thật là vô nghĩa, ông ta kỳ thật muốn hỏi rằng Đường Kiếm Bình có thời gian hay không.

Đường Kiếm Bình trầm giọng nói:
-Có chuyện gì vậy?

Uông Minh Phong nói:
-Xảy ra chuyện rồi, Trưởng ban Thư ký! Là như thế này.... cái này.... nếu không tôi qua đó báo cáo với anh được không?

Đường Kiếm Bình trầm ngâm một chút nói:
-Chuyện gì lại không thể nói qua điện thoại vậy?

Uông Minh Phong nói:
-Chuyện này.... chuyện này rất khó nói, đây là dặn dò của Bí thư mà, anh bảo tôi....

-Vậy anh qua đây đi!
Đường Kiếm Bình nói. Uông Minh Phong cúp điện thoại, chỉ thấy bước đi nhẹ đi không ít.

Anh ta bước vào văn phòng của Đường Kiếm Bình, làm đủ thủ tục mới đem thư tố cáo đưa cho Đường Kiếm Bình nói:
-Có người nói xằng nói bậy, không ngờ đến tai Bí thư, sáng nay sau khi xem được Bí thư liền gọi tôi qua trưng cầu ý kiến, anh nói báo cáo lung tung lộn xộn, không có căn cứ như vậy, tôi sao có thể có ý kiến gì được chứ?

Ánh mắt Đường Kiếm Bình nhìn chằm chằm vào thư tố cáo, hai mắt ông ta có chút đăm chiêu, sắc mặt sớm đã trắng bệch, tay có chút run run.

Nhưng dù sao ông ta cũng không phải người tầm thường, cảm xúc của ông ta có chút dao động sau liền nhanh chóng biến mất, anh ta ngẩng đầu nhìn Uông Minh Phong nói:
-Minh Phong, thư này là Bí thư kêu anh đưa cho tôi sao?

Uông Minh Phong gật đầu nói:
-Vâng, Bí thư đưa tôi xem qua, sau đó kêu đưa qua cho anh!

Đường Kiếm Bình cười nhạt, đưa thư cho Uông Minh Phong nói:
-Minh Phong à, ở vào vị trí này của tôi, đôi khi có rất nhiều chuyện không thể tự chủ được, đôi khi có những việc không nên làm, tôi là người tính tình nóng nảy, thái độ không tốt, có gì không phải mong anh bỏ qua!

Uông Minh Phong nói:
-Trưởng ban Thư ký nói gì vậy? Anh yêu cầu nghiêm khắc với chúng tôi, đây là phúc phận của chúng tôi, chúng tôi một câu oán hận cũng tuyệt đối không dám có!

Đường Kiếm Bình cười khan một tiếng, khoát tay nói:
-Minh Phong, anh khách khí rồi, bây giờ ở Tỉnh ủy của chúng ta, anh là thư ký đệ nhất, có tiền đồ nhất. Bây giờ Tỉnh ủy khẳng định đang suy xết vấn đề của anh rồi, cá nhân tôi đối với vấn đề anh xuống cơ sở rèn luyện ủng hộ hết mình.

Cán bộ trẻ tuổi công tác ở bên cạnh lãnh đạo, tôi luôn nhất quán thái độ là dũng cảm trọng dụng, dũng cảm cho cán bộ đó thêm dũng khí, anh công tác bên cạnh Bí thư lâu như vậy, việc phân công anh, bất luận xét trên khía cạnh nào cũng nên giữ anh lại!

Đường Kiếm Bình thay đổi thái độ rất nhanh, Uông Minh Phong luôn giữ thái độ khiêm tốn.

Hai người đều là người thông minh, Uông Minh Phong cầm thứ này đến đây để làm gì, Đường Kiếm Bình hiểu rất rõ.

Chính xác, Uông Minh Phong cầm cái này đến đây chính là giáng cho Đường Kiếm Bình một đòn.

Chuyện này là bí mật lớn nhất của Đường Kiểm Bình, cũng là rắc rối lớn nhất của Đường Kiếm Bình, đồng thời cũng là chuyện đau khổ nhất.

Vừa rồi, lúc Uông Minh Phong đem thư tố cáo này đến cho ông ta, ông ta thiếu chút nữa cầm không nổi, hiện tại mới có thể bình tĩnh trở lại, trên lưng vẫn còn đang toát mồ hôi lạnh, biểu hiện điềm tĩnh bên ngoài của ông ta bây giờ đều là giả vờ, nội tâm của ông ta sớm đã nổi một trận cuồng phong rồi.

Uông Minh Phong và Đường Kiếm Bình quen biết đã nhiều năm, anh tất nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc biến hóa bên trong lời nói của Đường Kiếm Bình.

Trong lòng anh âm thầm cười lạnh, đồng thời lại có chút hổ thẹn.

Uông Minh Phong và Đường Kiếm Bình tranh đấu nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn tìm kiếm sơ hở của Đường Kiếm Bình, nhưng Đường Kiếm Bình vẫn luôn vững chắc như thép khiến Uông Minh Phong không thể phản kháng.

Nhưng sự thật chứng mình, trên thế giới này không có thiết bản, trên người Đường Kiếm Bình vẫn có một sơ hở lớn.

Cái sở hở này đã rơi vào tay Trần Kinh, hiện tại đã lòi ra, chính là giúp Uông Minh Phong một chuyện lớn.

Đường Kiếm Bình vẫn bình thản nói chuyện với Uông Minh Phong, hai người căn bản không giống như hai kẻ đối đầu nhau dã nhiều năm mà giống lão bằng hữu thân thiết nhiều năm rồi.

Cho đến lúc cuối, Đường Kiếm Bình thổn thức cảm thán nói:
-Minh Phong à, nói về tuổi tác có thể tôi chưa phải lớn tuổi. Nhưng cơ thể của tôi thì đã già, tôi dự đoán mình cũng chẳng kiên trì được là bao lâu nữa! Con người khi còn sống, có đi khi ngẫm lại có khi cũng thấy nuối tiếc.

Vì nhân dân phục vụ vài chục năm, một khi về hưu rồi, thời gian cũng không còn nhiều, có bao nhiêu thời gian có thể thuộc về mình chứ?

Uông Minh Phong bắt tay cáo biệt Đường Kiếm Bình, trong lòng cũng cảm thấy có chút bi thương.

Đợi ông xoay người rời di, vẻ mặt cảm động của Đường Kiếm Bình dần thay bằng một vẻ mặt âm trầm lạnh lùng cực độ, uy nghiêm của một Trưởng ban Thư ký một lần nữa lại toát ra từ người ông ta...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui