Quan Sách

Người may thị phi nhiều, cây to đón gió lớn, đây đều là những chân lý đã có từ xưa.

Trần Kinh bây giờ chính là gặp phải cục diện như vậy.

Mặc dù, Trần Kinh hiện tại đã năm lần bảy lượt khiêm tốn, tự hạ thấp mình rồi, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi gặp phải chuyện phiền toái, khiến hắn rất khó chịu.

Nói ví dụ như lúc này đây, Trần Kinh đi Đức Cao điều tra nghiên cứu, liền gặp một chuyện rất lúng túng, đồng thời cũng rất khó giải quyết.

Lần này Ban Tổ chức được nếm qua lợi ích của việc tuyên truyền, cho nền, trong bộ phận liền ra mặt liên hệ đến vài tổ phóng viên chuyên môn, chủ yếu là để những ký giả này xâm nhập vào Ban Tổ chức, đưa tin về công tác của Ban Tổ chức, đưa tin về thành quả cải cách tổ chức của các cấp Đảng ủy trong toàn tỉnh.

Nhưng không ai ngờ, vì chuyện này liền gặp phải rắc rối

Lần này Trần Kinh đi xuống, còn có tổ phóng viên chuyên môn yêu cầu đi theo, lúc ấy Trần Kinh không suy xét kỹ việc này, liền đồng ý.

Nhưng ngay vào phút giây Trần Kinh xuất phát, Diêm Cương mới vội vội vàng vàng chạy từ văn phòng tới nói với Trần Kinh rằng hôm nay trong bộ phận Phó trưởng ban Lý cũng phải đi Cửu Lễ điều tra nghiên cứu.

Theo sau Phó trưởng ban Lý còn không có tổ phóng viên nào, hiện tại hắn dẫn theo tổ phóng viên xuống đó, đây là chuyện gì chứ?

Trần Kinh vừa nghe Diêm Cương nói vậy, liền thấy chấn động, chỉ biết là sắp có chuyện xấu xảy ra mà thôi.

Nhưng đến bây giờ, hắn làm sao đi nới với người ta chứ?

Sau đó, Trần Kinh kéo Diêm Cương, để ông ta ra mặt kiên quyết giữ mấy phóng viên đó ở lại trong bộ phận.

Trần Kinh chỉ mang theo vài nhân viên, rất khiêm tốn đi thẳng đến Đức Cao.

Nhưng người mới ra khởi Sở Thành liền nhận được điện thoại của Biên Kỳ, trong điện thoại Biên Kỳ nghiêm khắc phê bình Trần Kinh, bảo hắn suy xét sự việc không chu toàn.

Phó trưởng ban Lý Dật Phong dù sao cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở, bên trong bộ phận sẽ liên lạc cho phóng viên đi theo, kia trước hết là muốn ưu tiên ông ta, Trần Kinh làm việc lại quá qua loa. Sao lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ, khiến cho bên trong bộ phận nghị luận rất nhiều.

Trần Kinh miệng ngậm trái đắng không nói lên lời, lúc ấy phóng viên tìm hắn, hắn đồng ý rất dễ dàng. Còn nói là hy vọng muốn đến Đức Cao để xem những chuyển biến mới trong mấy năm nay của Đức Cao, nghiên cứu một chút về xu hướng phát triển của Đức Cao trong tương lai.

Trần Kinh nghĩ yêu cầu của phóng viên cũng rất hợp tình hợp lý. Hơn nữa Trần Kinh đi xuống đó lần này, cũng là muốn làm chút chuyện trong vấn đề cải cách cán bộ và cải cách tổ chức, đưa phóng viên đi cùng cũng thực có lợi cho việc tuyên truyền. Hắn nào nghĩ đến đủ loại quy củ và kiêng kị trong quan trường?

Hiện giờ, làm mất thể diện của Lý Dật Phong, Lý Dật Phong tuy rằng không nói gì những chuyện thế này ông ta nhất định sẽ để trong lòng.

Vốn dĩ, quan hệ giữa các Trưởng ban trong Ban Tổ chức cũng đã khá phức tạp.

Lý Dật Phong và Biên Kỳ đều là cấp Giám đốc sở, hết lần này đến lần khác Biên Kỳ lại hơn Lý Dật Phong một bậc. Hai người vẫn luôn tranh đấu gay gắt như vậy.

Trần Kinh phạm phải sai lầm này, không chỉ liên lụy đến quan hệ giữa hắn và Lý Dật Phong, hơn nữa còn trực tiếp ảnh hưởng đến sự cân bằng và phức tạp trong quan hệ của Biên Kỳ và Lý Dật Phong.

Nhưng chuyện này tất nhiên chưa có kết thúc. Trần Kinh đi ô tô đến Đức Cao không dừng lại mà trực tiếp chạy thẳng đến Lễ Hà.

Hắn vừa tiến vào địa phận của Lễ Hà, ở trạm thu phí bên kia quốc lộ, Bí thư huyện ủy Lễ Hà, Dịch Minh Hoa đã dẫn toàn bộ cán bộ, tổng cộng hơn mười chiếc xe con triển khai trong tư thế nghênh đón.

Xe Trần Kinh chậm rãi dừng lại bên đường, Dịch Minh Hoa liền dẫn một đoàn người lớn tiến lại.

Trần Kinh vừa thấy vậy, trong lòng liền sợ hãi.

Căn cứ theo quy định tiếp đón mới nhất, khả năng Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố xuống dưới thị sát cũng không được hưởng loại đãi ngộ này, có vẻ như Dịch Minh Hoa cố tình gióng trống khua chiêng, đây không phải là cảm động mà rõ ràng là ép mình phạm sai lầm hay sao?

Thói đời bây giờ, chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã lan truyền ngàn dặm rồi.

Có thể tưởng tượng ra, hành trình xuống Lễ Hà lần này của Trần Kinh thật sự rất phô trương, sẽ rất nhanh truyền ra xung quanh, đến lúc đó không biết có bao nhiêu tin đồn nữa đây.

Trần Kinh định nói nhẹ nhàng với Dịch Minh Hoa vài câu về vấn đề tiếp đón.

Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, nhiều người như vậy, trước mặt mọi người Trần Kinh phê bình Dịch Minh Hoa, thì mặt mũi người ta biết để đi đâu đây chứ?

Cho nên, cuối cùng Trần Kinh quyết định để Dịch Minh Hoa lên xe, trở về rồi hãy nói.

Dịch Minh Hoa theo Trần Kinh lên xe, trên xe Trần Kinh trách mắng anh ta quy cách tiếp đón quá cao.

Dịch Minh Hoa cũng không giận, nói:
-Trưởng phòng Trần, mọi người ở Lễ Hà đều mong anh trở về, mong như sao đợi trăng vậy, luôn tự nhủ trong lòng, anh có thể trở về Lễ Hà thì quy cách tiếp đón có cao đến mấy cũng không hề quá đáng, anh chính là cán bộ từ Lễ Hà trưởng thành mà lên mà.

Mà anh cũng đã cống hiến rất nhiều cho Lễ Hà, xứng đáng được nhân dân Lễ Hà hoan nghênh, không có anh thì sao có được Lễ Hà hôm nay?

Trần Kinh thở dài một tiếng. Hắn là từ Lễ Hã đi lên, nhưng mà khi hắn ở đây, chẳng qua cũng chỉ là một Phó cục trưởng mà thôi, hơn nữa còn là Phó cục trưởng cục Lâm nghiệp, cũng đâu được tính là người trong chính đảng của Lễ Hà.

Nhưng hiện giờ, sau khi, hắn ra ngoài, làm được chút thành tích, quan hệ giữa hắn và Lễ hà cũng liền bị khếch đại lên vô hạn.

Làm như Trần Kinh trước kia từng đảm nhận qua Lễ Hà không bằng, giống như chính đảng Lễ Hà và nhân dân Lễ Hà đều rất tôn trọng Trần Kinh, thật tâm hoan nghênh hắn trở về không bằng.

Cuồn cuộn hơn mười mấy chiếc xe tiến vào thành, chiếc xe cuối cùng cũng đã vào trong sân của nhà khách Phòng Sơn Tân.

So với mấy năm trước, nhà khách Phòng Sơn Tân đã được tu sửa lại, toàn bộ diện mạo sáng sủa hẳn ra, nhất là lầu chính của nhà khách, toàn bộ đều được đập đi xây lại, phía ngoài là tường thủy tinh trang trọng khí khái, vừa thấy liền có thể cảm nhận được vẻ thời thượng, xa hoa.

Ở ngay tại phòng họp nhà khách, Trần Kinh liền gặp Ban thường vụ huyện ủy Lễ Hà.

Điều khiến Trần Kinh vô cùng ngạc nhiên chính là, ủy viên thường vụ Lễ Hà hiện tại những người đứng đầu không ngờ đều là người quen.

Dịch Minh Hoa thì khỏi phải nói, Chủ tịch huyện Lễ hà Vương Hàm Dương trước kia là Phó chủ tịch thường trực huyện, những người đứng đầu trong Đảng cũng đều là người quen, mà những ủy viên thường vụ khác, top đầu đều là cấp dưới ở tuyến xã thị trấn trước kia, như Trưởng ban Tổ chức Thiệu Danh, trước kia chính là Chủ tịch xã Bình Động, sau đó là Bí thư Đảng ủy.

Còn có mấy gương mặt quen thuộc, trước kia Trần Kinh đều đã từng gặp qua, không cần đợi Dịch Minh Hoa giới thiệu, hầu hết những người này hắn đều có thể nhớ ra tên.

Trần Kinh lúc này mới ý thức được, không ngờ mình rời khỏi Lễ Hà lâu như vậy, vốn cứ tưởng rằng Lễ Hà nay đã cảnh còn người mất, nhưng đến đây rồi, hắn vẫn có thể ôn lại đủ những chuyện năm xưa.

Mà ngay cả Phó tổng giám đốc khách sạn Phòng Sơn Tân, Cung Lệ, hiện giờ vẫn còn ở đây, hơn nữa vẫn không kém phần thướt tha mặn mà như trước.

Điều khác biệt duy nhất, chỉ e đó chính là thân phận của Trần Kinh bây giờ đã khác.

Trần Kinh không còn là một Phó cục trưởng của Lễ Hà năm đó, hôm nay hắn đến Lễ Hà, thân phận đã là lãnh đạo tỉnh. Hơn nữa, cách đây không lâu, nhờ hắn mà Lễ Hà mới nhận được vinh dự lớn, khiến cho cán bộ ở Lễ Hà cũng nể mặt phần nào.

Còn lần này công tuyển Phó chủ tịch huyện mới nhận chức cũng tham gia tiếp đón, Trần Kinh vừa gặp liền nhận ra người quen, là Cục trưởng cục Xây dựng đô thị trước kia, Phương Tiệm Hồng.

Lại nói, quan hệ của Trần Kinh và Phương Tiệm Hồng là một câu chuyện dài, khi ấy hai người đều là cán bộ nổi bật trong số các cán bộ cấp Phó phòng của Lễ Hà, khi đó Trần Kinh chủ trương công tác toàn diện cục Lâm nghiệp, mà Phương Tiệm Hồng là nhân vật số một, đảm nhiệm chức Phó phòng cục Xây dựng đô thị.

Phương Tiệm Hồng có hậu thuẫn rất lớn, còn ở đó khiêu khích Trần Kinh, hai người từng đấu đá với nhau vài lần.

Mà hiện tại, hai người là cố nhân gặp lại, tình thế đã hoàn toàn khác xưa rồi.

Phương Tiệm Hồng niềm nở, con mắt híp lại thành một đường chỉ, lúc anh ta và Trần Kinh bắt tay, anh ta còn hơi cúi người chào.

Trần Kinh có chút cảm thán nói:
-Phó chủ tịch Phương, chúng ta là người quen cũ, anh cứ thoải mái chút, không cần khách khí đâu!

Trán Phương Tiệm Hồng đã sớm toát mồ hôi rồi, anh ta không gật đầu nhưng lưng cũng cúi thêm không ít. Nghĩ đến, hắn không có quên anh ta và quãng thời gian trước kia, ở trong lòng anh ta lúc này chỉ e là tràn ngập sợ hãi rồi đi?

Trần Kinh nếu muốn, chỉ cần một câu, đêm chuyện công tuyển ra thanh toán một thể, chỉ sợ con đường làm quan sau này của Phương Tiệm Hồng cũng không còn hy vọng gì nữa...

Trần Kinh nhìn bộ dạng sợ hãi của Phương Tiệm Hồng, trong lòng thầm lắc đầu ngao ngán.

Kỳ thật đối với chuyện trước đây, Trần Kinh đã sớm bỏ qua rồi! Trần Kinh cũng sẽ không lợi dụng chuyện công tuyển lần này mà làm khó Phương Tiệm Hồng, hắn chỉ biết rằng, hắn và Phương Tiệm Hồng giờ đây đã không còn là người cùng cấp bậc.

Nếu như yêu cầu người ta thoải mái, chỉ e khiến cho người ta cảm thấy càng áp lực hơn, nếu như vậy đành không ép buộc nữa, để kệ anh ta thôi.

Trần Kinh nghĩ vậy ý nghĩ cùng Phương Tiệm Hồng trò chuyện một chút liền tiêu biến mất!

Hắn chỉ hơi gật đầu, quay đồi hỏi Vương Hàm Dương về chuyện thay đổi nhà khách Phòng Sơn Tân, Dịch Minh Hoa thấy tình hình này, liền nháy mắt với Phương Tiệm Hồng, Phương Tiệm Hồng cứ như vậy lùi ra bên ngoài, không còn cơ hội nói chuyện với Trần Kinh nữa.

Sau khi gặp Ban Ủy viên thường vụ, cùng nhau ăn cơm, liên hoan, cân nhắc sắp xếp công việc tiếp theo trong ngày, sắp xếp bữa ăn trong chuyến công tác.

Bữa ăn trong chuyến công tác rất đơn giản, chỉ cần ba món, hai mặn một chay, thêm một chén canh, một bữa cơm mouj người đều ăn được, vui vẻ, hòa thuận.

Sau khi cơm nước xong, các Ủy viên thường vụ khác đều đã tản đi, chỉ còn Dịch Minh Hoa cùng Trần Kinh đi thị sát phòng Lâm nghiệp huyện.

Phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà là nơi Trần Kinh đã từng công tác qua, con đường làm quan của Trần Kinh có thể nói chính là bắt đầu từ nơi đây.

Mà hiện tại Trần Kinh trở về Lễ Hà, nơi thị sát đầu tiên chính là Cục Lâm nghiệp, đây cũng là sự an bài cẩn thận của Dịch Minh Hoa.

Để cho Trần Kinh vừa trở về, liền gặp lại nơi công tác xưa, một lần nữa cùng cố nhân trong Cục Lâm nghiệp trước kia hàn huyên tâm sự, đồng thời cũng nhìn thấy hình tượng hoàn toàn mới của Cục Lâm nghiệp bây giờ, có thể nói mục đích lớn hơn có thể đạt được thông qua lần thị sát này.

Sau khi thị sát Cục Lâm nghiệp, thăm quan cục Lâm nghiệp do Cục trưởng Mông Hổ chỉ đạo, khu vực vườn ươm và hoa cỏ, cùng với Cục Lâm nghiệp và Đại học Nông nghiệp tỉnh, Đại học Lâm nghiệp tỉnh liên hợp lại thành trung tâm bảo vệ động thực vật và gây giống cây trồng, trung tâm gây giống dược liệu quý.

Cuối cùng, Cục Lâm nghiệp nhiều năm này cũng đã đật được thành quả đáng kể trong việc bảo vệ tài nguyên rừng, động thực vật, mở ra tiềm năng sinh thái rừng rậm mà huyện Lễ Hà hiện có.

Sau đó, Trần Kinh nói chuyện cùng lãnh đạo chủ chốt Cục Lâm nghiệp, nghe lãnh đạo chủ chốt Cục Lâm nghiệp báo cáo...

Theo như lịch trình, Trần Kinh thị sát Cục lâm nghiệp là tiết mục đặc sắc đầu tiên trong lần hắn đến Lễ Hà thị sát này.

Để làm tốt công tác tiếp đón lần này, từ Dịch Minh Hoa trở xuống, tất cả cán bộ Lễ Hà gần như là vắt óc rã nghĩ đủ các biện pháp.

Các thói quen sinh hoạt và công tác, bao gồm cả tính cách, tất cả các chi tiết đều được ghi chép tỉ mỉ để làm tốt công tác tiếp đón lần này, nội bộ Huyện ủy và Cục Lâm nghiệp đã triển khai vô số cuộc họp.

Dịch Minh Hoa yêu cầu Cục Lâm nghiệp tiếp đón Trần Kinh cần phải tận thiện, tận mỹ, khiến Trưởng phòng Trần cảm thấy như đang ở nhà....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui