Quan Sách

Phòng sách rất đơn sơ, cực kì đơn sơ.

Có một cái giá sách, sau đó là một cái bàn, sau bàn sách có một cái ghế, sau đó là giá sách.

Trên giá sách có rất nhiều sách, hình như sách trên đó toàn là sách về quân sự.

Lý luận quân sự, lịch sử quân sự, vũ khí, trang bị…đều là những loại sách như vậy.

Điều để lại ấn tượng cho người khác nhất đó là bản đồ.

Trên tường, trên bàn đều là bản đồ, đặc biệt là một tấm bản đồ nước cộng hòa rất lớn ở trên bàn, khá bắt mắt.

Căn phòng đơn giản, nhưng rất gọn gàng, có thể nói là không có một chi tiết nào lệch ra ngoài.

Đây là phòng sách của Cổ tướng quân sao? Quá đơn giản, Trần Kinh cảm thấy có gì đó không đúng.

Dưới cái bàn là có một cái ghế, Cổ Minh Phàm kéo ghế cho Trần Kinh ngồi.

Còn ông ta thì cầm một cái gậy dài đột nhiên chỉ về vị trí của Sở Giang trên bản đồ, nói:
-Một nơi rộng lớn như vậy, cậu đã đi qua những nơi nào?

Trần Kinh ngẩn người ra, đứng dậy đi về phía bản đồ, Cổ Minh Phàm nói:
-Nhìn không rõ có thể dùng tay chỉ, Trần Kinh đưa tay chỉ vào Đức Cao và một số nơi khác.

-Nhiều như vậy ư?
Cổ Minh Phàm nhíu mày nói.

Trần Kinh ngượng ngùng gật đầu, nói:
-Thật sự để nói là hiểu, thì chỉ có Đức Cao là tương đối hiểu, còn những nơi khác thì cháu cũng không hiểu rõ lắm.

Trần Kinh không thường xuyên xem bản đồ, hôm nay đột nhiên có một tấm bản đồ đặt trước mặt, lại có cơ hội để hắn nhìn thấy Sở Giang trên bản đồ, hắn mới đột nhiên phát hiện, Sở Giang có tổng cộng tám huyện, hắn đã đi tới ba huyện ở đây.

Phần lớn Sở Giang là hắn chưa tới…

Cổ Minh Phàm nhìn chằm chằm Trần Kinh, cười nói:
-Có phải là cảm giác được nhìn bản đồ rất khác? Có rất nhiều người cho rằng, chỉ có quân nhân mới cần bản đồ, ít người biết bản đồ này, ai cũng có thể xem, từ bản đồ, không chỉ là nhìn thấy núi sông, còn nhìn thấy suy nghĩ, phong thái nữa.

Trần Kinh vội nói:
-Chú Cổ nói rất đúng. Thực sự cảm nhận rất khác. Sở Giang rộng lớn như vậy, nhưng ở trên chiếc bàn này, cũng chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ.

Cổ Minh Phàm cười, mắt ông ta không rời khỏi người Trần Kinh, vẫn luôn chú ý tới Trần Kinh.

Trần Kinh cũng cảm nhận được việc này, hắn cố gắng thật điềm tĩnh, nhưng bàn tay thì ra rất nhiều mồ hôi.

-Thả lỏng một chút đi, không cần phải lo lắng như vậy đâu! Hôm nay chú có chút thời gian, nên muốn gặp mặt cháu.
Cổ Minh Phàm nói, ông ta ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa, giọng điệu than vãn nói:
-Chú thấy Kỳ Kỳ cũng là đứa trẻ đã lớn rồi, tính cách của nha đầu ấy cũng không phải là rất tốt. Sau này cháu phải nhường nhịn nó một chút, đồng thời cũng phải để nó học tập những điểm tốt của cháu.

Trần Kinh ngẩn người ra, nghiêm túc nhận lời.

Lần này vào Bắc Kinh hắn gặp không ít người, hầu như tất cả mọi người đều rất tò mò, vì họ đều muốn biết người yêu của Phương Uyển Kỳ là người như thế nào.

Lúc Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ mới ở bên nhau. Hắn cũng đã chuẩn bị về điều này, hắn không cảm thấy những người này có vấn đề gì. Vì so sánh hắn và Phương Uyển Kỳ, sự chênh lệch về thân phận ít nhiều gì cũng vẫn có.

Hiện tại, giữa hai người, Trần Kinh là một Trưởng phòng nhỏ, còn Phương Uyển Kỳ lại là tiểu thư của Phương gia, hơn nữa sự nghiệp của cô ta cũng rất xuất sắc.

Hai người ở bên nhau, sẽ khiến cho rất nhiều người tò mò, điều này cũng khó trách.

Nhưng Trần Kinh cảm nhận được Cổ Minh Phàm không suy nghĩ như vậy.

Ngược lại, Cổ Minh Phàm cũng không coi trọng Phương Uyển Kỳ quá, cảm thấy tính tình của cô ta không tốt, những lời này của ông ta là những lời thật lòng, xuất phát từ đáy lòng ông ta.

Mà cái cảm giác này, khiến cho Trần Kinh hiểu rõ, tại sao Phương Uyển Kỳ và Cổ Minh Phàm rất thân thiết, ông ấy rất thương yêu Phương Uyển Kỳ.

Vì chỉ đối với người mình thương yêu, mới lúc nào cũng không yên tâm, mới có cảm giác người đó mãi mãi là một đứa trẻ.

-Cháu rất được! Chú đã nghe qua những chuyện về cháu.
Cổ Minh Phàm nói, ông ta nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
-Nhưng còn có thể tốt hơn nữa! Tầm nhìn có thể xa hơn một chút, suy nghĩ rộng hơn một chút.

Ông ta cầm cái gậy dài lên, chỉ vào tấm bản đồ ở trên bàn, nói:

-Cháu nhìn nước chúng ta, có sông lớn núi cao, cảnh vật phong phú như vậy, đối với người trẻ, chú vẫn mãi chỉ có một yêu cầu, đó là phải ôm trong mình hoài bão lớn, phải có tầm nhìn xa trông rộng.

Trong lòng Trần Kinh có chút sợ hãi, hắn đứng bật dậy.

Hắn nhìn theo cây gậy của Cổ Minh Phàm, từ bắc xuống nam, từ thảo nguyên Hulun Buir đến vùng Trung Nguyên rộng lớn, cứ thế đi xuống vùng Lĩnh Nam giàu có đông đúc.

Sau đó lại từ tây sang đông, từ sa mạc vắng vẻ của Liêu Đông, đến cao nguyên Thanh Tạng mênh mông, cứ thế đi thẳng ra biển lớn.

Trần Kinh đột nhiên cảm thấy sông núi trong bản đồ tự nhiên có sức sống.

Đủ mọi cảnh vật hùng vĩ to lớn đều hiện ra trong đầu hắn, Trần Kinh có cảm giác như hắn đang đứng ở trên đỉnh núi Thái Sơn ngắm cảnh đất trời bao la mênh mông, trong lòng hắn tự nhiên trào dâng lên dũng khí từ trước giờ chưa từng có.

-Chú nghe nói chính đàn ở Sở Giang biến đổi rất lớn, đúng không?
Cổ Minh Phàm đột nhiên nói.

Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Đúng thế, Bí thư Sa rời khỏi Sở Giang, điều này đối với Sở Giang mà nói là một tổn thất rất lớn!

-Còn đối với cháu?

Trần Kinh ngạc nhiên không nói gì, hắn trầm ngầm một lúc, rồi trả lời thành thật:
-Đối với cháu cũng có một chút ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng không lớn.

Cổ Minh Phàm nói:
-Tại sao lại nói như vậy?

Trần Kinh cười đáp:
-Vừa rồi không phải chú Cổ mới nói người trẻ tuổi phải có hoài bão lớn sao? Đứng càng cao, tầm nhìn càng xa, đứng càng cao, thì tự nhiên sẽ ung dung!

Giọng điệu của Trần Kinh rất chân thành, một lúc sau, hắn lại nói tiếp:
-Chú Cổ, cháu trước đây, thậm chí mấy ngày trước, cháu thấy mình có chút mơ hồ, lạc đường rồi. Hôm nay nghe được những lời dạy bảo của chú, cháu đã tìm ra hướng đi của mình rồi, trong lòng thấy kiên định hơn rất nhiều.

Cổ Minh Phàm hơi nhíu mày, có chút hứng thú nói:
-Thật ư? Chú thật không có ý muốn dạy bảo cháu điều gì, chỉ là tiện những thứ ở trong phòng sách này thì nói chuyện thôi, tự nhiên lại nói tới những việc này.

Ông ta thở dài một cái, nói:
-Tương lai của nước cộng hòa, đều nằm trong tay những người trẻ như cháu. Sau này trách nhiệm trên người chúng ta, đều cần những người trẻ như cháu gánh vác, vì vậy, khi nói chuyện với những người trẻ tuổi, chú thường không thể không nói đến những chuyện trách nhiệm và trọng trách.

Có một số người sợ chú, sợ gặp phải chú, giống như cậu em vợ của cháu Liên Kiệt, nó sợ chú nhất đó.

Ông ta đặt cái gậy xuống, phủi tay nói:
-Thực ra thì chú có gì đáng sợ?

Ông ta dừng một lúc, nói:
-Người trẻ tuổi không được sợ hãi gì cả, dám đối đầu với khó khăn, thử thách, dám đứng ở những chỗ cao đưa mắt nhìn vấn đề một cách toàn diện, không phải có câu không muốn làm tướng quân của binh lính, không phải là một người lính giỏi sao?

Câu này có thể nói một cách khác, đó là không muốn làm lãnh đạo của cán bộ không phải là người cán bộ giỏi. Cháu có tài hoa, hãy tìm một chỗ thuộc về mình, tha hồ mà thể hiện tài hoa của mình.

Món ăn của Cổ gia rất đơn giản, không phải là một mâm cao cỗ đầy gì, chỉ đơn giản là một mâm cơm bốn món ăn và một món canh.

Nhưng mỗi món ăn đều rất tinh xảo, dùng một màu đĩa để bày thức ăn, rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho người ta không đành lòng ăn.

Không thể không nói, hôm nay tới nhà Cổ Minh Phàm, Trần Kinh ấn tượng nhất đó là sự quy cách, tỉ mỉ ở đây.

Ngay cả đĩa thịt xé kho tương, những miếng thịt xé dường như cũng có quy luật của nó.

Một mâm cơm như vậy chắc chắn là ăn không đủ no, Trần Kinh thì không giống như Phương Uyển Kỳ một chút hình tượng cũng không để ý tới, hắn ăn rất cẩn thận.

Cổ Minh Phàm cảm nhận được sự thận trọng của Trần Kinh, ông ta chỉ tay về phía Phương Uyển Kỳ nói:
-Kỳ Kỳ ung dung hơn cháu nhiều, là vì sao?

Trần Kinh hơi lúng túng.

Cổ Minh Phàm cười nói:
-Đạo lý rất đơn giản, vì Kỳ Kỳ tới đây ăn cơm nhiều rồi, vì vậy, những việc gì lần đầu tiên làm sẽ thận trọng, câu nệ, nhưng dần dần sẽ trở lên ung dung hơn. Giống như cháu, trẻ như vậy đã được làm Trưởng phòng, tuy cháu làm việc rất tốt nhưng lại không ung dung, thong thả được, cũng là đạo lý này.

Trần Kinh kinh ngạc gật đầu, Phương Uyển Kỳ phản đối nói:

-Được rồi, chú Cổ, hai người không cần nói những lời mà chúng cháu nghe không hiểu, nghe đạo lý của chú, cháu cảm thấy áp lực thật lớn.

Cổ Minh Phàm lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, không nói nữa! Ăn cơm ăn cơm, đều phải ăn no.

Từ biệt thự số 81 đi về trời đã tối, trong màn đêm, thành phố càng trở lên đẹp hơn, khắp nơi đều có ánh đèn quang, chỗ nào cũng đẹp.

Mở cửa nóc xe, hít sâu một hơi hương vị của thành phố lúc về đêm, hơi lạnh lại có chút khô chát, bao nhiêu phiền muộn trong mấy ngày hôm nay của Trần Kinh đều tiêu tan hết.

Ra ngoài học tập thì có làm sao chứ?

Trần Kinh có thể ở Lễ Hà vài năm, từ Tỉnh thành bị giáng chức xuống cơ sở, hắn đều có thể vượt qua được, huống hồ gì là một năm đi học tập?

Mấy năm nay có quá nhiều việc xảy ra với hắn, cũng nên có thời gian nghỉ ngơi, thời gian có thể khiến con người ta bình tâm hơn, trưởng thành hơn, thậm chí khiến người ta thêm tự tin, thêm ung dung đối diện với tương lai.



Câu lạc bộ này là một câu lạc bộ tư nhân khá nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Không rõ chủ nhân của câu lạc bộ này là ai, nhưng những người có thể vào được câu lạc bộ này không phải là người giàu sang cũng là người quyền quý, những người không có thân phận gì, chắc chắn không thể là hội viên ở đây, mãi mãi không thể vượt qua cửa ở đây.

Trần Kinh có thể tới đây, tất nhiên là do có Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ là khách quen của nơi này.

Bên ngoài câu lạc bộ trông rất đơn giản, trang trí bình thường nhưng không mất đi sự cao quý.

Không giống như những câu lạc bộ khác, bên ngoài thì rất lộng lẫy, đầy những chiếc xe đắt tiền đậu bên ngoài, ở đây bên ngoài là một vườn hoa, rất sạch sẽ, nơi đỗ xe thì không ở đây, đi vào vườn hoa này tất cả mọi người đều đi bộ giống như.

Cảm giác này rất khác biệt, vì điểm này mà Trần Kinh cảm thấy rất hứng thứ với nơi này.

Lần trước thất hứa với Vương Phượng Phi, hôm nay Trần Kinh đến đây lại không phải để gặp Vương Phượng Phi.

Vương Phượng Phi hiện giờ đang bận rất nhiều việc, đi đi lại lại rất vội vàng, năm sau ông ta mới quay lại Bắc Kinh, chỉ ở Bắc Kinh hai ngày ngay lập tức lại phải quay lại Sở Giang.

Hôm nay Trần Kinh được mời đến đây chơi, mai là đầu tháng bảy, mai cũng là ngày Trần Kinh phải về Sở Giang, sau đó bắt đầu một năm mới.

Nếu không có gì bất thường, cả năm sau hắn sẽ ở bên Hồng Kong.

Con người lúc vừa ý nên vui, lúc chơi nên chơi, lúc nào cần phóng khoáng thì phóng khoáng.

Trong lòng có quá nhiều thứ ám ảnh, chỉ cần nghĩ là không thể nào thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đó, không chỉ mệt mà đó cũng không phải là cuộc sống.

Cuộc sống chính phải khó khăn, công việc trắc trở, lận đận gian khổ, tất cả đều như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui