Quan Sách

Vấn đề nhà ở, Trương Hiểu Lệ đã giúp Trần Kinh sắp xếp ổn thỏa.

Vị trí ở khu Vọng Giang, hoa viên Tân Giang, Hải Sơn.

Hoa viên Tân Giang thuộc khu nhà ở hạng sang, đặc điểm là khung cảnh đẹp, bảo ăn tốt, bài trí tốt.

Theo yêu cầu của Trần Kinh, nhà ở gồm hai phòng, một phòng khách, trang trí rất tinh xảo, bố cục hiện đại, có chút ý vị của thành phần tri thực, Trần Kinh đi xem qua một lần, cảm thấy rất hài lòng, hơn nữa đối với bố cục của thư phòng rất hài lòng.

Đối diện thư phòng này chính là hoa viên bên ngoài, mở cửa đi ra ngoài là một tiểu hoa viên, trong hoa viên đặt một cây nho, tiết trời này đúng vào thời điểm lá xanh mơn mởn.

Dưới dàn nho có kê một chiếc bàn đá tròn, bốn phía có bốn chiếc ghế đá tinh xảo, có thể di động.

Trương Hiển Lệ nói với Trần Kinh:
-Bí thư, hoa viên này cũng chỉ có một mình anh dùng, anh thích xem sách, đọc sách mệt mỏi có thể đến hoa viên tản bộ, nghỉ ngơi một chút cũng không tệ.

Trần Kinh gật đầu nói với Trương Hiển Lệ:
-Giám đốc Trương, đây e có chút không phù hợp, phòng này mỗi tháng chỉ 2000 tiền thuê nhà thôi sao?

Trương Hiển Lệ đỏ mặt xấu hổ, thay Trần Kinh tìm nhà ở, cô khẳng định đã dụng tâm không ít.

Nhà này là nhà của một người bạn của cô, cô cũng không giấu diếm với bạn bè, nói thân phận của người thuê cho người ta biết.

Bằng hữu của cô bình thường cũng cần nhờ quan hệ của Trương Hiển Lệ để làm chút chuyện, vừa nghe là Bí thư Quận ủy Lân Giác muốn thuê phòng của cô, cô vố dĩ không muốn đòi tiền.

Nhưng Trương Hiển Lệ biết tính tình của Trần Kinh, nếu không lấy tiền phòng của Bí thư, chắc chắn sẽ không chịu, nói không chừng bản thân còn có thể bị phê bình.

Một tháng 2000đồng. Kỳ thật cái giá này hiện nay mà nói không phải là thấp, có thể nói là hợp lý, Trần Kinh làm việc ở nội địa, một nhân viên làm một tháng kiếm được cũng không hơn con số này là bao.

Không tranh cãi nhiều về đề tài này, Trần Kinh chỉ thanh toán tiền thuê nhà một năm và tiền thế chấp rồi cầm chìa khóa căn nhà.

Sau đó thừa lúc xem phòng, hắn lại cùng Trương Hiển Lệ đi dạo mua một chiếc xe.

Trần Kinh không muốn dùng xe công đưa đón đi làm, muốn tự mình đi đến Lĩnh Nam. Muốn ở đây phát triển sự nghiệp chắc chắn sẽ tốn rất nhiều năm, sớm hay muốn cũng phải mua một chiếc xe, về phần chiếc xe đang dùng ở Sở Giang kia cũng đã dùng nhiều năm rồi, hơn nữa cấp bậc đã cao hơn, Trần Kinh liền để cho lão Diêm xử lý.

Nhìn Trần Kinh đi chọn xe thật giống đi chọn củ cải trắng, chọn một chiếc Passat cao phối mà đen tốn tận gần 300 ngàn mà không chớp mắt. Trương Hiển Lệ đứng ở một bên nhìn thấy cũng âm thầm líu lưỡi.

Cô cũng là người có tiền, cô biết cán bộ tiêu tiền đều giống như kẻ trộm, kẻ tiêu tiền mà không thèm quan tâm như Trần Kinh, hôm nay là lần đầu tiên gặp.

Trong thâm tâm cô hiểu rõ, Trần Kinh nhất định là có bối cảnh khác người, chuyện nhận hối lộ, vi phạm kỷ luật khẳng định sẽ không làm, thế nên hiện tại mới có thể thẳng lưng, không cần để ý đến những lời nghị luận của người khác!

Bởi vì có sẵn xe, cửa hàng 4s hiệu suất làm việc cũng rất là cao, đến trưa đã hoàn tất xong xuôi toàn bộ thủ tục. Trần Kinh lúc tan việc, xe đã được đưa đến dưới tòa nhà của Quận ủy.

Ở một nơi phát đạt như Lân Giác một chiếc xe không đáng là gì, nhưng ở vị trí số 1 của Quận ủy đậu một chiếc xe Passat mới tinh vẫn gây chú ý của một nhóm thanh niên trong vùng.

Những người trẻ tuổi này vừa mới tham gia công tác không lâu, mua nhà mua xe còn phải tiết kiệm. Bình thường đều yêu xe như mạng, về phương diện này đặc biệt chú ý.

Rất nhanh đã có người nhìn thấy xe của Trần Kinh lúc tan tầm, nghị luận việc này ngay trong Quận ủy.

Trong vùng có rất nhiều người trẻ tuổi đã sớm thần tượng Trần Kinh, hiện tại lại thấy hắn nghênh ngang mua xe tư nhân đi làm, trong lòng bọn họ lại càng hâm mộ.

Con gái Phó bí thư Thành ủy Giang Chú, Giang Lan Bình, đến phòng Tổng hợp Quận ủy Lân Giác đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng phòng, cô chỉ nhỏ hơn Trần Kinh hai tuổi, bình thường lúc về nhà nói nhiều nhất là về Trần Kinh, lần này Trần Kinh mua xe, cô trở về nói với Giang Chú, Bí thư Trần thật giỏi, tự mình mua xe, cũng không sợ Ủy ban Kỷ luật tra.

Giang Chú đen mặt nói:
-Con biết cái gì chứ? Ở đơn vị bớt nói linh tinh đi, Bí thư Trần là cán bộ công tuyển, Tổ chức thực sự hiểu rõ về hắn, tiền hắn mua xe tất nhiên là lai lịch rõ ràng, con cho rằng tất cả cán bộ đều dựa vào thu nhập đen sao?

Giang Lan Bình chu chu miệng, nói:
-Con biết mà bố! Con cố ý giỡn chơi với bố thôi. Con nói cho bố nghe, hiện giờ, thanh niên Quận ủy chúng ta đều đặc biệt sùng bái Bí thư Trần, làm lãnh đạo phải tốt như vậy mới thoải mái chứ! Không giống một số cán bộ, cả ngày nơm nớp lo sợ, làm gì cũng đều phải che che giấu giấu giống như ăn trộm vậy, như thế còn có gì thú vị chứ?

Giang Chú nhăn mặt nhíu mày, hừ một tiếng, không nói lời nào.

Khoảng cách với lớp trẻ quá lớn, con gái của mình bây giờ đã không còn là một cô bé con nữa, trong đầu vẫn có chút ý niệm ngây thơ, những bạn cùng trang lứa với Trần Kinh đã làm Bí thư Quận ủy độc chắn một vùng rồi.

Tuy nhiên khoan hãy nói, những lời này của Lan Bình cũng có lý, cán bộ có mấy người không làm chuyện xấu? Xã hội này cứ như vậy, cán bộ dựa vào chút tiền lương có thể có bao nhiêu thu nhập đây? Ai dám quang mình chính đại mà tiêu tiền chứ?

Nghĩ đến đây, Giang Chú thầm thở dài một tiếng, Trần Kinh ở Lân Giác ông còn xa lạ gì, hiện tại xem ra tiểu tử này thật sự là người nghiêm túc, có gan lớn tiếng.

Có một số việc mà người ta không để ý, chuyện Trần Kinh mua xe không có nhiều người đàm tiếu, càng không có nhiều người nghị luận, nhưng chỉ một ngày, tất cả mọi người trong Quận ủy và Ủy ban nhân dân đều biết đến việc này.

Hữu ý vô tình, mọi người từ bên ngoài đi vào đều quay lại nhìn chiếc xe ở vị trí số một này.

Mà cái văn phòng của Trần Kinh ở phía đông kia bị người khác nhìn đến càng nhiều, vị trí kia so với trước kia dường như càng thần bí và không tầm thường.

Hội nghị thường vụ Quận ủy, hôm nay người đến hội nghị thường vụ không đông, bởi vì có hai người xin phép vắng, tổng cộng chỉ có 11 người.

Trần Kinh trước sau như một vẫn tới sớm, lúc hắn đến mới chỉ có 3-4 người, hắn bước vào, mọi người tự nhiên đều đứng lên chào hỏi, Trưởng ban Tuyên giáo Dương Lệ Quần còn khá trẻ, mọi khi trong bộ phận cũng hay nói chuyện, cô cười ha hả nói:

-Bí thư, chuyện anh tự bỏ tiền mua xe ảnh hưởng rất lớn nha, hôm trước con tôi qua đây chỉ vào xe của anh khen rất được, tôi nói đó là xe của chú Trần. Nó liền la hét đòi bố nó mua cho một chiếc đó!

Trần Kinh nói:
-Lệ Quần, lời này của cô là có ý gì? Cái gì gọi là tự trả tiền mua xe? Chẳng lẽ mình mua xe lại không phải do mình bỏ tiền ra hay sao?

Dương Lệ Quần cười ha hả nói:
-Nói sai rồi! Nói sai rồi! Tôi là nghĩ Quận ủy có sắp xếp cho anh một chiếc xe xứng đáng, anh lại tự mình mua một chiếc, xem ra nguyên tắc sử dụng xe công khu chúng ta sắp sửa phải bãi bỏ rồi!

Trần Kinh nói:
-Được rồi, Lệ Quần, tôi mua xe chỉ để làm phương tiện đi làm, nói lời thật lòng, tôi vẫn còn trẻ tuổi, không cần có người đón đưa đi làm, hơn nữa như vậy cảm giác cũng không phải, bản thân mình coi như làm gương tốt đi.

Mọi người trong hội nghị dần dần đến đủ, từ sau hội nghị thường vụ lần trước Trần Kinh phê bình La Yến và Đồng Tiểu Ly, hội nghị thường vụ liền không thấy ai đến muộn.

Hơn nữa, tất cả ủy viên thường vụ đều biết rằng đến sớm là thói quen của Trần Kinh, mọi người cũng tự giác đến sớm hơn vài phút đồng hồ, mỗi lần hội nghị đều có thể diễn ra đúng giờ.

Hôm nay Hội nghị thường vụ thảo luận chủ yếu về vấn đề tranh thủ sự giúp đỡ các chuyên gia kia làm thí điểm của Cục cải cách và phát triển, vấn đề này kỳ thực chính là hạng mục trước kia Trần Kinh đề xuất với Hạ Triều Nam, Hạ Triều Nam để mắt xem qua một chút, vừa nhìn đến khu huyện phía dưới liền cảm thấy hứng thú.

Ông ta rõ ràng ra vẻ ta đây với chuyện này, về phương diện tài nguyên hay tiền bạc đều là một bước tiến lớn, biết rõ một khi khu vực thí điểm được xác lập, các hạng mục của Cục cải cách và phát triển đều sẽ có chính sách khuyến khích, hơn nữa còn thưởng cho đơn vị thí điểm ba triệu nhân dân tệ.

Lần này, để nhanh chóng đoạt được hạng mục này, tất nhiên mọi người đều vô cùng nóng lòng muốn tranh giành. Ngay cả vài khu lớn Cổ Minh, Lam Hà trước kia luôn ra vẻ ta đây cũng đều gia nhập tranh đoạt ngành sản xuất, toàn thành phố tổng cộng 14 khu huyện, tranh đoạt hai danh ngạch làm thí điểm, sức cạnh tranh tương đối khốc liệt đây.

So với vài khu lớn, sức cạnh tranh của Lân Giác tất nhiên là không đủ nhưng lần trước Lý Quốc Vĩ trước cuộc họp báo cáo Đảng ủy vỗ ngực khoe khoang, hiện giờ cục diện phải nhanh chóng nắm bắt, anh ta cũng rất gấp!

Ông ta cho rằng mình lấy thân phận Chủ tịch Quận ủy đến Cục cải cách và phát triển tạo mối quan hệ người ta sẽ nể mặt, sau này anh ta phát hiện người ta đều do Bí thư tự mình xuất trận, Phó trưởng phòng phụ trách hạng mục này của Cục cải cách và phát triển, lịch đều được sắp đầy cả, Lý Quốc Vĩ anh muốn mời người ta ăn một bữa cơm, bao nhiêu lần đều bị sập cửa vào mặt rồi.

Thật sự gặp phải khó khăn rồi, Trần Kinh lại bị dồn vào thế bí, cuối cùng mấy người gặp mặt hội ý rồi mới đề xuất mở Hội nghị thường vụ, cùng mọi người thảo luận sách lược ứng phó.

Ngay từ đầu Hội nghị thường vụ, mọi người đều không dám phát biểu ý kiến của riêng mình, Trần Kinh cũng không có chỉ đích danh, Hội trường có chút nặng nề.

Lý Quốc Vĩ nhịn không được nói:
-Các vị, có ý kiến gì cứ thoải mái góp ý, có ý tưởng hay, biện pháo tốt cứ nói ra hết đi, sao vậy? Thời điểm mấu chốt tất cả mọi người không nói gì là sao?

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Đặng Thân hừ hừ nói:
-Có thể có biện pháp tốt gì chứ? Hiện tại nhiều địa phương cùng tranh giành hai vị trím điều kiện của Lân Giác chúng ta có thể so với Cổ Minh người ta sao? Có thể so với Lam Hà sao? Tôi thấy việc này chúng ta rất khó tranh giành được, nếu cố gắng cái giá phải trả sẽ rất đắt, e rằng mất nhiều hơn được...

Phó chủ tịch thường trực quận, Lưu Nhiễu Đường nhíu mày nói:
-Chủ nhiệm Đặng, còn chưa bắt đầu tranh giành đã sợ khiếp đảm, thật không tốt chút nào! Chuyện này tôi thấy cứ làm như này đi, chúng ta tìm Trưởng ban Đinh bàn cách, Trưởng ban Đinh có quan hệ với tỉnh, tôi nghe nói đoàn chuyên gia lần này đều là tỉnh ra mặt mời đó, chúng ta thử xem có thể tạo quan hệ ở tầng cao hơn một chút được không?

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Lý Quốc Vĩ nói:
-Chủ tịch Quận, ngài cho rằng có thể đi được hay không?

Sắc mặt Lý Quốc Vĩ có chút âm trầm, thở dài một tiếng nói:
-Chúng ta có thể nghĩ đến, người khác cũng có thể nghĩ đến, đừng nói Trưởng ban Đinh, ngay cả Chủ tịch thành phố Thành Hương tôi cũng đã đến thăm hỏi qua. Hiện tại có thể nói chúng ta vẫn có hy vọng, chỉ có điều sức cạnh tranh thật sự rất kịch liệt, không dám nắm chắc!

Ánh mắt ông ta liếc về phía Khương Vĩ nói:
-Bí thư Khương, anh là người đa mưu túc trí nhất Lân Giác chúng ta, anh có ý tưởng gì không?

Khương Vĩ cười ha hả nói:
-Chủ tịch quận, anh quá đề cao tôi rồi, chuyện công tác chính phủ tôi có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Nhưng chuyện này tôi tin tưởng chắc chắn, tôi tin tưởng chỉ cần cố gắng nhất định có thể đột phá, được thông qua!
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Trần Kinh nói:

-Bí thư, anh xem hầu hết chúng tôi đều miệng hùm gan thỏ cả, anh mau chỉ ra điểm sai lầm cho chúng tôi đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui