Quan Sách

Lý Quốc Vĩ mặt tái mét, ông ta hận không thể một cước đạp chết khuôn mặt khổ qua Bành Triều Huy trước mặt mình.

Tên này tự chủ trương, thật sự không biết trời cao đất dày!

Bành Triều Huy cảm thấy được sự phẫn nộ của Lý Quốc Huy, nhưng ông ta không cam tâm, lớn giọng nói:
-Anh, Trần Kinh và Lưu Thịnh kết thù kết oán, đây là bẫy mà Lưu Thịnh muốn giăng bẫy Trần Kinh, việc này chúng ta căn bản không cần tham gia vào, cũng không cần mạo hiểm.

Việc chúng ta cần làm là khiến cho tên Tần Lam không có đầu óc kia rơi vào bẫy, chỉ cần Tầm Lam bỏ ra 100 nghìn.

Việc này lập tức được đưa ra ánh sáng, chúng ta vừa bắt được kẻ lừa đảo, vừa xứng danh với Phó chủ tịch Phùng, anh nghĩ xem, việc này được đưa ra ánh sáng, Tần Lam coi Phó chủ tịch Phùng là cái gì? Chủ tịch Phùng sẽ nhìn chuyện này thế nào?

Bành Triều Huy liếc trộm Lý Quốc Vĩ, thấy Lý Quốc Vĩ mặt không chút biểu cảm, ông ta nuốt nước bọt nói:
-Còn nữa, cho dù Tần Lam không mắc bẫy cũng không sao. Anh ta ở Ngọc Vân gây động tĩnh lớn như vậy, Phó chủ tịch Phùng trước thì nói muốn đi, sau lại không đi nữa, trong chuyện này bản thân nó cũng rất thu hút.

Điều này không có nghĩa là Phó chủ tịch Phùng có phản cảm với Trần Kinh, hoặc thế này thế kia, dù sao nghĩ cách, Trần Kinh đắc tội Phó chủ tịch Phùng là điều chắc chắn rồi…

-Lưu Thịnh hiện tại rất lo lắng, Lưu Kiện bị Trần Kinh cách chức, hai anh em ông ta bây giờ tức đỏ mắt rồi...

-Cậu thì biết cái gì! Cút ngay cho tôi!
Lý Quốc Vĩ tức giận nói, ông ta đứng dậy, khí đùng đùng bước vào phòng của mình.

Đoạn đường này nộ khí trong lòng ông ta vẫn chưa xuôi được.

Lưu Thịnh đối phó Trần Kinh, ông ta thích quan sát những việc không liên quan đến ông ta.

Nhưng Bành Triều Huy lại chen vào giữa, trong lòng Lý Quốc Vĩ rất cảnh giác.

Ông ta không chỉ một lần dặn dò Bành Triều Huy, bảo ông ta đừng dính vào chuyện của Lưu Thịnh, Bành Triều Huy không phải không nghe, không phải là người không biết lợi hại, nhưng ông ta rút cuộc cũng can thiệp vào.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Điều này chứng tỏ Lưu Thịnh đã khống chế được Bành Triều Huy, lời nói của Lưu Thịnh đối với Bành Triều Huy có tác dụng hơn lời nói của Lý Quốc Vĩ.

Thủ đoạn khống chế của Lưu Thịnh là gì?

Không nghi ngờ gì nữa chính là tiền hoặc mỹ nữ, đây là thứ mà rất nhiều người lật thuyền.

Thậm chí, Lý Quốc Vĩ còn nghĩ đến, Bành Triều Huy có thể bị Lưu Thịnh áp chế rồi, ông ta đã bị Lưu Thịnh nắm thóp.

Hôm nay Lưu Thịnh có thể áp chế Bành Triều Huy, ngày mai ông ta có thể dùng 3 triệu để gây áp lực cho Lý Quốc Vĩ.

Lý Quốc Vĩ quay về thư phòng, một mình ngồi trên ghế, trong lòng chần chừ do dự.

Lý trí mách bảo ông ta quyết đoán, bảo ông ta xử lý sạch 3 triệu kia đi. Nhưng, đối với ông ta mà nói, 3 triệu là một con số không nhỏ, ông ta cả đời làm việc cho Đảng, cũng không kiếm được mấy cái 3 triệu.

Hơn nữa lai lịch của 3 triệu này cũng ổn, là qua tay của Bành Triều Huy mà đến, ông ta không hề nhận tiền từ tay Lưu Thịnh.

Bành Triều Huy là an hem của ông ta, là người tuyệt đối tin cậy.

Nếu bây giờ Lưu Thịnh và Bành Triều Huy không trở mặt, Lý Quốc Vĩ nghĩ mình sẽ được an toàn.

Nhưng, nếu ông ta đoán sai, bởi vì nhất thời tham lam mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, vậy ông ta cả đời cố gắng kiên trì, đều đổ xuống sông xuống biển, kết quả sẽ là thân bại danh liệt!

Mâu thuẫn trong lòng giày vò ông ta rất khó chịu, đúng lúc này, Vu Văn Thạc gọi điện đến, nói Bí thư Quận ủy Trần thông báo sáng sớm ngày mai mở cuộc họp hội ý.

Lý Quốc Vĩ đồng từ thu lại, nhắm hờ hai mắt.

Sức hấp dẫn của 3 triệu quá lớn, thực sự có phải là muốn từ bỏ là từ bỏ được?



Trần Kinh mở cuộc họp hội ý Bí thư, Trưởng ban tuyên giáo La Yến tham dự.

La Yến đem đoạn phỏng vấn được cắt ra từ bài phỏng vấn Bí thư Quận ủy Lam Hà trình chiếu trên màn hình máy tính.

Trịnh Quốc Hoa khi trả lời phỏng vấn đã cho biết, việc quận Lam Hà xây dựng nhà máy hóa chất ở Mã Đầu Bình là bắt buộc, cũng là tất yếu, là dự án phát triển trọng điểm từ giờ đến mấy năm nữa của Lam Hà.

Phóng viên hỏi mức độ ô nhiễm nghiêm trọng của nhà máy hóa chất sẽ ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, Trịnh Quốc Hoa giận dữ quát mắng cách nói này, ăn nói hàm hồ, nói rằng nhà máy hóa chất có thể khống chế mức độ ô nhiễm.

Phóng viên lại hỏi việc xây dựng nhà máy hóa chất thành phố đã phê duyệt chưa, Trịnh Quốc Hoa nói thành phố đã phê chuẩn, tỉnh cũng đã phê chuẩn, khởi công đang được đếm ngược từng ngày...



Từ bài phỏng vấn rõ ràng có thể thấy, Trịnh Quốc Hoa cực kì ngạo mạn, cực kì kiên định. Nghe khẩu khí của ông ta, dường như nhà máy hóa chất ngày mai có thể khởi công xây dựng.

Nhất là khi phóng viên hỏi nhà máy hóa chất sẽ làm ô nhiễm môi trường một bộ phận huyện xã Lân Giác, Trịnh Quốc Hoa nói, trước mắt các huyện xã đó của Lân Giác vẫn chưa phát triển, có thể suy nghĩ suy sét kết nạp những huyện xã này vào phạm vi của nhà máy hóa chất, như vậy càng dễ hình thành hiệu ứng quy mô.

Trịnh Quốc Hoa cho biết, Lam Hà là quận phát triển nhất Hải Sơn hiện nay, sự phát triển của Lam Hà đại diện cho trình độ phát triển cao nhất của Hải Sơn.

Bất kì quận nào có thể có quan hệ tốt với Lam Hà, thì có thể cùng phát triển, việc này đối với bất kỳ địa phương nào mà nói đều là cơ hội.

Khương Vĩ xem đến chỗ này, giận giữ nói:
-Tên Trịnh Quốc Hoa này quá ngông cuồng, ông ta coi Lân Giác là gì chứ? Chỉ đáng để xách giầy cho Lam Hà? Thật là quá vô lý!

Trần Kinh cười cười không nói gì, La Yến tắt video đi, cũng rất tức giận nói:

-Bí thư Trịnh của Lam Hà nhất định phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình! Chúng tôi nhất định phản chế với hành vi ngôn luận này của ông ta!

Trần Kinh nhìn thẳng La Yến nói:
-Trưởng ban La, gần đây về vấn đề tuyên truyền công tác chúng ta có phải đã lới lỏng, sao tôi lại nghe thấy gần đây có một số tin đồn xấu được truyền đi trong quận chúng tôi?

La Yến ngẩn người, ngạc nhiên nói không nên lời.

Trần Kinh nói:
-Hôm nay đi làm, tôi nghe thấy có người nói cái gì mà Phó chủ tịch Phùng của UBND thành phố thích phô trương, thích mua danh chuộc tiếng. Nói cái gì mà thị trấn Ngọc Vân chúng ta làm hoạt động gì đó, không phô trương, không mời đủ cấp bậc truyền thông, Phó chủ tịch Phùng lúc đầu muốn tham gia, sau đó vì những nguyên nhân này mà hủy bỏ lịch trình rồi!

Đây đều là những người nào ăn nói linh tinh vậy? Sao ban tuyên truyền của chúng ta không ngăn cản những kiều nói này?

Sắc mặt La Yến thay đổi, Khương Vĩ nói:
-Anh khoan hãy nói, Bí thư, mấy ngày gần đây tôi cũng nghe được những tin đồn như vậy! Rốt cuộc thật hay giả? Có phải là Phó chủ tịch Phùng không đến Ngọc Vân nữa? Không có lí do gì, việc này không phải đã định lịch trình rồi sao?

Trần Kinh khoát tay nói:
-Được rồi, được rồi! Không nói việc này nữa! Lão Khương, Trưởng ban La, mọi người về phải điều tra nghiêm túc lai lịch của những tin đồn này, phải kiên quyết ngăn chặn những tin đồn này. Ngoài ra, Trưởng ban La cô phải đích thân đến UBND thành phố một lần, tìm Phó chủ tịch Phùng tạ lỗi!

Hắn nói đến đây, lời nói xoay chuyển, nhìn về phía Lý Quốc Vĩ nói:
-Chủ tịch Lý, anh thấy thế nào về bài phỏng vấn này, Bí thư Trịnh đã gắn chặt với chúng ta rồi, xem ra sự phát triển của Lân Giác chúng ta hình như dẫn đến dự cảnh giác của rất nhiều người!

Lý Quốc Vĩ nói:
-Tôi cũng tán thành thực thi những phản chế này, không thể để Lam Hà tùy ý gây sự như vậy được!

Trần Kinh thở dài một hơi nói:
-Về tình cảm cá nhân mà nói, các anh nói đều có lý. Nhưng chúng ta nhất định phải xuất phát từ đại cục, không thể hành động theo cảm tính. Hôm nay tôi tổ chức cuộc họp này, mục đích chính là muốn thống nhất ý kiến, chúng ta nhất định không được đả kích báo thù, không được hiểu sai ý tưởng, đi sai đường!

Vừa rồi Trưởng ban La đã nói rồi, phỏng vấn là phỏng vấn do truyền thông làm, chúng ta trả những tài liệu này cho truyền thông.

Nói tóm lại, Lân Giác chúng ta hiện tại đi con đường riêng của mình, cứ mặc người ta nói gì thì nói!

Hắn chỉ tay về phía La Yến nói:
-Trưởng ban La, chút nữa hội nghị của chúng ta cô phải ghi chép rõ ràng, ngoài ra, tinh thần của hội nghị, bắt buộc phải được truyền xuống dưới, phải truyền xuống các thôn, khu dân cư, ủy ban các cấp, nhất định phải dặn dò bọn họ phải lấy đại cục làm trọng!

Trần Kinh họp rất nhanh, nhanh chóng kết thúc hội nghị, đi bố trí công tác.

Lý Quốc Vĩ mang theo quyển sổ từ Quận ủy về Ủy ban, trong lòng ông ta ngấm ngầm phát lạnh.

Hôm nay ông ta lại lãnh hội được một quỷ đạo của Trần Kinh.

Phó chủ tịch thành phố Phùng thoái thác nói lịch trình không tiện, không tham gia lễ nhập hộ khẩu của doanh nghiệp thị trấn Ngọc Vân, đằng sau việc này có người giăng một cái bẫy rất lớn cho Trần Kinh nhảy vào.

Nhưng Lưu Thịnh có Trương Lương kế, Trần Kinh liền có thang leo tường.

Lưu Thịnh tự cho mình là thông minh, bất kể Trần Kinh trúng kế hay không, ông ta đều có cách khiến Trần Kinh và Chủ tịch Phùng trở mặt.

Nhưng Trần Kinh càng thông minh hơn, âm thầm tạo tin đồn, nói có người đồn rằng Phó chủ tịch Phùng không đến Ngọc Vân là vì ông ta thích phô trương, rất sĩ diện, lễ nghi của Ngọc Vân quy mô quá nhỏ, quy cách mời truyền thông quá thấp, không đáp ứng được lòng hư vinh của Phó chủ tịch.

Hơn nữa Trần Kinh còn để cho La Yến đi điều tra lai lịch của tin đồn, hơn nữa đích thân làm kiểm điểm với Phó chủ tịch Phùng.

Phó chủ tịch Phùng là người rất ghét vướng vào rắc rối, đâu thể nghe những lời như vậy?

Phải bài trừ những lời đồn tiêu cực này, còn thủ đoạn nào lợi hại hơn việc ông ta đúng hạn đến dự lễ nhập hộ của các doanh nghiệp Ngọc Vân?

Lý Quốc Vĩ quả thật dựng hết tóc gáy lên, ông ta là cán bộ do một tay Phó chủ tịch Phùng cất nhắc lên, Trần Kinh liệu có nghi ngờ đằng sau chuyện này có bóng dáng của Lý Quốc Vĩ?

Còn nữa, dựa vào thủ đoạn này của Trần Kinh, cái bẫy của người tự cho mình là thông minh Lưu Thịnh, có phải Trần Kinh đã nắm giữ được hết rồi?

Những việc này Lý Quốc Vĩ đều không biết gì cả, ông ta chỉ biết một điều, Phó chủ tịch Phùng nhất định sẽ xuất hiện tại lễ nhập viên của các doah nghiệp dụng cụ gia đình của thị trấn Ngọc Vân, bãn lĩnh mèo ba chân của Lưu Thịnh, không phải là đối thủ của Trần Kinh.

Nói thật, Lý Quốc Vĩ hiện tại trong lòng thật sự sợ hãi, bởi vì ông ta thực sự cảm thấy Trần Kinh thật đáng sợ, quá lợi hại, ông ta bái phục, không phải là đối thủ, không dám đối đầu với Trần Kinh.

Giống như chuyện video của Trịnh Quốc Hoa hôm nay.

Trần Kinh đặc biệt mở cuộc họp hội ý, nói quang minh chính đại, hơn nữa còn có La Yến ghi chép, làm việc từ trên xuống dưới, muốn mọi người phải lấy đại cục làm trọng.

Nhưng trong chuyện này, ai biết trong lòng Trần Kinh nghĩ như thế nào?

Chiêu này của Trần Kinh, rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi, là dấu hiệu hắn muốn động thủ với Trịnh Quốc Hoa.

Trịnh Quốc Hoa lão già này cũng được coi là một đời lẫy lừng, cố tình không biết đến sự lợi hại của Trần Kinh, ba lần bảy lượt khiêu khích Trần Kinh.

Trong chính trị, không gì ngu ngốc hơn việc không biết tỉ mỉ chi tiết sự lợi hại của đối thủ.

Theo như Lý Quốc Vĩ thấy, Trịnh Quốc Hoa lão già này đủ huyền bí, ông ta và Trần Kinh giao chiến không chắc chiếm thế thượng phong. Hiện tại ông ta ở ngoài sáng, Trần Kinh ở trong tối, ông ta nhất định phải chịu giáo huấn.

Tính cách của Trần Kinh Lý Quốc Vĩ hiểu được một chút, người này không phải chính nhân quân tử gì, giở trò, chơi quyền mưu quỷ đạo, căn bản không có đối thủ, hơn nữa hắn không ra tay thì thôi, đã ra tay thì đều rất tàn bạo, có thể dồn người vào chỗ chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui