Quan Sách

Chuyện của Ân Đình Đình, trước mắt còn sớm, căn cứ theo lời nói của Ân Đình Đình, vụ án khoảng nửa tháng mới mở phiên toà, trong lúc này còn có rất nhiều thời gian hoà giải.

Trần Kinh không phải thích thể hiện là người tốt, nhưng việc của Ân Đình Đình hắn cảm thấy giúp một tay cũng không gì đáng trách, dù sao một cô gái nông thôn từ Sở Giang đi ra mưu sinh không dễ dàng gì, hơn nữa bình thường quan hệ giữa Trần Kinh và cô gái này khá tốt.

Tuy rằng hắn trước kia nhiều lần bị Ân Đình Đình khinh bỉ, sau lại lại bị cô bé này hiểu lầm mấy lần, nhưng tính tình của cô bé rất thật, bản chất rất thiện lương, có phong thái thuần phác của người Sở Giang, Trần Kinh cũng có quan cảm rất tốt đối với cô ấy.

Đương nhiên, công việc của Trần Kinh rất bận rộn, hắn cũng không có lý do gì vì chuyện này mà hao phí quá nhiều tinh lực của mình.

Trần Linh hỗ trợ là một mặt, hắn cũng muốn thông qua chuyện này để xem hiện trạng xã hội của Hải Sơn, tìm hiểu một chút công an, kiểm sát, tòa án còn có kết cấu sinh thái của các tầng lớp xã hội của toàn bộ Hải Sơn.

Trần Kinh trong khoảng thời gian này cũng đang xâm nhập nghiên cứu Lĩnh Nam, nghiên cứu kết cấu xã hội của Lĩnh Nam, văn hoá dân gian của Lĩnh Nam còn có văn hoá quan trường.

Công tác ở Lĩnh Nam càng lâu, Trần Kinh càng cảm thấy mình cần bù lại những kiến thức này.

Chủ quản một phương, trước mắt Lân Giác có nhiều xí nghiệp lớn nhỏ, mấy trăm vạn nhân khẩu, có hàng trăm hàng ngàn người dân địa phương, muốn chân chính phát triển một nơi, không chỉ phải nắm bắt kinh tế, xã hội mà phải nắm chắc các phương diện, nâng cao cuộc sống trình độ của nhân dân, là kết quả chung cho sự tiến bộ của toàn xã hội.

Chỉ lo phát triển kinh tế tiến bộ, mà không xây dựng, toàn bộ xã hội sẽ càng hỗn loạn, sự phát triển kinh tế cũng vì vậy mà không thể phát triển bền vững.

Nếu muốn phát triển bền vững, nhất định phải phát triển toàn bộ nhiều mặt. Kinh tế văn hóa, chế độ xã hội, kết cấu chính trị vvv… cũng phải tiến bộ nhảy vọt, đó là một công trình lớn.

Trần Kinh vì là cán bộ nội địa.

Bởi vì cơ sở kinh tế nội địa bạc nhược, mâu thuẫn chủ yếu của xã hội là nhu cầu vật chất của nhân dân ngày càng tăng mâu thuẫn không phù hợp với thực tế, cho nên công việc kinh tế đặc biệt nặng nề.

Đương nhiên, công việc kinh tế ở Lĩnh Nam cũng đặc biệt nặng nề, chỉ có điều ở Lĩnh Nam bên này. Trần Kinh càng ngày càng cảm thấy, ngoại trừ phải coi trọng công tác kinh tế ra, các công việc khác của hắn nhất định phải đều xem trọng. Nếu không tất nhiên sẽ nảy sinh vấn đề.

Lấy nguy cơ của Lân Giác vào giai đoạn trước mà bàn luận.

Trần Kinh bình tĩnh tự hỏi, vẫn cảm thấy không thể đem mấy vấn đề này quy kết để loại bỏ chính đàn Lân Giác.

Một số cán bộ của Lân Giác sở dĩ dám "Tạo phản", nguyên nhân ngay tại phương diện công tác ở bộ phận Trần Kinh. Không nắm chắc phương diện chế độ, thân phận cán bộ kinh doanh, thân phận cán bộ và xí nghiệp tuy hai mà là một, làm cho mâu thuẫn bên trong, âm thầm thao tác, vấn đề này quấy nhiễu gây trở ngại cho sự phát triển của Lân Giác.

Trong việc xử lý vấn đền này, Trần Kinh vì không muốn trì hoãn tốc độ phát triển kinh tế, động tác có chút lớn, có chút quá kích, làm cho cán bộ trung tầng không kịp nhận thức dẫn đến trong lòng có chút oán hận.

Còn có một số cán bộ của một số bộ phận cảm thấy mình nhận lấy oan uổng, cảm thấy Đảng uỷ cấp trên nói và làm không thống nhất, lúc trước cổ vũ bọn họ xây xí nghiệp, nhưng bây giờ lại chèn ép bọn họ, bọn họ không phục.

Trần Kinh sau khi nghiên cứu cẩn thận quần thể này. Số lượng quần thể này chiếm không ít, có một phần là muốn âm thầm thao tác, nhưng có một phần là muốn tuân theo luật pháp kinh doanh, trong việc xử lý vấn đề này, Trần Kinh suy nghĩ không đủ chu đáo, tính toán sai lầm tình thế. Mới tạo thành "Nội chiến" lúc này.

Tuy rằng, cuối cùng chuyện này chiếm được quảng đại dân chúng ủng hộ, nhưng Trần Kinh nghĩ lại chuyện này, vẫn cảm thấy chính mình có vấn đề.

Nếu như mình có thể hiểu rõ hơn sinh thái chính trị của Lân Giác, hiểu rõ hơn văn hoá bản địa, chuyện này nhất định sẽ không hỗn loạn như vậy.

Đương nhiên, sau lưng chuyện này cũng không loại trừ nhân tố có người châm ngòi.

Nhưng trái lại nghĩ, nếu mọi người trong Lân Giác đều tận trung, một lòng một dạ, thì người khác làm sao châm ngòi chứ? Không đợi người khác châm ngòi, cái đuôi của bọn họ giấu đầu lòi đuôi đã lộ ra rồi, Trần Kinh nắm chặt quyền chủ động trong tay, ai có thể dám gây ra cho hắn nhiều chuyện như vậy?

...

Việt Châu, Trần Kinh để cho thư ký Trác Phong lái xe đưa hai người đến đây.

Gần đây Tỉnh ủy có quy định rõ ràng, cán bộ lãnh đạo từ cấp Cục trưởng trở lên đi ra ngoài công tác, nghiêm cấm tự lái xe, một mặt là giữ gìn hình tượng cán bộ, mặt khác cũng là giảm bớt xe công tư để mà bảo đảm sự an toàn cho cán bộ đi ra ngoài.

Chính sách này sớm đã có ở những tỉnh khác, Lĩnh Nam hiện tại mới tuyên bố ra, nguyên nhân là vì năm ngoái xảy ra mấy vụ án cán bộ tự lái xe để xảy ra tai nạn giao thông.

Trần Kinh hưởng ứng lời kêu gọi của Tỉnh ủy, xuất hành đều mang theo Trác Phong, anh ta kiêm chức thư ký lái xe, cũng là hoàn toàn đủ điều kiện.

Có thể trường kỳ ở bên cạnh Trần Kinh, Trác Phong cũng cảm thấy rất phấn khởi, tiểu tử này rất nhiệt tình.

Trần Kinh lần này tới Việt Châu là vì hẹn ước với Đông Kỳ Vi.

Trần Kinh gần đây bị sự tình hợp tác của hai nơi Lĩnh Nam và Lân Giác quấy nhiễu, vì thế hắn phải trưng cầu ý kiến của các giới trong xã hội của Lân Giác, hắn đặc biệt mở cuộc hội đàm với Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, đồng chí lão thành, ý đồ là quảng nạp các nhà, xã hội các giới cộng đồng vì chính quyền Đảng uỷ mà cống hiến kế sách.

Không chỉ có như thế, Trần Kinh ở Việt Châu còn đi thăm các nhà kinh tế học và các xí nghiệp nổi tiếng ở Lĩnh Nam, tìm hiểu quan điểm của họ với sự hợp tác của hai nơi, lắng nghe ý kiến của bọn họ.

Đông Kỳ Vi là người quyền uy nhất trong giới xí nghiệp, là nhân vật thần tượng ở Lĩnh Nam, Trần Kinh đã trao đổi với ông ta qua một lần, lúc ấy ông ta đưa ra mấy ý kiến có tác dụng rất lớn trong việc dẫn dắt Trần Kinh.

Mấy ngày hôm trước ông ta gọi điện cho Trần Kinh, nói ông ta đã có ý nghĩ trong sự hợp tác của hai nơi, nhưng điều kiện là Trần Kinh và ông ta phải đi săn một lần đến Việt Bắc, thứ nhất là mượn săn thú của để mọi người thư giãn một tí, mặt khác cũng có ý gặp mặt nói chuyện, ý của ông ta là muốn gặp mặt Trần Kinh nói chuyện.

Đông Kỳ Vi là trùm của xí nghiệp, thường xuyên tiếp xúc nhiều cấp cao của Tỉnh ủy, thậm chí là cấp cao của Trung Ương.

Đối với lời mời của ông ta, Trần Kinh không thể cự tuyệt, đành phải hẹn gặp.

Tới Việt Châu, Đông Kỳ Vi sôi nổi bảo Trần Kinh đổi xe việt dã.

Ông ta đưa chiếc Hummer của mình cho Trần Kinh, mặt khác ông ta lái một chiếc Jeep Wrangler, Trần Kinh cảm thấy rất xấu hổ, nói mình dùng Wrangler là được rồi.

Ông ta cười ha hả nói :
- Tiểu Trần, tôi không dối gạt cậu. Chơi việt dã ngoài trời, cậu thật đúng là không bằng tôi. Chiếc Wrangler cậu cũng đừng xem thường, xe này không đắt, nhưng cũng là hơn năm trăm ngàn, thay lắp đồ, ước chừng hơn một triệu.

Xe này nhỏ, trang bị lại không gian lớn, không giống Hummer, chuyện đó không hiểu, làm một chiếc xe như nhà vậy, tính năng việt dã ngược lại không được.

Ông ta vỗ vai Trần Kinh nói:
- Còn có một điểm khác, bây giờ không phải là cấm cán bộ lãnh đạo tự lái xe sao? Xe Wrangler nhỏ này thật hợp, cậu ngồi xe này đi, chúng ta sẽ thi đấu, xem ai tới chỗ mục đích trước.

Lần đầu sờ Hummer, Trác Phong rất kích động, Đông Kỳ Vi càng là thần tượng của anh ta.

Anh ta nhìn thần tượng của mình tán gẫu với Bí thư Trần như vậy, giống như hai người đã là bạn thân lâu năm rồi, trong lòng của anh ta càng thêm kích động.

Bí thư Trần thật tài, người mà anh ta tiếp xúc qua toàn là quyền thế, cửa ải Lân Giác phát triển nhanh như vậy, tốc độ hướng về trước ngay cả xe lửa cũng không bắt kịp, Bí thư có năng lực, có thể lấy được dự án, có người cổ động, quả là đạo lý này.

Đông Kỳ Vi là người có hiệu quả cao, nói đi là đi.

Cừ thật, trước khi chuẩn bị đi mấy chiếc xe việt dã đứng thành dãy trước mặt biệt thự Đông Kỳ Vi, mỗi người đều khoác lên mình trang phục và đạo cụ, cục diện hết sức xa hoa.

Hôm nay xuất hành cũng không chỉ có hai người Đông Kỳ Vi và Trần Kinh.

Đông Kỳ Vi xuất hành lần này đã mời mười mấy người bạn, đa phần Trần Kinh đều quen thuộc, chỉ có một người Trần Kinh chưa gặp qua, chính là Thẩm Bắc Vọng.

Tuổi của Thẩm Bắc Vọng không lớn lắm, nhưng vẻ mặt lạnh như tiền.

Khi mọi người tập trung, những người khác đều chào hỏi anh ta, nhưng anh ta chỉ gật đầu.

Những người khác cũng không để bụng, có mấy người thậm chí còn cố ý lấy lòng anh ta, tuy nhiên đổi lấy anh ta cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đông Kỳ Vi giới thiệu Trần Kinh, Trần Kinh bắt tay từng người một, tên của những người này hắn căn bản không nhớ được, tuy nhiên nhìn vào quần áo trên người của bọn họ, vậy khẳng định đều là những người rất phú quý giàu sang, bình thường nhà giàu mới nổi phỏng chừng cũng không có phạm vi này.

Có thể là Đông Kỳ Vi rất nghiêm túc, cho nên mọi người rất khách khí với Trần Kinh, nói những ca từ rất khách sáo.

Trần Kinh cuối cùng cũng bắt tay với Thẩm Bắc Vọng, hắn biết người này tính tình nhạt nhẽo, cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, ai ngờ Thẩm Bắc Vọng lại nói với hắn:

- Trần Kinh, buổi tối tôi muốn uống với cậu một ly, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.

Trần Kinh hơi sửng sốt, gật đầu nói:
- Được, chỉ cần không phải rượu mạnh, tôi đều có thể tiếp.

Thẩm Bắc Vọng nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn, nụ cười của anh ta như ánh mặt trời, những người đứng chung quanh thậm chí ngẩn người nhìn Trần Kinh.

Người có nhãn lực đều nhìn thấy, Thẩm Bắc Vọng là có thiện ý với Trần Kinh.

Đến lúc này, cũng nhiều người đứng xung quanh có ánh nhìn khác thường với Trần Kinh.

Vừa nãy Đông Kỳ Vi giới thiệu Trần Kinh, nói hắn là Bí thư quận Lân Giác của thành phố Hải Sơn, danh hiệu này nếu như là dân chúng thấp cổ bé họng, có thể sẽ kính nể hắn, cảm thấy rất giỏi.

Nhưng người của hôm này đều là những người tài năng trong giới thượng lưu có đẳng cấp của Lĩnh Nam, một chức vụ Bí thư nhỏ của Quận ủy không thể khiến cho bọn họ chú ý quá nhiều, một số lời nói khách khí cũng vì nể mặt Đông Kỳ Vi mà thôi.

Tuy nhiên hiện tại bọn họ vừa thấy Thẩm Bắc Vọng lại kính trọng Trần Kinh như vậy, ánh mắt của bọn họ mới chính thức thay đổi.

Danh khí của Thẩm Bắc Vọng ở Lĩnh Nam rất lớn, Thẩm Hải ông nội của anh ta là người nổi tiếng ở Hongkong, rất nhiều quan lại quyền quý ở nội địa gặp phiền toái ở Hongkong, không muốn giải quyết dưới ánh mặt trời, đều không lách qua khỏi ThẩmHải.

Mà Thẩm Bắc Vọng là đại diện duy nhất nội đia trong Thẩm gia ở Hongkong, vị trí này dĩ nhiên là tương đối đặc thù.

Có lẽ có người sẽ cảm thấy anh ta không thể leo lên cục diện một cách chính thức, dù sao xuất thân của gia tộc anh ta là xã hội đen.

Nhưng trên thực tế, dù ai cũng không thể nào bỏ qua sự hiện hữu của anh ta, còn muốn kết giao với Thẩm Bắc Vọng, ích lợi với bọn họ như thế nào không cần nói ai cũng biết, dù sao số lượng cán bộ cán bộ phú hào của nội địa đến Hongkong cũng không ít, kết giao với Thẩm Bắc vọng, ở ý nghĩa nào đó sẽ có không gian yên ổn ở Hongkong, ưu đãi hiện thực như vậy, ai có thể bỏ qua chứ?

Thẩm Bắc Vọng rất khiêm tốn, hôm nay anh ta tuy rằng lái một chiếc Vương tử sa mạc, nhưng xe này đang đẩy Hummer, Land Rover xe sang trọng trung gian cũng không dễ thấy.

Nhưng, anh ta ngược lại có vẻ có chút đặc biệt, mà điểm này coi như đúng là truyền thống của Thẩm gia.

Trần Kinh gặp qua Thẩm Hải một lần, lão nhân này rất khiêm tốn, lễ độ, nhưng khiến người không thể bỏ qua sự tồn tại của ông ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui