Quan Sách

Sau cơn mưa, phong cảnh ngoài núi Bạch Thạch vô cùng tươi đẹp.

Trần Kinh đưa Kiều Chính Thanh đi tham quan một vòng Bạch Thạch Sơn. Đứng trên đỉnh cao nhất của núi Bạch Thạch, toàn bộ Lân Giác, thậm chí cả Hải Sơn đều có thể thu gọn trong tầm mắt.

Mà nơi đẹp nhất nhìn từ vị trí này chính là cảng Lân Giác Hải Sơn.

Trên bến cảng, các thùng container hàng chất cao như núi, tàu thuyền lớn nhỏ qua lại không ngớt trên măt biển, chiếc thì cập vào bến tàu, chiếc thì chất đầy hàng hóa đang từ từ rời bến, thật là cảnh tượng trăm tàu đan nhau.

Tuy lúc này đã là hoàng hôn, nhưng bến cảng vẫn bận rộn như vậy, các container hàng được dỡ xuống, đoàn xe vận tải như đoàn kiến chuyển nhà mang trên lưng những chồng hàng hóa tản về tứ phía, trên bến cảng xe cộ như nêm, không khí vô cùng náo nhiệt.

Trần Kinh chỉ về phía bến cảng, nói với Kiều Chính Thanh:
- Chủ tịch Kiều, chúng tôi dự tính mở rộng bến cảng ra gấp đôi, trước mắt cảng chỉ có thể cho tàu dưới một nghìn tấn cập bến, nếu như ta tăng nguồn đầu tư, trong vòng hai đến ba năm tiến hành xây dựng mở rộng cảng, tương lai không xa, nơi đây có thể đáp ứng tàu hàng trên năm nghìn tấn vào cập bến rồi.

Nếu như làm được như vậy, toàn Hải Sơn chúng ta đều có thể thu được nhiều nguồn lợi. Phí tổn xuất nhập cảng của sản phẩm cũng hạ thấp rất nhiều…

Trần Kinh nói một lúc, mới phát hiện Kiều Chính Thanh không có phản ứng gì cả. Hắn quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Kiều Chính Thanh đang ngây ngẩn ngắm nhìn cảnh tượng bận rộn của bến cảng, tinh thần hết sức tập trung.

Thật là cảnh tượng tuyệt đẹp, nhìn những ngọn núi nhỏ xung quanh, đứng trên đỉnh núi Bạch Thạch, nhìn ngắm toàn bộ Lân Giác thậm chí Hải Sơn đang lấp lánh.

Mấy năm nay, sự phát triển của Hải Sơn, sự phát triển của Lân Giác thực sự quá nhanh, có thể nói đây là một sự biến đổi quan trọng.

Trần Kinh không dám làm phiền ông ta, chỉ lặng lẽ đứng một bên.

Rất lâu sau, Kiều Chính Thanh mới nói:
- Đã lâu lắm rồi tôi không qua Bạch Thạch Sơn. Nơi này quả thực rất đẹp!
Ông ta chỉ về phía Lân Giác:
- Thay đổi nhiều quá, phát triển rất nhanh, tiềm lực cũng rất mạnh! Đã nhiều năm như vậy, chúng tôi chưa từng nghĩ rằng Lân Giác lại có điều kiện tự nhiên tốt như vậy, đúng là chưa từng để ý tới!

Trần Kinh đáp:
- Tất cả những điều này đều do phát triển, trong những năm đầu của công cuộc phát triển, vị trí Lân Giác có hơi đáng ngại, vừa không gần Macao, lại cũng không thuộc nội địa Lĩnh Nam. Thoáng qua thì quả thực trên không chạm trời dưới không chạm đất.

Nhưng cùng với quá trình phát triển, đặc biệt là Hong Kong và Macao đã phát triển tới mức bão hòa. Khi tiềm lực phát triển của các đặc khu đã được tận dụng, vị trí ưu thế của chúng ta sẽ nổi lên thôi.

Chúng ta có thể trì hoãn nhiều hơn sự phát triển của đặc khu Hong Kong và Macao, nguồn ngân sách mang tính phục vụ nào đó của họ có thể chuyển dịch về chúng ta, thành phẩm thấp, thậm chí quy hoạch của chúng ta hy vọng xây dựng Lân Giác thành sinh thái Lân Giác, thu hút những người có điều kiện, những người ở Hong Kong, Macao, các đặc khu có nhu cầu trở về với cuộc sống tự nhiên tới định cư.

Chúng ta có thể qua qua khoảng cách tới đặc khu, khoảng cách tới Macao mất nửa giờ ngồi ô tô, khoảng cách tới Hong Kong mất một giờ ngồi tàu thủy.

Điểm này chính là ưu thế mà chúng ta may mắn có được!

Trần Kinh chỉ vào một khỏng trống rộng ở khu bến cảng, nói:
- Chủ tịch Kiều, anh hãy nhìn bên đó. Hiện nay Nam Hong Kong đang kêu gọi xây dựng sân bay, nhưng phạm vi đặc khu khá chật chội, nếu muốn xây dựng có lẽ phải quy hoạch ở phía tây đặc khu.

Bên đó địa hình phức tạp, điều kiện khí hậu lại càng không thể đảm bảo, dưới tình hình như vậy, nếu như có thể xây dựng sân bay tại mảnh đất này

Thì không chỉ tiện cho đặc khu, đối với Lân Giác chúng ta, thậm chí cả Hải Sơn cũng có tác dụng thúc đẩy phát triển kinh tế rất lớn.

Đương nhiên, trước mắt tất cả những dự tính này đều cần hai khu vực hợp tác ăn ý với nhau, nếu như chúng ta có thể đạt đến đại mô hình hợp tác, tôi tin rằng hai khu vực có thể hỗ trợ kinh tế lẫn nhau, cho dù là với Nam Hong Kong hay với Hải Sơn, đều là một cơ hội phát triển xưa này chưa từng có!

Kiều Chính Thanh gật đầu, xúc động nói:
- Cần nắm bắt cơ hội hợp tác, chuyện này thà sớm chứ không thể chậm trễ!

Hoàng Hoành Viễn và Lý Thanh Hương đứng cách Kiều ChínhThanh không xa.

Nhưng Kiều Chính Thanh luôn nói chuyện với Trần Kinh, khiến họ trở thành những người bị ghẻ lạnh.

Trần Kinh sớm đã nhận ra điều này, nhiều lần hắn cố ý lùi lại phía sau, cho Hoàng Hoành Viễn và Lý Thanh Hương cơ hội.

Nhưng Kiều Chính Thanh luôn quay về phía hắn, tất cả những điểm tham quan đều do Trần Kinh giới thiệu cho anh ta, điều này khiến Trần Kinh cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Vị trí này của Bạch Thạch Sơn, cũng là lần đầu Trần Kinh tới.

Lần đầu hắn quan sát Lân Giác từ vị trí vĩ mô như thế này.

Từ vì trị ấy, từ góc độ ấy mà quan sát Lân Giác, quả thực thật là đẹp!

Vẻ đẹp này không phải chỉ riêng phong cảnh, nhiều hơn chính là thứ sức sống mạnh mẽ, cảm giác thúc giục tiến lên.

Lân Giác phát triển nhanh chóng, hiện nay đâu đâu cũng thấy bóng người bận rộn.

Bến cảng, đường cao tốc được khởi công, cục công nghiệp được xây dựng, những chiếc xe tải bận rộn rồng rắn chở các loại hàng hóa qua lại trên cao tốc tạo thành một dải ngọc, cả quận Lân Giác giống như con trâu máy được thêm đủ mã lực, đang toàn lực xông về phía trước.

Khát vọng phát triển của mọi người trước nay chưa từng thấy, sự theo đuổi hạnh phúc trong cuộc sống của mọi người trước giờ chưa từng thấy!

Trần Kinh bỗng có cảm giác tự hào, cảm thấy từ khi mình tới Lân Giác đến nay, cho bù bên ngoài có bao nhiêu tranh cãi, cũng không kể hắn đã đắc tội với bao nhiêu người, đã khiến bao nhiêu người khó chịu.

Nhưng có một điểm, Trần Kinh đã đoàn kết rất tốt toàn bộ cán bộ và người dân Lân Giác.

Đã khơi dậy cảm xúc mạnh mẽ của tất cả mọi người, trong sự nghi ngờ, hàng triệu người dân Lân Giác đều đoàn kết đồng lòng, phấn đấu vươn lên, bước những bước vững chắc theo mục tiêu phát triển đã được quận ủy đặt ra.

Lần này không ít người đều đồng tình với Kiều Chính Thanh.

Trong số nhữn người đồng ý, có rất nhiều cán bộ thuộc thành phố.

Nhìn Lân Giác qua góc độ này, cũng cho phép họ có sự chấn động khá lớn.

Với những cán bộ sinh trưởng và làm việc ở Hải Sơn, đa số đều hiểu tình hình Lân Giác mấy năm trước như thế nào, nhưng Lân Giác của hiện tại, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của trước kia nữa rồi.

Trong lòng mọi người đều thấm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi nhìn Trần Kinh với cặp mắt khác trước.

Mối quan hệ giữa Trần Kinh và các đơn vị và lãnh đạo của thành phố không tốt, từng có một khoảng thời gian còn khá căng thẳng.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều không thể không thừa nhận, công lao của Trần Kinh với Lân Giác là rất lớn. Có thể đứng vững trước hoàn cảnh này, trước áp lực từ nhiều phía như vậy, kiên trì theo con đường phát triển của mình nưh vậy, Trần Kinh không hổ là nhân tài Sở Giang, tiền đồ khó mà lường trước được.

Cuối cùng, Kiều Chính Thanh dường như nhớ ra Hoàng Hoành Viễn và Lý Thanh Hương.

Ông ta quay đầu nói với hai người:
- Bí thư Hoành Viễn, Thanh Hương, hôm nay tôi tới Hải Sơn, cảm thấy chuyến đi này rất có ý nghĩa! Hải Sơn rất có tiềm lực phát triển, tuy rằng hôm nay chúng ta chỉ có thể tham quan một quận thuộc Hải Sơn, nhưng từ một điểm nhìn ra tổng thể, tôi tin rằng các khu vực khác ở Hải Sơn cũng rất có tiềm lực phát triển.

Tiềm lực lúc nào cũng có, quan trọng là những cán bộ lãnh đạo chúng ta khai thác tiềm lực ấy thế nào.

Ông ta ngừng lại một chút, rồi nói:
- Năm ngoái những điểm sáng phát triển ở Hải Sơn chúng ta cũng không nhiều, tôi nghĩ các anh chỉ vài năm nữa thôi, nhất định sẽ không lại giống như năm ngoái!

Chủ tịch thành phố Thanh Hương cười lớn, đáp:
- Chủ tịch Kiều, thành tích lớn nhất của chúng tôi trong năm ngoái chính là quận Lân Giác và cậu Trần nhân tài Sở Giang này. Nếu như Hải Sơn chúng tôi có thê mười cậu Trần Kinh, Hải Sơn chắc chắn sẽ có thể lọt và top ba toàn tỉnh!

Trần Kinh lặng người, hắn không nghĩ rằng Thanh Hương lúc này lại tâng bốc mình như vậy.

Hắn ngượng ngập ho vài tiếng, nói:
- Chủ tịch thành phố khách sáo quá rồi. Có rất nhiều việc tôi chưa hoàn thành tốt, sau này tôi cũng rất cần sự chiếu cố và tăng cường quan hệ với các vị lãnh đạo thành phố, quan hệ với các đơn vị anh em, tranh thủ thay đổi tình trạng không mấy tốt đẹp giữa chúng ta hiện nay!

Lý Thanh Hương hôm nay trang điểm rất có khí chất, tuy rằng tuổi tác bà ta cũng không còn ít ỏi gì, nhưng Từ nương bán lão*, trẻ trung thùy mị.
(*chú thích: thành ngữ, chỉ những người phụ nữ có tuổi nhưng vẫn trẻ trung thùy mị)

Đặc biệt hôm nay trên gương mặt bà ta lại luôn mang nụ cười, thực sự cũng khiến Trần Kinh nhận ra một mặt khác của bà ta.

Chuyến thị sát của Kiều Chính Thanh hôm nay, có thể nói đã rất thành công. Không chỉ có tác dụng cổ vũ với tất thảy mọi người trong quận Lân Giác, các vị lãnh đạo Hải Sơn cũng cảm thấy rất phấn chấn.

Không còn nghi ngờ, trong sự khích lệ ấy có công lao to lớn của Trần Kinh.

Về mặt cá nhân, Trần Kinh có quan không hề đơn giản hời hợt với Kiều Chính Thanh, điểm này tất cả mọi người đều nhận ra.

Về mặt công việc, những gì Trần Kinh đã làm được ở Lân Giác quả thực rất tốt.

Hơn nữa về tương lai của Lân Giác, Trần Kinh đã có tính toán rõ ràng, điểm này lại càng đáng quý.

Không thể không thừa nhận, tuổi trẻ là nguồn của cải quý giá nhất.

Khi Trần Kinh nhắc tới sự phát triển của Lân Giác, sự tự tin và nhiệt tình mà hắn thể hiện ra, động tác vung vẩy hai tay của hắn, lời nói rành mạch, lối tư duy nhanh nhạy, những người xung quanh không một ai không bị thu hút.

Trần Kinh là một nhà diễn thuyết tài ba. Chuyện gì qua lời kể của hắn đều trở nên sinh động và cuốn hút hơn.

Mà nhà diễn thuyết này lại rất trẻ, người trẻ tinh thần phấn chấn, người trẻ có khí chất dám làm dám thử, người trẻ không sợ khó, có dũng khí dũng cảm tiến về phía trước, những tố chất ấy được thể hiện vô cùng xuất sắc bởi Trần Kinh.

Tại Hải Sơn, Trần Kinh luôn đứng giữa vòng tranh luận, làm việc giữa vòng tranh luận, kiên trì trong vòng tranh luận. Trước đây chính đàn Hải Sơn vẫn luôn để ý những khuyết điểm của hắn.

Những biểu hiện đó của Trần Kinh rốt cuộc có phải khuyết điểm hay sai lầm, lúc này tạm không nhắc tới.

Cho dù đó thực sự là khuyết điểm và sai lầm, vậy cũng có sao?

Người trẻ phạm lỗi, thượng đế đều sẽ tha thứ.

Hôm nay tất cả quan chức Hải Sơn cùng tham gia chuyến khảo sát, trẻ tuổi nhất cũng đã đầu bốn mươi.

Có những cán bộ thậm chí đã hơn năm mươi tuổi, những quan chức ở độ tuổi này, đã từ từ tiến vào điểm cuối của cuộc đời chính trị.

Nhưng độ tuổi của Trần Kinh, cuộc đời của hắn mới chỉ vừa bắt đầu, theo như lời của Chủ tịch vĩ đại, lúc này hắn vấn là mặt trời mới mọc. Những người trẻ trung như vậy, phạm phải một vài sai lầm, đâu có gì là quá nghiêm trọng?

Có thể nói, trong vô thức, Trần Kinh đã tạo nên một mối quan hệ xã hội cho mình.

Trước kia hắn chịu thiệt cũng là do quan hệ với các tầng lớp nhân sĩ trên chính đàn Hải Sơn quá ít, thiếu sự thấu hiểu ăn ý với nhau.

Chính đàn Hải Sơn vẫn luôn không tin tưởng hắn, mà đứng ở vị trí hắn, tiến vào một hoàn cảnh mới, trong môi trường này không kể là đối với lãnh đạo hay đồng nghiệp, đồng thời cũng luôn cảnh giác.

Hiện nay, có cơ hội thiếp xúc giao lưu, cho dù có là mượn cơ hội cùng đi khảo sát với Kiều Chính Thanh, mọi người chỉ có cơ hội tiếp xúc ngắn ngủi, điều này đối với cả hai phía đều là một bước tiến dài, ít nhất, trước mắt mục tiêu của Trần Kinh cũng thống nhất với mục tiêu cụ thể của Hải Sơn, đó cũng là một tin tốt.

Đương nhiên, nếu như không phải Trần Kinh đã đạt nhiều thành tựu ở Lân Giác, lấy thực tế đểnói, không chừng tình hình lại trở nên cực đoan.

Kẻ mạnh luôn được người khác xem trọng, kẻ yếu luôn bị người ta khi thường, đây chính là quy luật nhất quán của chính đàn.

Thế giới này không tin vào nước mắt, chỉ tin vào thực lực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui