Quan Sách

Hội nghị thường vụ giải tán rồi, khắp Thành ủy vẫn xôn xao.

Không biết có bao nhiêu người đang chờ xem Trần Kinh bị nghiêm túc xử lý làm gương, nhưng kết quả giờ lại làm cho người ta phải mắt tròn mắt dẹt.

Tan họp xong, các ủy viên thường vụ tham dự hội nghị không ai nói về chuyện của Lân Giác và Trần Kinh nữa, ai nấy tựa hồ đều đã hiểu rằng chuyện này căn bản không nên bàn đến nữa.

Đương nhiên, cũng không có bất kỳ thông báo xử phạt nào dành cho Lân Giác cũng như cá nhân Trần Kinh được ban bố, Trần Kinh ở Lân Giác trêu chọc sự mẫn cảm của hệ thần kinh mọi người, có thể nói là nghênh ngang, không kiêng nể gì ai cả, nhưng ai làm gì nổi hắn đây?

Tan họp, Bí thư Thành ủy Hoàng Hoành Viễn trở về phòng làm việc của mình, vừa vào cửa đã nhìn thấy Đàm Thạch Tuyên đang ngồi cúi đầu bên trong, trông có vẻ rất ủ rũ.

Ông ta khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vờ ho hai tiếng.

Đàm Thạch Tuyên lập tức từ trên ghế salon đứng bật dậy, tiến đến cạnh Hoàng Hoành Viễn.

Hoàng Hoành Viễn nói ra chiều trách móc:
- Cậu cũng lắm thời gian rỗi rãi nhỉ, vào lúc này, người khác đều đang chạy đôn chạy đáo nghĩ cách phát triển, chỉ cần có một chút cơ hội là đều nắm chắc trong tay, còn cậu lại chỉ biết đến Thành ủy tố cáo, cậu phải nghiêm túc suy nghĩ lại!

Đàm Thạch Tuyên mặt biến sắc thưa:
- Bí thư, anh phê bình rất đúng. Nhưng tôi vẫn luôn giữ sự nhất trí mức cao nhất với động thái của phía Thành ủy. Chưa bao giờ làm lỡ chuyện, nếu tất cả mọi người đều mạnh ai nấy làm thì Hải Sơn ta còn ra thể thống gì nữa?

Hoàng Hoành Viễn trầm ngâm không nói lời nào, tự rót cho mình một chén nước rồi ngồi trên sô pha thật lâu sau đó mới khoát tay một cái:
- Đừng bàn đến chủ đề này nữa, tôi không muốn nói tiếp chuyện này làm gì!

Đàm Thạch Tuyên mím môi, chung quy không dám nói gì nữa thật.

Ông ta rất uể oải. Cùng có vị trí gần Nam Cảng mà Lam Hà vốn dĩ lạc hậu kém Lân Giác rất xa.

Hiện tại Lân Giác lại đi tắt đón đầu trước một bước trong việc hợp tác, đoạt lấy cơ hội tốt và tài nguyên vào tay, Đàm Thạch Tuyên thì vẫn đang còn chậm chạp không nhúc nhích nổi, vẫn phải chờ tới khi thành phố có quyết sách mới có thể hành động.

Cứ cái ngữ này, có thường xuyên qua lại đàm phán cũng không biết bao lâu mới có thể có kết quả.

Đợi khi phía thành phố có kết quả thì phỏng chừng “cơm canh đều đã nguội lạnh”. Giấc mộng đẹp mà ông ta tự dệt ra cho mình ở Lam Hà, tất cả đều là công dã tràng xe cát.

Nghĩ đến đây, ông ta liền cầm lòng không đặng.

Thời thế mấy năm nay làm sao vậy?

Thành thật nghe lời, tuân theo quy củ lại lâm vào thế bị động. Còn thể loại không hề có ý thức toàn cục, không để Thành ủy vào mắt, ngang nhiên phá hỏng kế hoạch của Thành ủy như Trần Kinh lại thăng tiến mạnh một mạch, chiếm hết tiên cơ, ông ta sao có thể không căm tức được?

Hoàng Hoành Viễn liếc mắt nhìn Đàm Thạch Tuyên một cái. Trong lòng âm thầm lắc đầu.

Muốn làm phát triển, muốn làm kinh tế thì cần một bộ phận giống như Trần Kinh đã làm.

Thằng nhóc này có máu liều lĩnh trong người, tranh đấu nhiệt tình, chẳng hề e sợ, chỉ cần có một khe hở nhỏ là hắn liền cố gắng lách qua, tinh thần hắn như vậy khiến các đối thủ cạnh tranh rất khó chống đỡ nổi.

Hiện tại môi trường tổng thể của Trung Quốc vẫn là phát triển không cân đối, tài nguyên và cơ hội phát triển có hạn.

Ai muốn phát triển thì sẽ phải đi tranh đoạt tài nguyên và cơ hội hữu hạn đó, có đôi khi quy củ quá cũng không được.

Phải làm giống Trần Kinh, tính mục tiêu cực mạnh, chiếm tài nguyên đoạt cơ hội không từ thủ đoạn, hắn không thèm để ý đến ai đó mồm năm miệng mười, tranh luận nhiều phỏng có ích gì? Có nghi ngờ thì đã sao chứ? Hắn có thể xây dựng Lân Giác cho tốt, làm tốt chức Bí thư Quận ủy, đó chính là thành tích không thể phủ nhận.

Cứ nhường nhịn lẫn nhau để làm ông ba phải mãi thì Lân Giác sẽ không có được ngày hôm nay.

Ví như một ổ sói có mười con sói con thì con hung ác nhất chắc chắn sẽ “trổ hết tài năng”, Trần Kinh hiện tại chính là đang “trổ hết tài năng”.

Cũng chỉ gói gọn trong một câu của Lý Thanh Hương, chính là “bây giờ ở Hải Sơn, ai có thể làm gì được Trần Kinh?

Lời này đã được Hoàng Hoành Viễn cẩn thận cân nhắc, càng cân nhắc lại càng cảm thángự việc chính là như vậy.

Mà ngay cả Hoàng Hoành Viễn cũng không thể làm gì Trần Kinh!

Hiện tại Lân Giác là điểm sáng trong phát triển kinh tế của Hải Sơn, Hoàng Hoành Viễn mà làm căng mối quan hệ với Trần Kinh, thậm chí cuối cùng đánh Trần Kinh mất ghế đi nữa.

Thì sẽ khiến đất Lĩnh Nam này nổi cơn sóng gió lớn cỡ nào chứ?

Người khác sẽ nghĩ phải chăng Hoàng Hoành Viễn đang đố kị người tài, vì sao Hải Sơn là điểm sáng lớn nhất vừa xuất hiện thì ông ta đã ra tay hủy diệt?

Huống chi chỗ dựa sau lưng Trần Kinh sâu không lường được, hắn lại đã thật sự chơi canh bạc tất tay với Hoàng Hoành Viễn, ông ta liệu có thể không tổn hao lông tóc gì mà tóm nổi Trần Kinh, đây là một biến số lớn không thể lường trước được.

Đấu sức như vậy hoàn toàn là vô nghĩa, bởi vì sẽ bất lợi đối với cả hai phía.

Nhưng...

Điều khiến Hoàng Hoành Viễn vẫn đang nghi hoặc là thái độ đối với Trần Kinh của một vài lãnh đạo chủ chốt trên hội nghị thường vụ hôm nay.

Giang Chú là một tử ngoan cố, trước kia đối với Trần Kinh có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, hôm nay lại bỗng nhiên đổi tính thay nết, lại còn nói giúp cho Trần Kinh nữa.

Lại còn cả Lý Thanh Hương!

Lý Thanh Hương và Trần Kinh mâu thuẫn rất sâu, điều này ở Hải Sơn chẳng phải bí mật gì.

Trần Kinh ở Lân Giác đã nhiều lần khiến Lý Thanh Hương mất hết thể diện, với cá tính cứng cỏi của Lý Thanh Hương mà có thể bỏ qua được sao?

Nhưng hôm nay, Lý Thanh Hương lại nói ra câu chẳng ai làm gì nổi Trần Kinh như thế, lại còn nói ra với điệu bộ rất có khí phách, như đang có ý ngầm cổ vũ, khích lệ tất cả mọi người học tập Trần Kinh, thái độ thiệt là kỳ lạ.

Giàu theo nghèo bỏ, thấy sang thì nịnh nọt, đây đều là lẽ thường tình của con người.

Bây giờ dưới sự lãnh đạo của Trần Kinh, Lân Giác càng ngày càng đi lên, mặc cho ai ghen tị cũng được, hâm mộ cũng tốt, hay là có thống hận hắn cũng chẳng sao, đó vẫn là người thực việc thực.

Trần Kinh có được lợi thế đó, liệu đó có phải nguyên do khiến hắn có thể dần thuận lợi trong việc làm dịu đi các mối quan hệ hay không, con đường của hắn về sau sẽ ngày một thênh thang chăng?

Giờ thì xem ra, xu thế này dường như đang không thể cản trở, điểm này từ sự đổi thay “ảo diệu” của Lý Thanh Hương và Giang Chú là có thể nhìn ra...

- Cốc, cốc...

Hoàng Hoành Viễn ngẩng đầu nhìn ra cửa, cất cao giọng:
- Vào đi!

Chu Quốc Hoa đẩy cửa tiến vào, ông ta liếc mắt một cái thấy Đàm Thạch Tuyên liền cất tiếng:
- Bí thư Đàm ở đây rồi à!

Đàm Thạch Tuyên ngượng ngùng cười cười, đáp:
- Xin chào ông Trưởng ban thư ký!

Hoàng Hoành Viễn cũng lên tiếng:
- Quốc Hoa, có chuyện gì à?

Chu Quốc Hoa đưa mắt nhìn Đàm Thạch Tuyên một cái, khẽ cười cười nói:
- Trên Tỉnh ủy vừa có tin xuống, gần đây Tô Bắc có đoàn giao lưu đến Lĩnh Nam khảo sát, giao lưu trao đổi kinh nghiệm. Tỉnh ủy định ra một danh sách cán bộ giao lưu, thành phố ta cũng phải cắt cử hai người.

Hoàng Hoành Viễn mặt nhăn mày nhíu, nói:
- Việc này tôi đã biết, không phải đã để Phó chủ tịch thành phố Thanh Hương đi sắp xếp sao? Bản thân cổ đã khẳng định muốn đi, lại còn sắp xếp ai qua đó nữa rồi?

Chu Quốc Hoa trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, nói:
- Vấn đề chính là ở đây, Chủ tịch thành phố Thanh Hương vốn dĩ sắp xếp cho Hàn Khải đi, nhưng lại vừa khéo có điện từ Tỉnh ủy, nói Hàn Khải không được. Bởi vì lãnh đạo tỉnh chỉ thị nhất định phải cho Trần Kinh đi!

- Gì?
Hoàng Hoành Viễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Quốc Hoa, y nhanh chóng ý thức được chính mình đã thất thố, mất một lúc hắn mới dần bình tĩnh lại, trầm ngâm một chút, nói:

- Quốc Hoa, chuyện này ông thấy thế nào?

Chu Quốc Hoa buông tay thủng thẳng:
- Việc này tôi có thể thấy thế nào đây? Tôi đoán chừng Chủ tịch thành phố Thanh Hương sớm đã biết, vừa rồi sau khi hội nghị thường vụ tan họp, cổ còn hỏi tôi tình hình gần đây của Trần Kinh.

Hoàng Hoành Viễn sắc mặt âm tình bất định, y đã cảm thấy hôm nay thái độ của Lý Thanh Hương ở hội nghị thường vụ đã có gì đó không đúng.

Hóa ra là như vậy!

Hoàng Hoành Viễn cũng có chút đoán không ra, lãnh đạo tỉnh sao lại phải nhất định cho Trần Kinh tham gia đợt giao lưu này? Sức ảnh hưởng của Trần Kinh có thể xâm nhập đến tận trên Tỉnh ủy hay sao?

- Quốc Hoa, ông xem xem, ngài Bí thư Trần của chúng ta bây giờ là đại danh nhân rồi đó. Ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng để mắt đến, đây là vinh dự lớn lao đó!
Hoàng Hoành Viễn cười nói.

Chu Quốc Hoa cũng cười cười đáp:
- Kỳ thật thưa bí thư, tôi cũng rất buồn bực chuyện này. Tôi vừa mới gọi điện thoại hỏi thăm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trương một chút, anh thủ đoán xem là bởi vì sao?

Chu Quốc Hoa ghé sát vào cạnh Hoàng Hoành Viễn:
- Lần này phía tỉnh Tô Bắc là Bí thư Sa đích thân dẫn đoàn đến, Bí thư Sa trước kia là Bí thư Tỉnh ủy Sở Giang, Trần Kinh là chỗ quen biết với ông ta. Ông ta không những muốn Trần Kinh đi tham gia giao lưu mà còn xếp cho đoàn giao lưu phái người đến Lân Giác khảo sát thực địa, học tập kinh nghiệm.

Anh nói xem, tay Trần Kinh này cũng quá là thần thông quảng đại rồi, đến cả Bí thư Sa của Tô Bắc mà hắn cũng có quan hệ?

Hoàng Hoành Viễn kinh ngạc nói không ra lời, ông ta nhạy bén ý thức được, tin tức mà Chu Quốc Hoa nói ra này rất không tầm thường, lần này đoàn giao lưu của Tô Bắc tới rất đúng thời điểm, nay cả Trần Kinh không ngờ cũng dính vào chuyện này, chỉ e...

Hoàng Hoành Viễn nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn sô pha rồi đột nhiên cười to nói:
- Đây là chuyện tốt! Trần Kinh ơi Trần Kinh! Thật đúng là một “viên phúc tướng” của Hải Sơn chúng ta, hãy đem việc này báo cáo lên Chủ tịch thành phố Thanh Hương, cứ thế xếp cho Trần Kinh đi tham gia giao lưu! Nhất định phải giao lưu thật tốt, tranh thủ xuất đầu lộ diện!

Chu Quốc Hoa cười nói:
- Đây là chuyện Trần Kinh am hiểu nhất đấy! Tôi tin rằng cậu ta sẽ không để cho chúng ta thất vọng đâu!

Chu Quốc Hoa nhận lệnh đi ra ngoài, trước khi đi lại nhìn sang phía Đàm Thạch Tuyên.

Đàm Thạch Tuyên đã sớm ngây ra như phỗng rồi, thần thái hâm mộ, ghen tị lẫn tiếc hận của y quả thực không giấu đi đâu được.

Trời đã sinh y cớ sao lại còn sinh Trần Kinh.

Có lẽ y đã ý thức được, Trần Kinh trong tương lai chỉ sợ là y có thúc ngựa cũng không theo nổi nữa rồi...

Chu Quốc Hoa không nhìn Đàm Thạch Tuyên nữa, bước nhanh ra mở cửa, nhưng vừa mới kéo cửa ra thì Hoàng Hoành Viễn lại bỗng nhiên nói:
- Quốc Hoa, chờ một chút!

Hoàng Hoành Viễn đứng lại quay đầu hỏi:
- Bí thư, anh còn gì cần dặn dò!

Hoàng Hoành Viễn vung tay lên nói:
- Ông khởi thảo một bản khen ngợi, thông báo ngợi khen chỉ tiêu kinh tế sáu tháng đầu năm của Lân Giác lọt top 3 toàn thành phố, và khen ngợi bọn họ có gan làm thí điểm trong hợp tác, ra chỉ thị cho bọn họ không ngừng cố gắng, nhất định phải tiếp tục xúc tiến hợp tác, xây dựng kiến thiết kinh tế ngày một đi lên...

Ông ta dừng một chút, trầm ngâm thật lâu rồi lại nói:
- Ông cứ nhắn với Trần Kinh, tôi trao cho cậu ta quyền tự quyết về mặt hợp tác, Thành ủy sẽ dành cho cậu ta sự hậu thuẫn lớn nhất, cho cậu ta phóng tay mà làm, yêu cầu các ban ngành phải bật đèn xanh cho công tác của cậu ta...

Chu Quốc Hoa hơi hơi ngẩn người, gật đầu nói:
- Vâng, tôi sẽ đi khởi thảo ngay lập tức!

Hoàng Hoành Viễn thật sự là chưa thấy thỏ thì chưa thả ưng, giờ mắt thấy Trần Kinh có thành tích rồi, lúc này mới bỗng nhiên trở nên cực rộng lượng như vừa nãy.

Chu Quốc Hoa lại chợt nghĩ đến Trần Kinh, mấy ngày hôm trước ông ta vẫn còn lo cho hắn.

Giờ thì hay thật, hoá ra tiểu tử này đã sớm định liệu trước rồi, giờ cả Bí thư Thành ủy lẫn Chủ tịch thành phố đều nhất tề thể hiện thiện ý với hắn, đều coi hắn là cái “bánh ngon”.

Hoàng Hoành Viễn khuếch trương khí thế lớn, trao cho Trần Kinh quyền hành lớn về mặt hợp tác, Vậy Phùng Nhân Quốc nên làm gì đây? Họ Phùng còn không có quyền hành lớn đến vậy?

Chu Quốc Hoa âm thầm cảm thán, chốn quan trường hiện nay đúng là nên nhìn Trần Kinh mà học tập, quy củ nhiều khi cũng chẳng là gì hết.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui