Quan Sách

Nhận được điện thoại của Tả Soái, trong lòng Trần Kinh có chút kích động.

Rốt cục cũng có thể gặp được BBí thư Sa, chớp mắt đã hơn hai năm chưa gặp ông rồi.

Thực ra quan hệ giữa Trần Kinh và SaSa Minh Đức trước kia ở Sở Giang cũng không được coi là quá gần, dù sao lúc đó khoảng cách giữa hai người quá xa.

Bản thân chẳng qua cũng chỉ là sở trưởng của một tổ chức nhỏ ở phía dưới Sở Giang. Có thể quen biết với Sa Minh Đức chuyện này cùng đã khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, chứ đừng nói là có quan hệ tốt.

Ở điểm này Trần Kinh còn phải có chút cảm ơn Uông Minh Phong.

Trần Kinh vẫn cho rằng hắn gặp được Sa Minh Đức đều là nhờ vào công lao của Uông Minh Phong, đương nhiên cũng nên cảm ơn Ngũ Đại Minh.

Trần Kinh từng là thư ký của Ngũ Đại Minh, mà Ngũ Đại Minh là người thân cận nhất với Bí thư Sa, về điểm này có chút vòng vo, nhưng bất kể là Sa Minh Đức hay Ngũ Đại Minh thì cách hai người cư xử và nhìn nhận với người có tài đều là như nhau.

Mặc dù Trần Kinh so với các cán bộ khác cũng không có sở trưởng gì, trừ việc biết viết văn chương ra, hắn không có quan hệ, không có hậu thuẫn, càng không có lai lịch và tiềm lực kinh tế. Dưới tình hình như vậy, có thể được đề bạt đặc biệt, người này đối với Trần Kinh là có quan hệ rất tốt.

Hiện tại Sa Minh Đức đối với Trần Kinh rất thân thiết, trong ý thức của hắn bây giờ Bí thư Sa là trưởng lão của mình, Sa Minh Đức là người duy nhất hắn cảm thấy tôn trọng.

Tả Soái đứng ở cửa khách sạn Lưu Niên chờ Trần Kinh, xe của Trần Kinh vừa đến, khuôn mặt liền tươi cười đi tới đón tiếp.

Trần Kinh bắt tay anh ta nói:
- Chủ nhiệm Tả, anh quá khách sáo rồi! Tôi làm sao dám nhận.

Tả Soái cười nói
- Nhận được, hôm nay nhất định là nhận được. Cậu căn giờ rất chuẩn, tôi cứ nghĩ cậu sẽ đến không kịp, lòng bàn tay tôi cũng đang đổ mồ hôi lạnh rồi.

Trần Kinh cười nói:
- Sao có thể như vậy được chứ? Đến bái kiếnBBí thư Sa mà cũng không đúng giờ, thế thì còn ra thể thống gì nữa, vậy thì gan của tôi cũng quá to rồi.

Tả Soái cười như không cười nhìn Trần Kinh, dẫn hắn vào trong khách sạn, tìm một chỗ nghỉ ngơi để cho hắn ngồi xuống, rồi nói:

- Là như thế này, Trần Ký bây giờ đang có khách, vậy nên khoảng hai tiếng nữa mới có thể ra gặp cậu.

Trần Kinh hơi sửng sốt một chút nói:
- Như vậy ý anh là để tôi chờ hai tiếng, có phải hay không?

Tả soái lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không phải như vậy, hôm qua BBí thư đã có sắp xếp công việc cho tôi. Là như thế này, gần đây đoàn đại biểu của chúng tôi có tổ chức một cuộc tạo đàm giao lưu trực tiếp trong một phạm vi nhỏ. Trong cuộc giao lưu này chúng tôi chủ yếu là mời một số người thuộc các giới ở trên địa bàn Lĩnh Nam đến trao đổi giao lưu.

- Ở bên chúng tôi có mười mấy người đến tham dự, cuộc giao lưu này là kiến nghị của Bí thư. Trước kia chúng tôi cũng đã tiến hành qua hai lần, kết quả không tồi, mọi người hưởng ứng tương đối sôi nổi.

- Tối hôm qua Bí thư có nói với tôi. Để cho anh tham gia buổi tọa đàm này và trao đổi với đoàn đại biểu Tô Bắc chúng ta.Thời gian cũng khoảng hai tiếng, vậy nên hôm nay tôi mới mời anh đến sớm một chút.

Trần kinh hoảng hốt đứng dậy, thoáng một cái đã hiểu được ý của Tả Soái.

Tình cảm của mình mấy ngày hôm nay trao đổi nghiên cứu bên trong phạm vi lớn cùng với các đồng chí ở Tô Bắc vẫn chưa đủ, bây giờ lại còn giao lưu trong phạm vi nhỏ, đây là cái gì vậy?

Đây là để cho mình tranh luận cùng với quần nho sao?

Trần Kinh định nói lời từ chối, nhưng Tả Soái đã nói đây là ý của Sa Minh Đức, Trần Kinh làm sao mà mở lời từ chối được. Hắn cũng không dám từ chối.

Trần Kinh cau mày nói:
- Việc này thật quá đột ngột, tôi chưa có chuẩn bị gì cả.

Tả Soái cười nói:
- Bí thư Trần, anh đừng trách tôi không báo trước sự việc này cho anh, là hôm qua Bí thư Thiếu có nhắc đi nhắc lại với tôi rằng việc này không nên nói trước với anh. Nguyên văn của Bí thư là muốn xem xem mấy năm nay anh ở Lĩnh Nam làm việc như thế nào, có thể qua được cuộc khảo nghiệm này hay không.

Chắc anh cũng hiểu rõ Bí thư, tính cách của ông ấy là như vậy, ông ấy làm như vậy cũng là coi trọng anh.

Trần Kinh cười khổ nói:
- Coi trọng như vậy làm người ta áp lực quá lớn, xem ra hôm nay tôi muốn từ chối cũng không được rồi, phải không? Chủ nhiệm Tả?

Tả Soái chỉ cười nhưng không nói gì. Nhưng nụ cười của anh ta coi như thái độ của anh ta. Đã đâm lao thì phải theo lao, nếu đã đến đây rồi, làm sao có khả năng quay đầu lại nữa?

Đi theo Tả Soái, Trần Kinh đi thẳng tới đến phòng họp ở tầng trệt của khách sạn. Vừa vào đến phòng họp, Trần Kinh quả thực rất kinh ngạc.

Trong này…

Đâu phải chỉ có mười mấy người?

Phải nói là vòng tròn bốn phía chỉ có mười mấy người, nhưng thực tế…

Trần Kinh đảo mắt một vòng, ở đằng sau ngồi đầy chặt người, có già có trẻ, nam cũng có, nữ cũng có, tất cả đều sẵn sàng, tay cầm chặt bút, cả phòng yên tĩnh đến mức nếu như có một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Trần Kinh quay đầu lại nhìn Tả Soái, Tả Soái cười nói.
- Cuộc giao lưu của chúng ta là công khai, nên không tránh khỏi những người khác đến nghe, những người đến nghe một phần là các nhân sĩ ở Tô Bắc, đương nhiên cũng có các nhân sĩ của Lĩnh Nam…

Sắc mặt của Trần Kinh tái mét, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy có chút hồi hộp.

Hắn đảo mắt qua một vòng, không hề có một người quen nào.

Không đúng, hắn rõ ràng nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở dưới hội trường, Đường Ngọc.

Khá lắm, còn có bên truyền thông đến tham gia tọa đàm, đây quả thực là đã nâng cấp cuộc tranh luận quần nho này rùi. Bí thư Sa thật sự là quá nhẫn tâm, đây là muốn đẩy mình đến chỗ chết đây.

Trong lúc hắn có chút căng thẳng, không biết nói như thế nào thì Tả Soái bước nhanh đến phòng hội nghị nói:

- Các vị, hôm nay chúng tôi có mời đến đây một nhân vật đại biểu cán bộ thanh niên ưu tú của Lĩnh Nam đến trao đổi, cũng là một đại tài tử xuất thân từ Sở Giang. Tôi còn có thể nói rõ cho các vị được biết, hôm nay mời anh ta đến đây là Bí thư Sa của chúng ta, vậy nên cuộc giao lưu hôm nay nhất đinh sẽ rất tuyệt vời.

Tả Soái chỉ tay về phía Trần Kinh, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đểu đổ dồn về hướng của Trần Kinh.

Trần Kinh cảm thấy mình lúc này là tiêu điểm chú ý của mọi ánh mắt chăm chú, trong lòng hắn cảm thấy tê rần, trường hợp như vậy hắn cùng không thể nghĩ nhiều, chỉ đành một bên bước vào phòng hội nghị một bên gật đầu chào hỏi mọi người.

Tá Soái lần lượt giới thiệu với hắn các đồng chí ở Tô Bắc.

Ngồi ở vị trí chủ tọa là ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Tô Bắc, Bí thư thành ủy thành phố Giang Ninh, Mao Gia Thanh, ngoài ra còn có Thư ký trưởng của phòng thư ký Tỉnh ủy Cung Lê Bình, Chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy Dương Trường Kiếm, còn có học viên viện nghiên cứu chính sách tỉnh Đảng Lý Phong Thai, còn lại là một số nhân vật cán bộ cấp quận, huyện, khu.

Trong đó thậm chí còn có Cổ Lâm Phong, Cổ Lâm Phong hôm nay mặc một chiếc áo khoác ngoài, nhìn rất chín chắn, vừa rồi Trần Kinh không chú ý đến hắn.

Mười mấy người này đâu có cùng đẳng cấp với Trần Kinh.

Mỗi người đều là lãnh đạo, tất cả lai lịch đều hơn Trần Kinh, cái này nên bắt đầu trao đổi như thế nào?

Vẫn còn chưa kịp hỏi han mọi người, Tá Soái đã bắt Trần Kinh phát biểu mấy câu.

Trần Kinh dùng răng cắn đầu lưỡi, để làm cho nhịp tim chậm lại, hắn hít sâu một hơi nói:

- Các vị lãnh đạo, thực ra mà nói hiện tại tôi thật sự rất bối rối, hôm nay Bí thư Sa thực sự đã trêu đùa tôi, nếu như tôi sớm biết hội nghị hôm nay có nhiều vị lãnh đạo như thế này, tôi thực sự sẽ không dám đến rồi.

Trần Kinh dừng một chút rồi lại nói:
- Trước tiên tôi xin giới thiệu một chút, tôi trước đây từng đảm nhiệm vị chí Bí thư Quận ủy Lân Giác thành phố Hải Sơn tỉnh Lĩnh Nam. Tất cả các đồng chí ở Tô Bắc đến đây hôm nay đều là lãnh đạo của tôi, trong đó có cả đồng chí Bí thư Mao, một vị lãnh đạo Tỉnh ủy, nói thật tôi thật lo lắng.

- Tôi đã suy nghĩ kỹ càng về cuộc trao dổi không đúng đẳng cấp mà Bí thư Thiếu đã sắp xếp. Tôi nhận thấy có khả năng là một mặt Sa Bí thư hy vọng có thể hiểu biết thêm một chút về tình hình công tác ở cơ sở Lĩnh Nam, một mặt Bí thư còn muốn xem xét trình độ thực tế và ký luận của cán bộ cơ sở chúng ta.

- Bí thư Sa đã từng nói, công tác cơ sở là công tác quan trọng nhất trong tất cả các công tác hành chính, tôi từ cơ sở đến, hôm nay có thể có cơ hội được ngồi tọa đàm cùng các vị lãnh đạo đến từ Tô Bắc, thật là lấy làm vinh hạnh.

- Bí thư Miêu của chúng tôi đã từng nói, nói đến các đồng chí ở Tô Bắc, chúng ta nói đến “ sự thật”, một chữ “thành”, nói đến một chữ “kính”, vậy nên tôi hy vọng buổi giao lưu ngày hôm nay, chúng ta hãy bắt đầu bằng ba chữ này.

Trần Kinh cao hứng phát ngôn, nhưng đúng là phát ngôn không hề tùy tiện. Trong lời nói có sự khiêm tốn, nhưng đồng thời cũng tỏ ra không hề yếu thế, có thể nói là rất đúng mực.

Trong lòng Trần Kinh rất rõ, nếu đem cuộc giao lưu ngày hôm nay coi là một bữa tiệc rượu thì đây quả là một bữa tiệc Hồng Môn.

Đoàn tinh anh Tô Bắc này đúng là không phải là những người bình thường.

Nếu như không lấy ra bản lĩnh thực sự, bọn họ làm sao có thể xem trọng một Bí thư Quận ủy?

Bất kể thế nào, bản thân đang đứng trên địa bàn Lĩnh Nam, cho dù đối phương có là lãnh đạo tỉnh ủy thì bản thân cũng là chủ nhà.

Người xưa có câu, khách tùy chủ, Trần Kinh cũng không thể vừa lên đã sợ rồi, như vậy không phải là làm mất mặt lãnh đạo Lĩnh Nam sao. Trần Kinh làm trong thể chế đã nhiều năm như vậy, những chuyện mất mặt như vậy hắn tuyệt đối không làm.

Lời mở đầu nói xong, buổi tọa đàm chính thức bắt đầu.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trấn Kinh, vừa mới bắt đầu mọi người liền đề cập đến vấn đề rất nhạy cảm.

Người phát biểu đầu tiên là Dương Trường Kiêm ở phòng nghiên cứu chính sách Tô Bắc, hắn là Phó giám đốc sở, nhưng hắn được gọi là văn đản của tỉnh ủy Tô Bắc, lý luận hết sức vững chắc, trình độ văn chương được xếp vào bậc nhất. Có thể được sự đề bạt của Sa Minh Đức đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy thì không phải là kẻ tầm thường.

Dương Trường Kiêm đầu tiên đề cập đến vấn đề bảo vệ khu vực Lĩnh Nam và thế lực bảo thủ ở Lĩnh Nam.

Ông ta muốn trưng cầu ý kiến về cách giải quyết và phương pháp giải quyết vấn đề này. Nhất là ở cơ sở khi gặp phải vấn đề như vậy thì thông thường sẽ giải quyết như thế nào?

Trần Kinh vừa nghe xong câu nói này liền cười thầm trong lòng.

Dương Trường Kiếm đây đâu phải là đang xin chỉ bảo? Rõ ràng đây là chỉ ra điểm yếu của Lĩnh Nam, đây là đem sự việc của phe bảo thủ để làm cho mình lúng túng.

Trần Kinh mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Dương, vấn đề phe bảo thủ rất nhạy cảm, coi như là anh đã làm khó cho tôi, nói thực ra, tôi từng là một cán bộ ngoại địa đến Lĩnh Nam, tôi cũng đã từng rất tuyệt vọng với vấn đề đó.

- Nhưng hiện tại tôi nhìn lại thấy vấn đề này so với trước kia không hề giống nhau.

- Tôi hôm nay nói một câu sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc, Lĩnh Nam có được như ngày hôm nay, có thể nói là phái bảo thủ ghi công đầu. Thậm chí tôi có thể nói, không có cái gọi là phái bảo thủ ở Lĩnh Nam thì sẽ không có Lĩnh Nam của chúng ta hôm nay, một khu vực kinh tế ưu tú nhất toàn quốc.

- Lời tôi nói là hợp tình hợp lý, không phải là tôi ủng hộ cho phe bảo thủ, ba từ của cuộc giao lưu ngày hôm nay không phải từ đầu tiên là “sự thật” sao, hôm nay câu này của tôi chính là một từ “chân”.

Lời của Trần Kinh quả là không ngừng làm người ta kinh ngạc, câu này vừa nói ra, toàn hội trường xao động, rõ ràng mấy câu của Trần Kinh có chút ngoài tưởng tượng của mọi người, đây là lấy lòng mọi người hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui