Quan Sách

Cuộc trao đổi vẫn đang tiếp tục, hội trường ngày càng sôi nổi, bầu không khí thảo luận và tranh luận ngày càng náo nhiệt.

Vốn dĩ Trần Kinh với thân phận của một Bí thư Quận ủy, rất nhiều lãnh đạo Tô Bắc không hề để ý đến hắn, dường như bọn họ còn có chút thất vọng.

Đa số bọn họ đều là những người từng đảm nhiệm vị trí như vậy ở quận huyện, ở vị trí đấy hoàn cảnh làm việc và tầm nhìn có chút eo hẹp, cho dù để Trần Kinh nói đến công tác cơ sở, có thể Trần Kinh hiểu rõ công tác cơ sở này, nhưng có một số vấn đề mà một số người ngồi đây đều không rõ.

Nhưng cục diện này vừa mở ra, tất cả mọi người đều ý thức được, có thể tham gia bổi hội nghị ngày hôm nay đương nhiên sẽ không có những người tầm thường.

Trần Kinh đối đáp trôi chảy tất cả các vấn đề đặt ra, phản ứng rất nhanh nhẹn, tư duy độc đáo. Nhìn vấn đề rất có chiều sâu, dù ngồi đây có rất nhiều lãnh đạo các cấp, nhưng tất cả đều rất ngạc nhiên.

Trần Kinh không chỉ rất thấu hiểu tình hình Lĩnh Nam mà đối với Tô Bắc cũng hiểu rất rõ.

Hắn biết Tô Bắc là một điểm sáng, những điểm mạnh và điểm yếu của Tô Bắc hắn cũng biết, bất kể là vấn đề lý luận hay vấn đề thực tế, bất kể là ai trong phòng này cũng không thể nào làm khó được hắn.

Dương Trường Kiếm có nhắc đến vấn đề của phe bảo thủ.

Trần Kinh giải đáp là nếu như đem Lĩnh Nam so sánh như một đoàn tàu đang tiến vào đương cao tốc, vậy thì phe đổi mới chính là động lực để đoàn tàu tiến vào đường cao tốc, mà cái gọi là phe bảo thủ chính là chiếc phanh của đoàn tàu đó.

Một đoàn tàu không có phanh, vậy đây là một đoàn tàu rất nguy hiểm.

Công ty Toyota một công ty chế tạo ô tô, bất kỳ chiếc xe nào mà phanh xe không đạt tiêu chuẩn vẫn còn tiềm ẩn rủi ro thì đều bị thu hồi lại. Đoàn tàu Lĩnh Nam tiến vào đường cao tốc, nếu như không có trang bị những chiếc phanh có lực thì sao có thể thành được.

Hơn nữa Trần Kinh chuyển hướng nhắm thẳng vào hiện tượng gần đây ở Tô Bắc xuất hiện sự thay đổi hỗn loạn của một số vật giá, tài chính hỗn loạn và các vấn đề tương tự khác. Hắn rõ ràng muốn đưa ra những vấn đề tồn tại của Tô Bắc, chính vì vậy đoàn tàu cao tốc Tô Bắc cần lắp thêm chiếc phanh. Có một số bước đi của một số công việc có thể đã quá lớn, quá cường độ một việc tích cực, mà không nhận ra những vấn đề này có thể mang đến nguy hại.

Hơn nữa Trần Kinh còn đưa ra một số dẫn chứng để chứng minh vấn đề này. Hắn nói tất cả sự việc đều có hai mặt của nó. Có chủ nghĩa duy vật, sẽ có chủ nghĩa duy tâm. Duy vật và duy tâm không thể độc lập tồn tại, hai vấn đề này mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng đồng thời cũng thúc đẩy lẫn nhau. Mà Lĩnh Nam vì có phe bảo thủ lớn mạnh tồn tại, như vậy khiến cho tiếng vang của phe cải cách ngày càng cao.

Mà ở Lĩnh Nam cải cách bất kỳ chính sách nào, đều cẩn thận hơn các địa phương khác. Đều tỉ mỉ, nghiêm túc, điều này đếu là do phương pháp cách thức cải cách của Lĩnh Nam đều có rất nhiều sáng tạo trong cả nước, không có phe bảo thủ xúc tiến, làm sao có thể có nhiều đổi mới như vậy được.

Đối với đáp án của vấn đề này, Trần Kinh đã cực kỳ sắc bén, tuy là hắn ngẫu hứng phát ngôn, nhưng mỗi câu nói của hắn đều trôi chảy, chặt chẽ, làm cho người ta không thể không phục những lời hắn nói, nhất là Dương Trường Kiếm, không nói được câu nào.

Kế tiếp lại có người đề cập đến những khiếm khuyết của cải cách quy hoạch ở Lĩnh Nam. Có rất nhiều vấn đề kiến thiết lặp lại, nếu như cải cách quy hoạch, như là làm cho cơ cấu kinh tế phát triển ngày càng hợp lý, về phương diện này Tô Bắc đã làm rất nhiều công tác, Lĩnh Nam hiện tại đang đối diện với cục diên trước mắt, có phải là sẽ có biện pháp cải cách sửa đổi mới tốt hơn để ứng phó.

Quan niệm của Trần Kinh đối với vấn đề này là trong lịch sử cải cách của các nước cộng hòa từ trước đến nay chưa từng có, trước kia không có bất kỳ kinh nghiệm nào có thể học theo.

Thủ tướng Nam Tuần đã từng nói, cải cách chính là ném đá qua sông.

Cho nên trong quá trình này, nhất định sẽ xuất hiện một số vấn đề, trên phương diện này Lĩnh Nam đã tốn rất nhiều tiền để mua bài học này.

Ở đây, hiện tại Tô Bắc làm tốt hơn một chút, Lĩnh Nam thông qua lần giao lưu này cũng đã học được rất nhiều biện pháp tốt của Tô Bắc, chính hắn cũng nhận lại được những lợi ích không nhỏ.

Nhưng Trần Kinh cũng nhấn mạnh về điều kiện tự nhiên, điều kiện nhân văn của Lĩnh Nam và Tô Bắc có sự khác biệt rất lớn, cải cách của Tô Bắc đều rất tinh vi, chính xác ở tầm vi mô còn cải cách ở Lĩnh Nam lại cần ở tầm vĩ mô, kết cấu lớn.

Kinh nghiệm cải cách ở Lĩnh Nam, Tô Bắc không thể dập khuôn đưa toàn bộ vào được và ngược lại kinh nghiệm cải cách của Tô Bắc Lĩnh Nam cũng không thể lấy toàn bộ để ứng dụng vào được.

Trước mắt Lĩnh Nam tập trung vào cải cách những yếu kém của quy hoạch. Trong quá trình phát triển sẽ tạo ra một số vấn đề điều kiện, nhân văn, xã hội và các phương diện khác đã có một cách giải quyết thực hiện tốt.

Trần Kinh rút ra được biện pháp này là trong quá trình phát triển kinh tế vĩ mô gia tăng cơ cấu, trên phương diện phát triển kinh tế cục bộ, cần phải thúc đẩy hợp tác với kinh tế huyện vực và lấy kinh tế huyện vực làm trụ cột để xây dựng Lĩnh Nam

Trần Kinh tỏ ý ở các tỉnh khác lấy các thành phố cấp địa là điểm tựa, mà Lĩnh Nam lại dựa vào các huyện vực làm điểm tựa, đem huyện vực quy hoạch thành thành phố, đem kinh tế ở huyện trở thành mô hình kiểu mẫu quy hoạch, đây chính là tiềm lực phát triển kinh tế vô hạn của Lĩnh Nam.

Ngay sau đó là những câu hỏi của các lãnh đạo ban cải cách Tô Bắc với Trần Kinh về cái gọi là vấn đề lấy huyện vực là điểm tựa của kinh thế huyện thành.

Trần Kinh giới thiệu về hình thức và mô hình kiểu mẫu quy hoạch phát triển kinh tế trong mấy năm nay ở Lân Giác. Về mặt xây dựng kinh tế trước mắt Lân Giác đã nhận được thành tích tốt từ các hạng mục. Về một vài cách nghĩ và ý tưởng về tương lai phát triển của Lân Giác.

Thông qua giới thiệu của Trần Kinh, tất cả mọi người ngồi ở dưới đều thấy được tiềm lực phát triển kinh tế trong tương lai của Lân Giác.

Đem kinh tế các quận huyện quy hoạch thành một thành thị, đem phạm vi nhỏ phóng to lên. Như vậy không những làm tăng lợi ích lâu dài trong quy hoạch kinh tế mà còn có thể phát động đầu tư ở trong huyện, thu hút đầu tư, thu hút nhân tài…vv. Các phương diện đều được thúc đẩy là điều không thể không nhắc đến. Trần kinh trả lời các câu hỏi và trình bày quan niệm này một lần nữa lại khiến tất cả mọi người trong hội trường kinh ngạc, thậm chí còn rất khâm phục.

Liên tiếp trao đổi những điểm khó khăn, những điểm nóng của hơn mười khu vực phát triển, tất cả mợi người không có một ai dám nghĩ Trần Kinh chỉ là Bí thư của một khu vực quận ủy nhỏ bé nữa. Điểm này có thể thấy được thông qua ngữ khí trong cuộc trao đổi của mọi người.

Người đời tôn trọng kẻ mạnh, Trần Kinh đã dùng thực lực của mình để khiến cho mọi người thấy được tài hoa của hắn…

Mà ở trong hội trường rộng lớn lúc này những lời bàn luận xôn xao cũng nhiều hơn.

Hôm nay đa số những người đến tham gia cuộc trao đổi này không phải là người của Lĩnh Nam, mà trong đó gần một nửa số này là người của giới truyền thông.

Đường Ngọc hôm nay là một trong số ít những đại biểu của giới truyền thông Lĩnh Nam đến giao lưu trao đổi. Lúc đầu cô ta căn bản không biết khách được mời đến tham gia tọa đàm hôm nay lại là Trần Kinh.

Cô ta thấy hôm nay đến trao đổi ngày hôm nay cơ bản đều là cán bộ từ Phó giám đốc sở trở lên, Trần Kinh có cấp bậc như thế nào, hắn căn bản là không có khả năng được mời đến trao đổi ngày hôm nay.

Lúc cô vừa nhìn thấy Trần Kinh, cô ta thiếu chút nữa đã hô lên.

Nhưng rất nhanh trong lòng cô cảm thấy hưng phấn, mơ hồ lại có chút kỳ vọng.

Người khác không hiểu Trần Kinh, nhưng cô rất hiểu con người của Trần Kinh, Trần Kinh tài năng hơn người, đồng thời hắn là một người rất thẳng thắn.

Cho nên bất luận là cùng hắn đấu văn hay đấu võ, điều này đối với hắn không thành vấn đề.

Lúc mới đầu cô có chút lo lắng vì Trần Kinh có chút luống cuống, nhưng sau khi Trần Kinh và Dương Trường Kiêm đấu khẩu, lúc này tâm trạng cô hoàn toàn được thả lỏng.

Cô cực ký thoải mái ngồi nghe cuộc giao lưu trao đổi hoàn toàn mới này.

Trần Kinh cười nói tự nhiên, trong lời nói tràn đầy tự tin và sự phóng khoáng.

Dù hắn không có chuẩn bị trước cho buổi tọa đàm này nhưng câu nói rất chau truốt, đều khiến cho mọi người thầm khen ngợi trong lòng.

Đàn ông khi nào là có sức hút nhất?

Không thể nghi ngờ gì nữa đó chính là lúc anh ta chuyên tâm làm việc. Mà hiện tại lúc này Trần Kinh vô cùng nghiêm túc thể hiện tài năng của mình ở đây, cho nên trong mắt của Đường Ngọc lúc này Trần Kinh có sức hút khiến cô không thể nào có thể ngăn cản được.

Cô hai tăy chống cằm, nhìn Trần Kinh hết sức biểu cảm, trong đầu đang tưởng tượng mình và Trần Kinh đang trò chuyện vui vẻ, cùng nhau ngồi tâm sự trong đêm, cùng nhau phong hoa tuyết nguyệt, nhất thời có chút ngây ngốc.

- A, Phóng viên Đường, phóng viên Đường…

Đường Ngọc không nói gì.

Sau đó cô liền cảm thấy đằng sau lưng mình có người chọc, cô lập tức tỉnh táo lại quay đầu lại nói:
- Có chuyện gì?

Cô gắt lên, trong lời nói có chút bội với người này đã làm cắt đứt suy nghĩ của cô.

Người ở đằng sau là Vương Bình, là một ký giả nổi tiếng của Tô Bắc, giờ đang công tác tại thần báo Giang Ninh.

Vì đều là những người có tiếng trong nghề, cho nên hai người cũng tương đối quen thuộc.

Đương nhiên kiểu quen thuộc này cũng đậm mùi thuốc súng. Vương Bình là kí giả của Tô Bắc, đương nhiên sẽ ủng hộ cho Tô Bắc.

Còn Đường Ngọc lại là phóng viên của Lĩnh Nam, vì vậy lập trường của cô và Vương Bình đương nhiên là sẽ bất đồng.

Hai người hàng năm đều phải thi đấu giao lưu vài lần, tuy là để học hỏi trao đổi lẫn nhau nhưng thực chất ở bên trong Đường Ngọc cũng không thể nào thích được cái người tên Vương Bình kia.

Vương Bình là người quá tư lợi, thích viết bài để nịnh bợ các lãnh đạo. Chính vì điểm này mà Đường Ngọc thấy không thích anh ta.

Truyền thông không chỉ để ca tụng công đức, mà còn có tác dụng để giám sát. Về điểm này Lĩnh Nam còn kém hơn Tô Bắc rất nhiều, cho dù nhật báo phía nam là Đảng báo, nhưng những bài báo có sai sót cũng thường xuất hiện, đâu có như nhật báo Giang Ninh, trên văn tất cả đều là quang minh chính đại, tỏa sáng như ánh mặt trời.

Vương Bình vừa nghe thấy thanh âm to như vậy của Đường Ngọc, sợ đến mức tay liền để lên môi ho nhỏ một tiếng “xuỵt”.

Đường Ngọc mặt mày nhăn nhó, Vương Bình trơ mặt ra nói:
- Phóng viên Đường, vị Bí thư Trần này cô có quen hay không? Có thể giới thiệu cho tôi một chút được không.

Lông mày của Đường Ngọc cau lại, chính là muốn cự tuyệt, cô nhanh trí lắc lắc đầu nói:
- Không quen, tôi hôm nay cũng là lần đầu gặp anh ta.

Vương Bình tỏ ra không tin, mở to hai mắt nói :
- Sao có thể như vậy? Bì thư Trần một thanh niên tài năng như vậy, ở Lĩnh Nam người như vậy cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cô lại là phóng viên số một của nhật báo phương Nam, làm sao có thể ngay anh ta cũng không biết? Cô cũng đừng quá nhỏ mọn, nên chia sẻ một chút thông tin đi.

Đường Ngọc cười cười, buông tay nói:
- Hắn rất nổi tiếng sao? Cũng bình thường thôi. Trong mảng xã hội tôi phụ trách đưa tin về những cán bộ trẻ tuổi, nhưng với hắn ta tôi thật sự chưa đến tìm hiểu qua, ở Lĩnh Nam những cán bộ trẻ nổi tiếng hơn hắn rất nhiều, tôi thật sự không quen biết hắn.

Vương Bình có chút bán tín bán nghi nhìn Đường Ngọc, ngơ ngác một lúc rồi nói:
- Phóng viên Đường, ý của cô là muốn nói trong cán bộ ở Lĩnh Nam tùy tiện chọn một người ra thì đều có trình độ như vậy? Cô không phải là đang khoác lác đấy chứ?

Trong lòng Đường Ngọc rất đắc chí, rốt cuộc cô cũng có cơ hội tổn hại Trần Kinh một lần. Điều này làm cô cảm thấy rất hả hê.

Khóe miệng cô càng cong lên, liếc Vương Bình một cái, bày ra một bộ dạng kỳ quái, hung hăng không hề lưu tình nhìn Vương Bình một phen.

Đúng là chưa gặp qua người nào trong giới, một Trần Kinh khiến cho tiểu tử này kích động như vậy rồi. Vậy còn có….

Đường Ngọc nghĩ không ra còn có ai, nhưng lúc này mặt của Vương Bình lại đỏ, trong lòng cũng thấy buồn bực, hắn là muốn so sánh Lĩnh Nam với Tô Bắc hay là tình hình bên trong của Lĩnh Nam?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui