Quan Sách

Vương Quyền Trọng ăn tết rất vui vẻ.

Thứ nhất là bởi vì con gái đã trở về, hai cô con gái của ông ta đều trở về, trong nhà rất náo nhiệt, có không khí của năm mới.

Ngoài ra, chính là năm nay lễ mừng năm mới sung túc hơn so với những năm trước.

Cuối năm ngoại trừ tiền lương, tiền thưởng cũng có mấy chục, lần đầu tiên tiền phúc lợi của đơn vị hơn một chục, còn có một số quà tặng, nói tóm lại, lễ mừng năm mới không lo vấn đề kinh tế.

Mà quan trọng nhất là lễ mừng năm mới năm nay có rất nhiều người gọi điện cho ông ta.

Trước kia lễ mừng năm mới vắng ngắt, từ khi nghỉ đến đi khi đi làm chưa bao giờ nghe chuông điện thoại reo.

Làm quan sợ cái gì? Chỉ sợ không ai để ý, không có xã giao.

Có một số cán bộ mỗi ngày xã giao, uống đến dạ dày xuất huyết, đến nỗi gan nhiễm mỡ, nhưng vì cái gì mà vẫn không biết mệt?

Sự hứng thú trong chuyện này không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Có một số bạn bè làm quan, thường hay nói một câu ghét nhất xã giao, không muốn xã giao.

Vừa nhắc tới xã giao đã cau mày, lắc đầu.

Thà ở nhà uống một chén cháo trắng, chứ không muốn đi quán cơm xahoa ăn hải sản tươi sống.

Lại nói ăn nhiều hải sản, đến phát ngấy, chỉ cần ngửi mùi vị của cá trong lòng không dễ chịu vv….

Những lời này có đúng là thật không.

Người làm quan càng nói chán ghét chuyện đó, càng nói chán ngấy vật đó, đây không phải thật sự là ngán chán, kỳ thật là một sự khoe khoang.

Bào ngư vây cá bình thường, có mấy người có tiền ăn? Có mấy người có thể mỗi ngày thưởng thức qua mùi vị này?

Nhưng ông ta ngược lại nói ăn đến phát ngấy, ăn đến nỗi người chán ghét, đây không phải khoe khoang chứ là cài gì?

Nếu thật là không có xã giao này, ông ta có dám vỗ mạnh đầu, ra vẻ phiền lòng nói chán ghét xã giao không?

Vương Quyền Trọng trước kia cũng đã nói qua câu chán ghét xã giao này, nhưng khi ông ta làm việc ở Ban hợp tác kinh tế, ông ta lại không bao giờ nói những câu này nữa.

Người đi trà lạnh, người hợp với tình hình khách quan thực tế, nếu Vương Quyền Trọng không có năng lượng gì, không quyền thế, ai còn đi đút lót cho ông ta?

Nhưng gần đây, Ban hợp tác kinh tế đã mặt mày rạng rỡ rồi, có một số người biết trước tất cả bắt đều coi trọng Vương Quyền Trọng, tuy rằng sự coi trọng thể hiện ngoài miệng, dù như thế, đều khiến Vương Quyền Trọng rất hạnh phúc.

Mà Vương Quyền Trọng hiện tại có đôi khi đi một mình trong cư xá của mình, thấy một số người quen của Sở thương mại.

Thái độ của mọi người đối với ông ta cũng khiến ông ta rất dễ chịu.

Trước kia bọn họ cố nhiên là cười mỉm chào hỏi, nhưng chỉ cười sơ sài qua loa, ra vẻ khách khí lên tiếng chào hỏi, nhưng vừa quay đi nụ cười trên môi đã tắt ngấm.

Mà hiện tại, có người còn chủ động nhắc tới đề tài nào đó, mọi người còn nhiệt tình nói chuyện phiếm vài câu.

Còn có một số lão già thất thế ở Sở thương mại, chủ động nói muốn làm trợ thủ cho Vương Quyền Trọng ở Ban hợp tác kinh tế.

Những lời nói này có lẽ là khách khí, nhưng Vương Quyền Trọng nghe có vẻ đắc ý, ông ta cũng thích nghe.

Lầu Nam Việt.

Vương Quyền Trọng bước lên bậc thềm, đội lễ tân hai bên cúi người nghênh đón khách, cảm giác kia khiến ông ta bay bổng.

Trong phòng thượng khách, Lục Đào và Chu Hiểu Nhu đã đợi ông ta rất lâu.

Lục Đào trước bước đến nghênh đoán, mắt híp lại nói:
- Ơ kìa, chủ nhiệm Vương,, ánh trăng cuối cùng cũng đem ngài đến rồi.

- Lại, lại đây, tôi cho ngài gọi thức ăn, anh ta chỉ tay Chu Hiểu Nhu.
Đây là người trẻ tuổi xinh đẹp của chúng ta, là Chu tổng, cô ta có thể là mỹ nữ trong giới xí nghiệp của Lĩnh Nam chúng ta.

Vương Quyền Trọng ngẩn người, đưa tay ra nói:
- Xin chào, xin chào. Còn trẻ như vậy, không kém con gái của tôi là bao, không hổ là tuổi trẻ tài năng, nữ anh hùng không thua đấng mày râu.

Chu Hiểu Nhu cười nói:
- Chủ nhiệm Vương quá khách khí, xí nghiệp của tôi chỉ mới khởi bước mà thôi, so với Lục tổng tôi chỉ là đứa bé mới bi bô học chữ. Hôm nay cũng là nể mặt Lục tổng, có thể quen biết được ngài, tâm tình của tôi thật sự là xúc động.

Mọi người hàn huyên vài câu, phân chủ khách ngồi xuống.

Trong chốc lát nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên.

Do tiệc hôm nay rất quan trọng, Chu Hiểu Nhu cũng không keo kiệt, đều đặt những món ăn vây cá hải sâm rất nổi tiếng.

Nhất là vây cá của lầu Nam Việt, công nghệ chế tác món này so với món ăn của Đàm gia ở Bắc Kinh tuy rằng có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Đều làm rất tỉ mỉ, cho nên mùi vị hương thơm rất vừa miệng, rất mỹ vị.

Đương nhiên, yến tiệc không thể thiếu rượu.

Chu Hiểu Nhu hôm nay chuẩn bị rượu Mao Đài của nội cung, một chai cũng hơn hai ngàn, cũng tốn không ít máu huyết.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn ngũ vị, chủ đề của mọi người dần dần chuyển vấn đề của phần mềm Vạn Hữu và đại học Việt Châu.

Để từ chối thoái thác chuyện này, Chu Hiểu Nhu đã sớm có chuẩn bị, liên tiếp nói mình bị oan.

Nói nào là sự hợp tác của phần mềm Vạn Hữu và đại học Việt Châu, tốn bao nhiêu tiền bạc, mục đích là hy vọng đại học Việt Châu có thể cung cấp người tài trợ giúp.

Nhưng đại học Việt Châu lại lấy việc này ngụy trang, lừa gạt kinh phí nghiên cứu khoa học của nhà nước, Vạn Hữu bọn họ làm sao biết rõ tình hình chứ?

Còn có, chuyện Vạn Hữu trốn thuế, vậy càng là oan uổng.

Lâm Cảng mấy năm gần đây khích lệ phát triển ngành sản xuất phần mềm, đối với thu nhập từ thuế của ngành sản xuất phần mềm vốn là có ưu đãi lớn.

Vạn Hữu bây giờ là xí nghiệp công nghệ cao nộp nhiều thuế nhất của Lâm Cảng.

Chu Hiểu Nhu nói rất thành thật, hơn nữa cô ta sớm có chuẩn bị, cứ như thật.

Nói rất xúc động, hình dáng tủi nhục của cô ta phối hợp với dáng dấp uyển chuyển của cô xem ra rất khổ sở đáng thương.

Không chỉ khiến trong lòng Vương Quyền Trọng xúc động mà ngay cả Lục Đào bên cạnh cũng rất nhập tâm.

Tuy nhiên, Vương Quyền Trọng là lão cáo già.

Ông ta rất chăm chú nghe, trong lòng tuy có xúc động, nhưng vẫn không tỏ thái độ.

Ông ta trầm ngâm thật lâu, nói:
- Chu tổng, những tình huống cô phản ứng rất có lý. Tôi cũng rất thông cảm những gì mà Vạn Hữu gặp phải. Nhưng, chuyện này tôi không thể hứa hẹn nhiều với cô. Mọi người đều biết rằng, hiện tại Ban hợp tác kinh tế của chúng tôi do Chủ nhiệm Trần quản lý.

Cậu ta mới chính là lãnh đạo chủ trì công việc này, tôi không thể bày tỏ động thái gì.

- Như vậy, nhưng...
Chu Hiểu Nhu làm ra bộ dáng rầu rĩ phiền não.

Lục Đào ở một bên nói:
- Chủ nhiệm Vương, chúng ta là quan hệ cũ, cũng là bạn bè cũ. Chuyện này đã nói rõ rồi. Trần Kinh người này khá cố chấp, bởi vì tuổi trẻ, khá hiếu thắng. Chuyện này sai là sai, nhưng tôi cùng Hiểu Nhu đều ngầm suy nghĩ rồi.

Chuyện này nếu chúng tôi đi tìm Trần Kinh, hắn sẽ cho là công việc của mình có sai lầm hay không? Chúng tôi lo lắng, chúng tôi chỉ ra vấn đề, hắn ngược lại thẹn quá thành giận, có ấn tượng mạnh mẽ với Vạn Hữu, vậy thật sự lợn lành chữa thành lợn què rồi.

Lục Đào nói đến chỗ này, anh ta dừng một chút, nói:
- Được rồi, được rồi. Chủ nhiệm Vương, chúng ta trước uống rượu. Rượu này không tệ, rất thuần khiết, lâu dài, mùi vị rượu của Trần Nhưỡng rất đầy đủ.

Anh ta nâng chén cụng với Vương Quyền Trọng một cái.

Chu Hiểu Nhu tận dụng mọi thứ nói:
- Chủ nhiệm Vương, tôi bây giờ không có biện pháp nào. Hôm nay tôi là mặt dày cầu xin anh giúp việc này. Tôi biết anh đức cao vọng trọng, chủ nhiệm Trần vừa mới lên chức đảm nhiệm ở Ban hợp tác kinh tế, công việc hằng ngày của cậu ta cũng nhờ có anh giúp mới tạo ra thành tích như bây giờ.

Hắn không nghe lời người khác nói, nhưng anh nói tốt giúp tôi vài câu, một câu có thể vượt qua ngàn câu.

Cô dừng một chút, lại nói:
- Hiện tại sự sinh tồn của xí nghiệp phần mềm rất khó khăn, mấy năm nay chúng tôi vẫn luôn thua lỗ, đều dựa sự trợ giúp của đầu tư để duy trì tiếp. Chúng tôi lập chí làm một xí nghiệp ưu tú trong nước, nhưng nếu môi trường phát triển không tốt, chúng tôi làm sao có thể đi lên chứ.

Ban hợp tác kinh tế là quan tâm đến sự sống còn của xí nghiệp, sự phát triển của xí nghiệp chúng tôi là nền tảng cơ bản của công việc hợp tác kinh tế.

Tôi cho rằng trong hệ thống kinh tế của Lĩnh Nam nếu không có bóng dáng của xí nghiệp phần mềm ưu tú, hệ thống kinh tế này tuyệt đối là không hoàn chỉnh.

Vương Quyền Trọng cười ha ha, nói:
- Tiểu Chu, hôm nay chúng ta mới quen. Nói thật, tôi có ấn tượng không tệ với cô, là một người làm việc rất chắc chắn. Chuyện của hôm nay chúng tôi trở về sẽ thảo luận, kết quả cụ thể tôi chưa thể hứa hẹn với cô.

Cá nhân tôi rất hy vọng Vạn Hữu có thể trổ hết tài năng, làmcọc tiêu vòi nướchoặc đầu rồng trong nghành sản xuất phần mềm.

Tôi hôm nay cũng mong ước các cô có thể thực hiện mục tiêu này.

Chu Hiểu Nhu vừa nghe Vương Quyền Trọng nói như vậy, trong lòng rất vui sướng nói:
- Vậy cảm ơn chủ nhiệm Vương . Công tác của chúng tôi nếu được sự ủng hộ của anh, chúng tôi tất nhiên sẽ làm ra thành tích tuyệt vời. Điểm này tôi có đủ lòng tin.

Cô giơ ly lên nói:
- Chủ nhiệm Vương, tôi trước đây không uống rượu. Hôm nay tôi mời anh một ly, thành thực cảm ơn sự giúp đỡ của anh.

Vương Quyền Trọng vừa thấy mỹ nữ mời rượu, lập tức vui vẻ, giơ chén rượu lên cũng rất dứt khoát uống một ly với Chu Hiểu Nhu.

Chu Hiểu Nhu đặt chén rượu xuống nói:
- Chủ nhiệm Vương, tôi còn nghe nói con của anh là một cao thủ máy tính. Chúng tôi bây giờ đang thu hút người tài, thật sự hy vọng có thể mời được người tài giống như con của anh. Tôi mạo muội hỏi anh một tiếng, không biết cậu ta có thể chịu thiệt đến công ty của chúng tôi làm hay không.

Vương Quyền Trọng vừa nghe xong lời này của Chu Hiểu Nhu, hơi sửng sốt khoát tay nói:

- Cô đừng nhắc đến tiểu tử kia của nhà tôi, nói ra rất khách khí, nó mà là cao thủ máy tình gì?Tôi còn phải thêm hai chữ, cao thủ chơi game thì có.

Chu Hiểu Nhu cười mỉm chi nói:
- Chủ nhiệm Vương, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Con của anh tôi biết, tên là Vương Hiến Lễ đúng hay không? Chúng tôi hiện tại cần những chuyên gia hiểu rõ về phần mềm. Bộ phận nhân sự của chúng tôi đã tiếp xúc qua với cậu ta, cậu ta đưa ra yêu cầu rất cao, đồng sự của chúng tôi không dám đồng ý.

Hôm nay tôi với tư cách là Chủ tịch công ty bày tỏ thái độ, nếu Vương Hiến Lễ nguyện ý đến công ty chúng tôi, điều kiện của cậu ta chúng tôi hoàn toàn đồng ý, hơn nữa mỗi năm sẽ nhận được đãi ngộ phúc lợi của tầng quản lý cao và quyền lợi khác nữa.

Công việc này cũng phải nhờ anh chủ nhiệm Vương làm.

Vương Quyền Trọng trịnh trọng nói:
- Chu tổng, chuyện của Hiến Lễ tôi thật sự không quản. Nó làm gì, biết cái gì tôi cũng không biết. Đương nhiên, nó nếu như có thể vào được công ty lớn như Vạn Hữu, đây tuyệt đối là chuyện tốt. Nhưng tôi còn hy vọng các cô nghiêm khắc sát hạch nó, không nên làm đặc thù hóa, có thể để cho nó tự nguyện, đó là tốt nhất.

Nếu thật là không được, là con sâu làm rầu nồi canh của công ty, vậy các cô cứ ra tay không cần nể mặt tôi.

Chu Hiểu Nhu cười khanh khách nói:
- Chủ nhiệm Vương, anh quả thật là không hiểu con của anh rồi. Cậu ta rất nhiệt tâm với nghề của chúng tôi, không chỉ là say mê công việc bình thường à.

- Được, chủ nhiệm Vương, chuyện này coi như tôi không nói. Tôi đích thân nói chuyện với Hiến Lễ, cổng của công ty Vạn Hữu chúng tôi luôn chào đón những người tài như cậu ta. Chúng tôi tin thành ý của chúng tôi lần này cậu ta sẽ không từ chối.

Bởi vì chúng tôi cùng chung chí hướng, chúng tôi đều có chung mục tiêu cố gắng tiến lên. Điểm này chỉ có người trong ngành nghề của chúng tôi mới hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui