Quan Sách

Trà đã cạn.

Trong phòng không khí rất áp lực, khiến người ta không thở nổi.

Phó bí thư Hạ vuốt vuốt cốc trà trong tay, thần sắc có phần ý vị sâu xa.

Đối diện ông ta, Phó chủ tịch thường trực thành phố Hoàn Thành, Vương Tự Quốc. Sắc mặt Vương Tự Quốc chưa bao giờ nghiêm túc như thế, vẻ mặt khẩn trương, môi nhếch ra, mặt xanh lét, dường như ngay cả thở cũng không dám.

- Sự việc quá nghiêm trọng, thật không thể tin nổi. Trách nhiệm của anh là không thể trốn tránh.
Hạ Quân thản nhiên nói.

Thanh âm của ông ta rất bình thản, nhưng lời này Vương Tự Quốc nghe, lại giống như sấm sét.

Anh ta run run nói:
- Chú Hạ, cháu…

Hạ Quân mặt nhăn mày nhíu, trong lòng thầm thở dài.

Hiện tại sự việc của Hoàn Thành khiến Tỉnh ủy rất bị động, bỏ qua ảnh hưởng ác liệt của sự kiện hộp đêm Thiên Tâm, chỉ riêng việc Kính Quốc Hoa tự sát đã khiến Bí thư cực kỳ tức giận.

Sự việc của Kính Quốc Hoa, Uỷ ban Kỷ luật sớm đã điều tra ra manh mối.

Vẫn luôn giương cung không bắn, trong đó có suy tính trình tự sâu sắc .

Ông ta suy tính tới sự phức tạp của Hoàn Thành, suy tính đến Kính Quốc Hoa có thể còn liên lụy tới những vấn đề lớn hơn nữa, còn nhiều người có khả năng liên quan tới ông ta.

Nhưng hiện tại, Kính Quốc Hoa lại chết như vậy.

Người đã chết, xong tất mọi chuyện, hết thảy manh mối bị cắt đứt, tất cả cố gắng và ý tưởng đều thành bọt nước.

Tất cả suy tính liên quan tới Hoàn Thành, không còn tác dụng gì, Mạc Chính có thể không tức giận không?

Kính Quốc Hoa chết như nào, không ai có thể đưa ra đáp án chính xác.

Cho dù hoàn toàn là ông ta tự sát, nhưng sau lưng việc tự sát liên lụy tới bao nhiêu vấn đề, ai có thể nói rõ?

Sự tức giận của Mạc Chính, bộ máy Hoàn Thành khó có thể chịu đựng, Hạ Quân có thể cảm nhận rõ ràng, bộ máy Hoàn Thành hiện tại bị vây trong bấp bênh.

Vào lúc này, áp lực trên vai ông ta rất lớn.

Vương Tự Quốc cũng không khiến ông ta thất vọng, làm Uỷ viên thường vụ đứng thứ 5 trong danh sách bộ máy Hòan Thành, sức ảnh hưởng của anh ta cũng hữu hạn, năng lực nắm cục diện trong tay cũng có hạn.

Hoàn Thành xảy ra vấn đề nghiêm trọng, hiển nhiên sau lưng có nguyên nhân phức tạp.

Trông cậy vào những gì Vương Tự Quốc biết trước, bóp chết vấn đề từ trong trứng nước, không quá hiện thực.

Nhưng Hạ Quân vẫn phải trảm Mã Tắc thị uy (trừng phạt tướng yêu để duy trì quân pháp dù rất đau lòng)

Vương Tự Quốc nhất định phải đi xuống.

Ông ta phải xử lý công bằng chuyện này, ông ta phải thể hiện thái độ và quyết tâm của mình.

Hoàn Thành ai cũng biết Vương Tự Quốc là tâm phúc của ông ta, là vãn bối của ông ta.

Ông ta động tới cả Vương Tự Quốc, còn người nào ông ta không dám động?

Không muốn nói quá nhiều, Hạ Quân cảm thấy mệt, ông ta nhẹ nhàng khoát tay.

Vương Tự Quốc liền đứng dậy, thần sắc ảm đạm, từ từ lui về sau.

Hạ Quân không nhìn anh ta, lúc này Vương Tự Quốc rời Hoàn Thành, đối với anh ta là đả kích, đồng thời cũng là một loại bảo vệ.

Sự kiện ác tính đã xảy ra, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm.

Khiến Vương Tự Quốc tạm thời gánh trách nhiệm, đây là phụ trách đối với Hoàn Thành, cũng là phụ trách đối với anh ta.

Làm giáo phụ của quan trường Lĩnh Nam, Hạ Quân xử lý chuyện kiểu này từ trước tới nay đều rất quả quyết, tuyệt đối không do dự.

Trong lòng ông ta rõ ràng, lần này Bí thư Mạc phái ông ta tới Hoàn Thành, một mặt thể hiện ông ta rất coi trọng chuyện ở Hoàn Thành, mặt khác, ông ta cũng muốn xem một chút năng lực xử lý sự việc của Hạ Quân.

Hạ Quân bắt buộc phải lấy ra quyết đoán và dũng khí của mình, nếu không sao có thể chứng minh ông ta có thể hiệp trợ tốt công tác của Bí thư Mạc.

Khẽ khoát tay, một Phó chủ tịch thường trực thành phố đã bị ông ta miễn chức.

Điều này trong lòng ông ta không dậy sóng bao nhiêu.

Người thủ ở bên ngoài tiếp theo là Bí thư Thành ủy Hoành Thành, Nhạc Vân Tùng

Nhạc Vân Tùng đẩy cửa tiến vào, thanh âm khàn khàn hạ giọng nói:
- Bí thư Hạ…

Hạ Quân thần sắc dịu lại, trở nên rất dịu dàng, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Lão Nhạc, hôm qua cả đêm không ngủ à? Anh khổ rồi, lại đây ngồi đi.

Nhạc Vân Tùng rất tiều tụy, một đêm không nghỉ ngơi, hôm nay không có chuyên gia trang điểm cho ông ta, khiến nếp nhăn trên mặt càng sâu.

Tóc mai của ông ta đã hoa râm, thắt lưng cong, thần sắc rất sa sút.

Hạ Quận đợi sau khi ông ta ngồi xuống, nói:
- Lão Nhạc, anh không cần có áp lực tâm lý quá lớn, đã xảy ra chuyện như vậy. là điều không ai muốn, không thể toàn bộ trách anh.

Nhạc Vân Tùng biến sắc nói:
- Làm Bí thư của Hoàn Thành, tôi bụng làm dạ chịu, tôi trịnh trọng xin chỉ thị của tổ chức xử phát của tôi.

Hạ Quân khoát tay nói:
- Nên xử lý, tổ chức đương nhiên sẽ xử lý, bây giờ còn chưa tới lúc đó, tôi đã thông báo xuống bên dưới, tạm thời miễn chức Vương Tự Quốc, để cậu ta đóng cửa nghiền ngẫm sai lầm.

Nhạc Vĩnh Tuùng đồng tử vừa thu lại, theo bản năng đứng dậy, thanh âm run lên nói:
- Thư ký Hạ, Tự Quốc anh ấy…

Nụ cười trên mặt Hạ Quân thu lại, giọng điệu trở nên nghiêm khắc nói:
- Tôi không muốn anh xin tha cho anh ta trong lúc này, tai nạn do thiếu trách nhiệm phải có người phụ trách, đạo lý này anh không hiểu sao?

Nhạc Vĩnh Tùng một lần nữa ngồi lên sô pha, trên mặt nổi lên tia máu.

Ông ta và Hạ Quân cũng không phải người cùng hệ thống, không biết bao nhiêu lần, ông ta muốn thành lập quan hệ nào đó với Hạ Quân, nhưng nhiều lần đều chưa đạt được mục đích.

Hôm nay Hạ Quân xử lý người của mình ngay trước mặt ông ta, khiến ông ta giật mình, đồng thời lại có nhận thức mới đối với thủ đoạn của Hạ Quân.

Có bao nhiêu lãnh đạo có thể quyết đoán như Hạ Quân.

Tự cắt một cánh tay, vẫn nói cười tự nhiên, chỉ riêng khí độ này, đã khiến người ta bị thuyết phục, không hổ là giáo phụ quan trường Lĩnh Nam.

Hạ Quân lại cầm chén trà không lên, kiên nhẫn thưởng thức.

Qua thật lâu, ông ta nói:
- Vấn đề của Kính Quốc Hoa, Uỷ ban Kỷ luật tỉnh luôn chú ý cao độ, nói thật với anh, Uỷ ban kỷ luật đã nắm được một loạt chứng cứ hành vi vi phạm ký luật của anh ta, Chúng tôi đã nghiên cứu và sẽ lựa chọn cách hành động đối với anh ta, không ngờ anh ta biết trước tất cả, tự biết tránh không khỏi nắng, không ngờ lựa chọn con đường như vậy.

Haha, sớm biết có hôm nay, sao còn làm những việc khi trước.

Bên trong Đảng chính vì có con sâu làm rầu nồi canh như này, mới dẫn tới nguy cơ về sự tín nhiệm của chúng ta.

Về vấn đề của Kính Quốc Hoa, chúng tôi có thể kết luận, anh ta là tự sát vì sợ tội.

Tôi đã sắp xếp Uỷ ban Kỷ luật, thông báo tình hình của anh ta vơi các giới xã hội.

Hạ Quân đặt chén trà xuống, lấy tay khẽ gõ lên mặt bàn, gằn từng chữ nói:
- Có cái chết của một số người, nặng tựa Thái Sơn, có cái chết của người khác, nhẹ tựa lông hồng, cái chết của Kính Quốc Hoa, còn nhẹ hơn so với lông hồng.

Nhạc Vân Tùng hít một hơi sâu, lời của Hạ Quân rõ ràng là định tính đối với thời gian của Kính Quốc Hoa, tự sát, hơn nữa còn là sợ tội tự sát.

Có định tính này của Hạ Quân, lập tức Uỷ ban Kỷ luật và Ban Tuyên giáo sẽ xếp lại chuyện này, mà chuyện này cũng sẽ qua rất nhanh.

Nhưng chuyện hộp đêm Thiên Tâm?

Nhạc Vân Tùng trầm ngâm một chút nói:
- Về chuyện hộp điêm Thiên Tâm, việc này rất nghiêm trọng, điều này chứng tỏ ở Hoàn Thành tồn tại thế lực xã hội đen trong một thời gian dài, lần này chúng ta phải kiên quyết quyết đoán cho thế lực xã hội đen một đòn đả kích.

Tôi đã bố trí, lệnh cho cảnh sát bộ đội có vũ trang của Sở Công an đề phòng cao độ, đồng thời chúng ta phải chỉnh đốn công tác trị an toàn thành phố.

Hạ Quân không lên tiếng, ông ta vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.

Nhạc Vân Tùng cảm thấy áp lực rất lớn.

Vẻ mặt của Hạ Quân khiến ông ta thấy trong lòng mơ hồ, vì ông ta không cách nào đoán ddược biểu hiện của mình Hạ Quân có vừa lòng không.

Lòng dạ của Hạ Quân vượt xa tưởng tượng của ông ta, ông ta không có cách gì thăm dò ý nghĩ thật của Hạ Quân.

- Phải có hành động, hành động có cường độ mạnh.
Hạ Quân nói:
- Cụ thể hành động như nào, tôi tin tưởng bộ máy Hoàn Thành, lãnh đạo sở công an tỉnh chúng tôi cũng có mặt, tôi hy vọng các anh có thể sắp xếp ổn thỏa, động tác phải nhanh…

- Vâng
Nhạc Vân Tùng nghiêm túc nói.

- Đinh đinh

Hạ Quân sững sờ, nhìn Nhạc Vân Tùng.

Nhạc Vân Tùng nói:
- Bí thư, là điện thoại của anh.

- Của tôi sao?
Hạ Quân lấy điện thoại từ trong cặp công văn ra, vừa thấy số điện thoại, sắc mặt thay đổi, lập tức tắt máy.

Nhưng ông ta cúp máy, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Liên tục đổ chuông ba lượt.

Nhạc Vân Tùng ý thức được vấn đề, ông ta đứng lên nói:
- Bí thư, anh cứ bận việc đi, tôi lập tức đi bố trí công tác. Nhất định phải lập tức hành động. phải hành động có hiệu quả tích cực, phải nghiêm túc dặn dò dân chúng và xã hội.

Hạ Quân khoát tay, ra hiệu ông ta có thể đi.

Nhạc Vân Tùng cười cười, từ từ ra ngoài.

So với khi trước, tinh thần Nhạc Vân Tùng rõ ràng khá lên nhiều.

Hạ Quân hiện tại trấn thủ Hoàn Thành, không nắm lấy mình để trút giận, lại tìm Vương Tự Quốc là người chịu trách nhiệm, điều này điều này khiến ông ta thấy có hy vọng.

Ông ta ý thức được, hiện tại nhất định phải lập tức triển khai hành động hữu hiệu, phải buông tất cả băn khoăn.

Trong lúc mấu chốt, nên hy sinh phải hy sinh, nên vứt bỏ phải vứt bỏ.

Nếu chỉ bo bo được mất, vậy thực sự sẽ gặp phải hậu quả không thể xoay chuyển được.

Nhạc Vân Tùng đi ra ngoài, di động của Hạ Quân còn không ngừng vang lên.

Ông ta rất giận tắt máy.

Nhưng lúc này sao có thể tắt máy di động.

Bất cứ lúc nào ông ta cũng phải đợi Bí thư liên hệ, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tiếp nhận báo cáo công tác của cấp dưới, di động đối với ông ta lúc này vô cùng quan trọng.

Cuối cùng, đợi thật lâu, ông ta mới nhấn nút trả lời.

- Cuối cùng cô muốn làm gì? Cô biết hiện tại tôi bận như nào không?
Hạ Quân nghiêm túc nói, ông ta không còn thản nhiên như vừa rồi, vẻ mặt trở nên dữ tợn, dường như thành một người khác.

- Chúng ta nên nói chuyện một chút, tôi nói với anh Hạ Quân, anh đừng tưởng tôi không rõ cục diện hiện tại, anh đừng tưởng tôi không rõ dụng tâm của anh. Quỷ tâm của anh người khác không nhìn ra, nhưng không lừa được tôi.
Dầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng.

- Hạ Quân, ha ha, anh muốn để tôi bị cuốn vào ván cờ của tỉnh, muốn bọn tôi trở thành vật hy sinh, anh nghĩ hay quá đấy.

Hạ Quân cả giận nói:
- Cô nói hươu nói vượn gì đấy? Thật đúng là bắn tên không đích, làm bừa. Nói lung tung vô căn cứ.

- Có căn cứ hay không tự anh rõ.
Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói, nhanh chóng trở nên khô khốc:
- Hạ Quân, anh không cho tôi sống dễ dàng, cũng đừng trách tôi trở mặt. tôi nói với anh, chuyện của anh tôi biết hết, cô gái kia hiện tại đang dạy học ở trung học Nhã Trúc.

Haha, tôi tìm cô ấy nói chuyện rồi, không gì giấu được tôi.

Anh tin không, ngày mai tôi sẽ nói hết, bao gồm những chuyện của chúng ta…

Hạ Quân đứng dậy, sắc mặt đại biến nói:
- Đồ ngu, điên, cô…

- Anh tự giải quyết cho tốt, tôi nói đến đây thôi.

Tít…
Hạ Quân định nói tiếp, đầu dây bên kia truyền đến một hồi tít dài, sắc mặt ông ta đột nhiên tái nhợt, cực kỳ khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui