Quan Sách

Trần Kinh đỗ xe vào ga ra đoạn bước ra liền thấy một vườn hoa nhỏ đang thi công.

Sầm Đại Bằng chỉ huy một đám thợ xây đang hì hụi với giọng rất lớn.

Trần Kinh khẽ nhíu mày, với bộ dạng này của Sầm Đại Bằng thì có thể nhìn ra vấn đề bề nổi của việc sửa sang vườn hoa, công ty vật nghiệp đúng là vẫn chưa đấu lại y.

Vườn hoa nhỏ phía sau lầu một lập tức đã bị y cải tạo thành vườn hoa nhà mình rồi.

Trần Kinh thoáng quan sát thêm vài lần rồi chuẩn bị vào thang máy.

Sầm Đại Bằng liếc mắt một cái đã thấy hắn, cười hì hì chào:
- Này, người anh em, xin chào, xin chào!

Trần Kinh vừa đứng lại thì Sầm Đại Bằng liền bu lấy, móc từ trong túi ra một hộp thuốc lá Trung Hoa , mời Trần Kinh một điếu rồi đem bật lửa ra châm tận miệng mà rằng:

- Người anh em, vườn hoa nhỏ này của tôi sắp xong xuôi rồi, các cậu cũng nên năng đến đây một chút. Chúng ta cùng ngồi dưới một dưới mái hiên chẳng cần phải khách khí quá. Tôi chỉ được khoản hay kết giao bằng hữu, tôi vừa thấy người anh em ôn nhu trầm mặc thì biết ngay cậu là người làm đại sự, chúng ta về sau nên gần gũi hơn, tôi thích nhất là được thân cận với những người làm đại sự!

Trần Kinh thản nhiên cười đáp:
- Giám đốc Sầm, anh phát tài đến nơi rồi? Cái chỗ kia không tồi đâu, tấc đất tấc vàng cả đấy!

Sầm Đại Bằng cười ha hả, nói:
- Cũng có thể lăn lộn kiếm chén cơm ăn, nói vậy khiến người anh em chê cười rồi. Tôi chịu thiệt cũng vì trình độ văn hóa chẳng đến đâu. Nếu tôi mà có trình độ như cậu thì, khà khà, thì đâu chỉ có như ngày hôm nay!

Y vừa nói vừa lấy tay vỗ đầu xe Porsche như vô tình nhưng cũng không át đi được sự khoe khoang từ trong bản chất.

- Mà người anh em làm bên mảng nào nhỉ?
Sầm Đại Bằng chợt hỏi.

Trần Kinh ngượng ngùng cười đáp:
- Tôi ấy à, làm bên sản xuất, nhà máy da giày. Làm ăn thất bát, đời sống khó khăn, lợi nhuận ít ỏi!

Trần Kinh ngừng một chút đoạn nói:
- Tôi vẫn luôn có ý nhắm tới mảng xây dựng, bạn bè đều nói bên đó khá ổn, dễ làm ăn hơn!

Sầm Đại Bằng bèn đáp:
- Ồ, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện sau. Tình hình hiện giờ cũng khá căng, tôi toàn ở nhà nghỉ ngơi chứ, trang hoàng nhà cửa.

Y tiến lại thật sát rồi hạ giọng nói:
- Này người anh em, năm nay ngành xây dựng không dễ ăn chút nào, đầu óc cần phải linh hoạt một chút, càng cần phải quyết đoán và có gan nữa. Nhát gan thì chết đói, gan lớn thì vững vàng, thực sự chính là như vậy!

Trần Kinh liếc mắt nhìn Sầm Đại Bằng một cái khiến y lập tức cười to mà rằng:

- Nói giỡn thôi, đùa chút thôi mà!

Y nghiêng đầu đi, kêu lên:
- Ê, ê, bác Trương, kia cái đài đó cho cao lên một chút, đúng, đúng, để tôi tiện để bồn cảnh...

Trần Kinh rất tự nhiên tránh ra một bên, cất bước tiến vào thang máy.

Gần đây cũng vì chuyện Hoàn Thành mà trên dưới Lĩnh Nam ngập tràn không khí khẩn trương.

Từ bên ngoài nhìn vào thì có vẻ như chuyện Hoàn Thành đã có quyết sách.

Nhưng Trần Kinh hiểu rõ quyết sách phải đảm bảo tính cân bằng về mặt xã hội, lẫn công luận.

Vấn đề bề sâu thật sự tồn tại trong lòng Hoàn Thành chắc chắn sớm muộn sẽ được Tỉnh ủy giải quyết.

Vốn dĩ, từ khi Bí thư Mạc lên nắm quyền ở Lĩnh Nam tới nay, tư tưởng cầm quyền của ông và Chu Tử Binh luôn tồn tại mâu thuẫn.

Nay chuyện Hoàn Thành lộ ra, khả năng kế tiếp đây nước cờ từ Tỉnh ủy sẽ càng thêm kịch liệt.

Điểm này cán bộ hơi có chút cấp bậc tại Lĩnh Nam đều có thể nhận ra, cho nên gần đây bầu không khí chính đàn Lĩnh Nam rất lạ.

...

Tại Ủy ban nhân dân tỉnh…

Chủ tịch tỉnh Chu Tử Binh tay vân vê một điếu thuốc đi qua đi lại trong phòng làm việc riêng.

Hoàng Hoành Viễn đứng dựa cửa với sắc mặt rất nghiêm trọng.

Y trầm ngâm thật lâu rồi mới mở miệng:
- Thưa chủ tịch, chuyện Hoàn Thành hiện đang rất bị động. Chúng ta nhất định phải có sách lược phù hợp giải quyết ổn chuyện này. Quý này sắp hết mà chúng ta lại liên tiếp gặp phải nhiều vấn đề như vậy…

Một số đường lối của chúng ta về mặt kinh tế rất khó quán triệt.

Chu Tử Binh gật đầu bảo:
- Vấn đề này chúng tôi cũng đã suy nghĩ, hôm nay tôi đã thuật lại với Bí thư tình hình công tác gần đây của chúng ta. Tôi cũng đã đưa ra rất nhiều kiến nghị, nhưng trước mắt vì chuyện Hoàn Thành mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh gặp phải áp lực lớn, đã bị nghi ngờ và chú ý nhiều hơn.

Chúng ta phải nghĩ cách chuyển sự chú ý sang hướng khác, phải khiến cho cán bộ quần chúng trên dưới toàn tỉnh đem trọng tâm công tác đặt vào mục tiêu làm cho kinh tế đi lên.

Rồi chúng tôi bàn tới Khu mới Tây cao, tôi thuật lại tình hình cơ bản của dự án và một chút về cách nhìn nhận trong nội bộ chúng ta!

- Khu kinh tế mới Tây Cao? Chính là dự án mà Trần Kinh vẫn đang chạy đôn chạy đáo đó sao? Dự án này sắp tới có thể Hoàn Thành không đây?
Hoàng Hoành Viễn chợt tự hỏi.

Chu Tử Binh giương mắt nhìn về phía Hoàng Hoành Viễn, hỏi ngược lại:
- Anh cảm thấy dự án này thế nào? Anh có xem trọng nó không?

Hoàng Hoành Viễn hít sâu một hơi, nói:
- Dự án này đầu tư quá lớn, tôi lo là sẽ gặp trở ngại. Bí thư Mạc chẳng phải vẫn rất nghi ngờ dự án này sao?

Chu Tử Binh gật đầu nói:
- Đúng là có nghi ngờ, nhưng có nghi ngờ thì chúng ta cũng phải hết sức tin tưởng vào các đồng chí dưới đó. Trần Kinh điều hành dự án này rất khoa học, rất cẩn thận, nghiêm túc! Tôi đã xem qua tư liệu về dự án, rất tốt, tôi cảm thấy khá là có tiềm lực!

Hoàng Hoành Viễn đành ngậm miệng không nói gì nữa.

Về dự án này, Trần Kinh tính ra đã nói chuyện với y rất nhiều lần.

Y hiểu rất rõ ý tưởng điều hành của Trần Kinh, ở sâu trong nội tâm cũng hiểu được là ý tưởng đó không tồi chút nào.

Nếu dự án này là của riêng Trần Kinh thì Hoàng Hoành Viễn tuyệt đối giơ hai tay ủng hộ.

Y và Trần Kinh gần đây đi lại thân mật về công tác rất nhiều mặt, cũng bởi mượn dùng ưu thế của Trần Kinh mà công việc của Hoàng Hoành Viễn hiện tại càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Mối quan hệ giữa y và Trần Kinh bây giờ là tốt chưa từng có, hài hòa nhất từ trước đến nay.

Nhưng dự án này can hệ đến cả Hải Sơn và Nam Cảng.

Hai thành phố này với Hoàng Hoành Viễn mà nói, đều không có trải nghiệm gì tốt đẹp.

Lúc trước ở Hải Sơn y cùng Lý Thanh Hương đấu đá kịch liệt, cuối cùng y làm nhân vật số một mà lại lâm vào thế bị động, điều này làm cho y vẫn canh cánh trong lòng.

Còn Diêu Quân Huy cũng đã từng phân cao thấp với Hoàng Hoành Viễn, Diêu Quân Huy kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, không để cho Hoàng Hoành Viễn chút thể diện nào khiến cảm quan của Hoàng Hoành Viễn về con người này rất xấu.

Dưới cách nhìn của Hoàng Hoành Viễn, nếu khu kinh tế mới phía Tây có thể đặt ở Hải Sơn và Nam Cảng thì sao không thể đặt ở Thông Môn và Hoàn Thành?

Mấy năm nay, tam giác kinh tế Lĩnh Nam nhất thể hóa, có đống tiền đi đầu tư thì ở đâu chẳng vậy? Sao lại nhất định phải đầu tư đến Hải Sơn và Nam Cảng?

Hoàng Hoành Viễn ở trước mặt Trần Kinh đã bày tỏ ý tứ này.

Nhưng Trần Kinh lại kiên trì cho rằng Nam Cảng gần với đặc khu kinh tế Macao, có ưu thế rõ ràng về mặt địa lí, hai người vẫn tồn tại sự khác biệt trong cách nhìn nhận vấn đề này.

Mà bây giờ Chu Tử Binh lại chợt nói dự án rất tốt, có thể cố gắng, thế nên y cũng chỉ có thể đè nén nỗi canh cánh trong lòng xuống.

Trầm mặc một hồi, Hoàng Hoành Viễn bỗng nhiên nói:

- Thưa chủ tịch, về chuyện Hoàn Thành, Tỉnh ủy chưa hề nghĩ đến việc điều chỉnh bộ máy sao? Tôi nghe được một số tin đồn, nói bộ máy Hoàn Thành không sạch sẽ, còn nói bên trong hệ thống chính trị pháp luật Hoàn Thành rất hỗn loạn, chính là bởi vì đủ loại nguyên nhân nói trên mà mới dẫn đến Hoàn Thành liên tiếp phát sinh các vấn đề!

Chu Tử Binh gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, đặt mông ngồi xuống sô pha, trầm ngâm không nói.

Hoàng Hoành Viễn không nói gì nữa mà đứng dậy rót thêm trà cho Chu Tử Binh.

Y biết tỏng cách nghĩ của Chu Tử Binh.

Gặp phải áp lực chồng chất từ cả trong lẫn ngoài khiến giờ Chu Tử Binh phải mau chóng lựa chọn.

Ông ta muốn chọn ngay thời điểm này đem dự án khu kinh tế mới phía Tây ra, tận dụng cơ hội Hoàn Thành xảy ra chuyện, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cần củng cố lòng tin của nhân dân để giúp cho dự án này có thể thành hiện thực.

Nếu dự án có thể đi vào thực tế thì Chu Tử Binh có thể mượn cơ hội này để đạt được sự ủng hộ của đa số ủy viên thường vụ, mối quan hệ giữa Chu Tử Binh và Mạc Chính sẽ có biến chuyển.

Về sau công việc của Chu Tử Binh cũng sẽ không bị động như bây giờ nữa.

Nhưng ý tưởng này cũng có rất nhiều mặt cần cân nhắc.

Đầu tiên ông ta có thể có được sự ủng hộ của đa số ủy viên thường vụ hay không, trong lòng ông ta vẫn thiếu tự tin.

Mặt khác, trong bộ máy còn có sự tồn tại của hạ Quân khiến ông ta rất bất an.

Hạ Quân rất có sức ảnh hưởng, lại có quan hệ khá chặt chẽ với Mạc Chính.

Lần này xử lý chuyện Hoàn Thành, Bí thư Mạc chọn y, mọi việc y đều làm xong gọn gàng mà linh hoạt, cho thấy hai người họ hợp tác rất ăn ý.

Lại còn khuynh hướng chính trị ở Hoàn Thành rốt cuộc như thế nào, Chu Tử Binh đến giờ vẫn chưa nắm vững được. Phải quán triệt ý chí bản thân ở Hoàn Thành khiến ông ta hơi lực bất tòng tâm.

Hoàng Hoành Viễn lạnh lùng quan sát nên có cái nhìn khá rõ ràng về thế cục.

Y cũng có được nhận thức mới về phía “cấp tỉnh”.

Các lãnh đạo tỉnh có sự khác biệt với nhau về quan niệm, đây thường xuyên là căn nguyên phát sinh mâu thuẫn.

Các cuộc đấu đá đều là về đường lối, tính tàn khốc tuyệt đối vượt xa một bậc so với mâu thuẫn ở cấp thành phố hay quận huyện.

Hoàng Hoành Viễn cũng không dám xâm nhập vào trong đó, cơn lốc xoáy này quá lớn, để lạc vào trong đó là quá mức hung hiểm...

- Hồng Viễn, đã lâu không tắm suối nước nóng rồi, hôm nay chúng ta đi suối nước nóng chút đi, thư giãn một chút!
Chu Tử Binh bỗng lên tiếng.

Hoàng Hoành Viễn sửng sốt đến kinh ngạc, vào lúc này mà Chu Tử Binh nghĩ thế nào lại muốn đi tắm suối nước nóng cơ chứ?

Y hơi trầm ngâm một chút rồi nhanh chóng đáp:
- Được ạ, tôi lập tức đi sắp xếp!

Chu Tử Binh đưa tay ra vẫy lại dặn thêm:
- Cậu bảo cả Trần Kinh đi cùng nữa. Chúng ta nhân tiện thay đổi tư duy, nghe một chút ý tưởng của người trẻ tuổi!

- Vâng!
Hoàng Hoành Viễn đứng dậy, hiểu được ý định thực sự của Chu Tử Binh là muốn gặp mặt Trần Kinh.

Gặp Trần Kinh để nói chuyện gì đây? Về dự án khu công nghệ cao phía Tây sao?

Hoàng Hoành Viễn ra khỏi văn phòng Chu Tử Binh thì ngay lập tức gọi điện thoại cho Trần Kinh.

Vừa nối máy, Hoàng Hoành Viễn liền cười ha hả mà rằng:
- Trần Kinh, nói cho cậu biết một tin vui. Chủ tịch tỉnh Chu tỏ ra rất có hứng thứ với dự án khu công nghệ cao phía Tây của các cậu. Khả năng là sẽ đem đề xuất ở hội nghị thường vụ tiếp theo. Tối nay Chủ tịch tỉnh đi tắm suối nước nóng, đó là một cơ hội khó có được, cậu không thể bỏ qua!

Trần Kinh ở đầu bên kia điện thoại nghe mà như nằm mơ, sau một lúc lâu mới nói:

- Ồ, vâng! Cảm ơn Trưởng ban thư ký. Tôi cũng không biết cảm ơn anh ra sao, có được sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh khiến chúng tôi tự tin hơn rất nhiều!

Hoàng Hoành Viễn có chút đắc ý cười mà rằng:
- Cũng là Trần Kinh cậu lợi hại, làm việc rất hăng hái nhiệt tình. Một dự án nhờ cậu kiên trì tới giờ mà rốt cục đã thấy được khởi sắc. Tôi muốn chúc mừng cậu. Nếu dự án thành công thì cậu phải mở tiệc mời khách đó!

- Nhất định, nhất định rồi thưa Trưởng ban thư ký, chỉ cần dự án thành công thì tôi nhất định sẽ mời khách, không riêng gì tôi mời khách mà các đồng chí ở Hải Sơn lẫn Nam Cảng đều phải mời khách. Đây là chuyện đáng mừng số một, dự án này sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh phát triển của tam giác kinh tế Lĩnh Nam!

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui