Quan Sách

Một tách cà phê nóng hôi hổi.

Đàm Kiệt đặt nhẹ tách cà phê ở phía trước tay phải của Bí thư Mạc.

Bí thư Mạc bận rộn, ngày nào cũng phải phê duyệt cả trăm văn kiện.

Ngoài hoạt động sinh hoạt bình thường, hầu hết thời gian của ông đều dành để phê duyệt văn kiện.

Ngay cả như vậy, thường ông cũng nghỉ ngơi rất khuya, công tác đến rạng sáng là chuyện thường.

Đàm Kiệt làm Thư ký thứ nhất của Tỉnh ủy, kỳ thật ông ta cơ bản không tham gia gì mấy vào việc khởi thảo văn kiện.

Tài liệu của Bí thư Mạc cơ bản đều là Trưởng ban thư ký Tương duyệt, công tác chính của Đàm Kiệt chính là phục vụ tốt cuộc sống cho Bí thư.

Cho nên, sắp xếp cuộc sống cho Bí thư phải vô cùng cẩn thận.

- Bí thư, cà phê của anh, lúc này uống là vừa.
Đàm Kiệt hạ giọng nói.

- ừ
Bí thư Mạc nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng không ngẩng đầu.

Ánh mắt nhìn chăm chú lên tài liệu trước mặt, ngẩn ngơ, qua thật lâu, ông mỉm cười, lẩm bẩm:
- Có chút thú vị, có chút thú vị.

Đàm Kiệt hơi sửng sốt, có có chút không hiểu gì.

Mạc Chính bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:
- Anh vừa nói gì?

Đàm Kiệt xấu hổ cười, nói:
- Bí thư, cà phê của anh…

Mạc Chính gật đầu nói:
- Ồ ồ, tôi biết, cứ để đấy, lát tôi uống.

Đàm Kiệt từ từ đi ra, Mạc Chính giơ tay lên nói:
- Cậu đợi chút, tôi nói với cậu một chuyện.

Đàm Kiệt đứng lại, Mạc Chính nói:
- Cậu rất quen thuộc cán bộ cơ quan trực truộc tỉnh, cậu công tác ở Lĩnh Nam nhiều năm như vậy, tôi hôm nay kiểm tra cậu.

Đàm Kiệt lấy bình tĩnh, rất tự tin nói:
- Bí thư anh cứ kiểm tra tôi, Bí thư muốn tìm tư liệu về ai?

Mạc Chính cười, nói:
- Tự tin vậy? Xem ra cậu cũng chăm chỉ học bài đấy.

Đàm Kiệt lúng túng cười, Đàm Kiệt nói mình quen thuộc với lãnh đạo cơ quan trực thuộc tỉnh, cũng không phải nói ngoa.

Trước khi ông ta vào Tỉnh ủy, tuy luôn công tác ở trường Đảng.

Nói một cách tương đối, con đường tiếp xúc cán bộ ở trường Đảng không phải rộng rãi như vậy, nhất là cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo chủ chốt cơ quan tỉnh và thành phố cấp ba không phải nhiều.

Nhưng Đàm Kiệt rất quan tâm tới chính trị, cũng rất thích bỏ thời gian cho phương diện này.

Ông ta vô cùng quen thuộc với tình huống bộ máy thành phố cấp 3 và cơ quan tỉnh, hơn nữa còn quan tâm trường kỳ.

Danh sách Uỷ viên Tỉnh ủy và Uỷ viên dự khuyết tất cả nằm trong đầu ông ta, chỉ cần có một cái tên, ông ta có thể hạ bút thành văn về đặc điểm và lý lịch của người đó.

Khả năng thật sự là ấn chứng một câu nói, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị.

Đàm Kiệt khó khăn trong chính đàn nhiều năm như vậy, vẫn không có đột phá, còn những quan tâm bình thường của ông ta, hầu hết không liên hệ tới công tác, nhìn có vẻ giống sở thích và hứng thú.

Nhưng chính sở thích này của ông ta, khiến hiện tại ông ta có thể thuận buồm xuôi gió trong công tác.

Mạc Chính vừa bắt đầu không ý thức được giá trị của Đàm Kiệt, tới tận lúc hai người tiếp xúc nhiều lần, có đôi khi Mạc Chính tìm ông ta hỏi tình hình Lĩnh Nam.

Đàm Kiệt thuộc tình hình mười mấy thị châu như lòng bàn tay, đối với tình hình cơ quan Tỉnh ủy ông ấy càng quen thuộc.

Dần dần, Mạc Chính bắt đầu tín nhiệm ông ta, rất nhiều vấn đề đều tìm ông ta hỏi.

Mạc Chính uống một hớp nhỏ cà phê, nói:
- Tôi hỏi một người, Chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế Trần Kinh, cậu có quen không?

Đàm Kiệt mở miệng, không nói gì, một lát sau nói:
- Chủ nhiệm Trần Kinh tôi từng tìm hiểu, rất có năng lực, quyết đoán. Anh ta tới Lĩnh Nam cũng chưa lâu…

Đàm Kiệt bắt đầu chậm rãi nói.

Ông ta nói từ việc chọn cán bộ công tuyển của tổ chức mấy năm trước của Tỉnh ủy, nói tới việc trong cuộc công tuyển đó xếp thứ nhất, người đầu tiên được dùng.

Sau đó lại báo cáo tỉ mỉ biểu hiện kiệt xuất ở Hải Sơn của Trần Kinh.

Đối với Trần Kinh, Đàm Kiệt thật sự bỏ công phu.

Năm đó lúc ở trường Đảng, thanh danh của Trần Kinh khi đó không nổi bật, nhưng Đàm Kiệt vẫn luôn rất quan tâm hắn.

Truy cứu nguyên nhân, cũng là do Trần Kinh còn trẻ.

Lúc đó Đàm Kiệt buồn bực thất bại, không nhìn thấy tiền đồ trong chính trị, ông ta đương nhiên có một loại cảm giác khác đối với Trần Kinh

Cho nên, đối với quỹ tích công tác và sự tích của Trần Kinh, ông ta nghiên cứu rất kỹ.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân là quan hệ giữa Trần Kinh và Đường Ngọc

Rất sớm, mọi người đồn đại, nói Trần Kinh và Đường Ngọc quan hệ không phải đơn giản, hai người khả năng có quan hệ vượt qua mức bạn bè.

Mà khi đó Đàm Kiệt ở trường Đảng, làm một đại tài tử, ông ấy có quan hệ khá chặt chẽ với đám cán bộ của giới truyền thông tỉnh thành.

Đám bạn của ông ta hoạt động mạnh trên các giới truyền thông của Lĩnh Nam.

Có lúc mọi người tụ tập lại, một đám phong lưu đương nhiên sẽ có bát quái, mà Đường Ngọc là nhân vật đại biểu của truyền thông Lĩnh Nam, được người khác bàn luận nhiều, đương nhiên có người sẽ nói tới “tình yêu” giữa Trần Kinh và Đường Ngọc.

Tài tử yêu giai nhân.

Đàm Kiệt tuy qua tuổi phong lưu rồi.

Nhưng đối với Đường Ngọc, ông cũng khá quen thuộc, vô cùng thích thú.

Cũng bởi vậy, ông ta càng chú ý tới Trần Kinh.

Mãi tận sau khi ông ta vào Tỉnh ủy, Trần Kinh nhiều lần tìm con đường tiếp xúc với người đó.

Đàm Kiệt mặc dù rất cẩn thận đối với biểu hiện này, nhưng đối với việc quen biết Trần Kinh, ông ta vẫn rất động lòng.

Hôm nay Mạc Chính hỏi vấn đề liên quan tới Trần Kinh, xem như hỏi đúng người rồi.

Ông ta không ngừng nghỉ, kể lại tỉ mỉ tình hình của Trần Kinh.

Ông ta không chỉ nói công tác của Trần Kinh ở Lĩnh Nam,còn nói tới những kinh nghiệm trước kia khi Trần Kinh ở Sở Giang, cả bối cảnh xuất thân của Trần Kinh.

Ông ta nói một tràng như vậy, Mạc Chính cười ha hả nói:
- Đàm Kiệt giỏi, không hổ là bách khoa toàn thư của chính đàn Lĩnh Nam, cậu ấy à, sắp vượt qua bản lĩnh của Bí thư Hạ rồi, Lĩnh Nam nhiều nhân kiệt, quả thật.

Đàm Kiệt khiêm tốn cười cười nói:
- Bí thư anh quá khen, nhân kiệt thì tôi cũng không đảm đương nổi, tôi nhiều lắm chỉ là quan tâm tới nhân tài của Lĩnh Nam thôi.

Mạc Chính cười cười nói:
- Chủ ý đó hay, sau nàykhông được bỏ qua việc quan tâm đó, tôi còn chưa quen thuộc với Lĩnh Nam, về sau không thể thiếu bách khoa toàn thư như cậu.

Mạc Chính nói năng thoải mái, Đàm Kiệt bạo hơn chút.

Ông ta nói:
- Bí thư, anh sao lại đột nhiên hỏi đến Trần Kinh? Là nghĩ tới hạng mục khu công nghệ cao à?

Mạc Chính cười cười không nói.

Hôm nay sở dĩ ông ta đột nhiên nhắc tới Trần Kinh là vì mấy lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy có ý kiến về việc điều chỉnh bộ máy cán bộ ở Hoàn Thành, xuất hiện một màn rất có ý nghĩa.

Vốn Mạc Chính dự đoán, vì vấn đề Hoàn Thành, bên trong bộ máy sẽ phân kỳ rất nhiều.

Vì đối với vấn đề Hoàn Thành, luôn luôn phân kỳ không ngừng, thông qua sự phân kỳ của Hoàn Thành, tiến thêm một bước có thể kéo tới sự phân kỳ về phương hướng phát triển củ Lĩnh Nam của toàn bộ máy Lĩnh Nam.

Mạc Chính lần này để giải quyết vấn đề Hoàn Thành đặt ra mục tiêu.

Mục tiêu thứ nhất, là phải thông qua việc điều chỉnh bộ máy có hiệu lực mạnh, thật sự giải quyết được vấn đề, để sự phát triển của Lĩnh Nam tiến lên một quỹ đạo mới.

Mặc khác, Mạc Chính còn hy vọng thông qua giải quyết vấn đề này, thống nhất tư tưởng bộ máy Tỉnh ủy.

Để phần lớn người đều có thể tiếp nhận chiến lực phát triển Lĩnh Nam mới, phải hoàn toàn vứt bỏ tư tưởng vì cái lợi trước mắt khi trước, từ đó đoàn kết toàn bộ bộ máy.

Nhưng những dự đoán này của ông ta, lại có sự khác biệt ngay từ đầu.

Vì ngay sau khi Hạ Quân đề cử Trần Kinh với ông ta, hôm nay ông ta gọi điện cho Chủ tịch tỉnh Chu Tử Binh, hai người nói về vấn đề Hoàn Thành.

Mạc Chính hỏi ý kiến Chu Tử Binh vấn đề điều chỉnh bộ máy Hoàn Thành.

Chu Tử Binh rõ ràng cũng đề cử Trần Kinh.

Đề cử này khiến Mạc Chính giật mình, ông ta có chút không rõ, vì sao người mà Hạ Quân và Chu Tử Binh nhìn trúng lại là cùng một người?

Không thể không nói, vì đề cử có chút buồn cười này, Chu Tử Binh có vẻ khá có hứng thú với Trần Kinh.

Vừa rồi Đàm Kiệt lại nói rất nhiều lời truyền kì liên quan tới Trần Kinh.

Trong chuyện này còn bao gồm, Bí thư Tỉnh ủy Sa Minh Đức Tô Bắc năm đó đòi Miêu Cường năm nhân tài, Trần Kinh là một trong số đó.

Mà Miêu Cường cho bốn người, duy chỉ Trần Kinh là không cho.

Đàm Kiệt vì xuất thân là giới văn nghệ, bản thân có chút chủ nghĩa lãng mạn, nói những lời có thể hơi quá sự thật, nhưng về chuyện này, Mạc Chính từng nghe qua ở chỗ Trưởng ban thư kí Tương Minh Nhân.

Tuy ông ta không cho rằng chuyện này có thể chứng minh điều gì.

Nhưng bên trong một vòng tròn nào đó, có người cố ý khuếch đại chuyện này, cũng khiến Trần Kinh tuổi trẻ liền đã rất nổi tiếng.

- Tiểu Đàm, lần này tôi tới thị sát bốn thành phố của Hải Sơn, danh sách nhân viên đi cùng có chưa?
Mạc Chính bỗng mở miệng nói.

Đàm Kiệt nói:
- Trưởng ban thư ký đã định xong danh sách rồi, chỉ đợi anh xem qua.

Mạc Chính nói:
- Danh sách kia tôi xem rồi, cơ bản không có ý kiến gì, sắp xếp thêm một người, bảo Trần Kinh đi với tôi.

Đàm Kiệt hơi ngạc nhiên nói:
- Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp, Chủ nhiệm Trần vừa mừng đón thiên kim, còn đang ở thủ đô, tôi phải đi thông báo với cậu ấy.

Mạc Chính khoát tay nói:
- Vậy mau thông báo, hiện tại là thời kì rất nhạy cảm, chuyện cá nhân phải hết sức nhường đường, Trần Kinh hẳn có giác ngộ này.

Trần Kinh nhận được điện thoại của Đàm Kiệt rất ngạc nhiên.

Đàm Kiệt rõ ràng nói cho Trần Kinh, Bí thư Mạc lập tức bắt đầu tiến hành điều tra nghiên cứu với tam giác bao quanh Lĩnh Nam, Trần Kinh phải di thị sát điều tra cùng, để tăng phần trịnh trọng, Đàm Kiệt nói:

- Chủ nhiệm Trần, lần này danh sách nhân viên đi cùng vốn là văn phòng Tỉnh ủy quyết định, nhưng cậu là Bí thư chỉ định, cho nên cậu càng cần phải coi trọng.

Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Đàm, Bí thư thị sát lần này trọng điểm là gì? Có thể nói qua cho tôi trước được không?

Đàm Kiệt cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, cậu cũng đừng nói tôi miễn cưỡng cậu, đối với sự sắp xếp của Bí thư, tôi thật sự không biết, nhưng trước kia cậu từng công tác ở Hải Sơn, Bí thư muốn đi trạm thứ nhất chính là Hải Sơn, hẳn là nghĩ tới nhân tố về phương diện này.

Cậu yên tâm, Bí thư rất có hứng thú đối với sự phát triển của Lân Giác, nói không chừng sẽ tới Lân Giác xem, sự phát triển của nơi đó, cậu là người có quyền lên tiếng nhất.

Trần Kinh hít sâu một hơi nói:
- Chủ nhiệm Đàm, thật sự cảm ơn anh, anh vừa nói vậy, tôi cũng yên tâm hơn một chút. Mai tôi về Việt Châu, tuyệt đối không làm chậm trễ việc thị sát của Bí thư, điểm này anh cứ yên tâm.

Trần Kinh bỗng nhiên có một loại trực giác.

Hắn luôn cảm thấy trong mấy ngày mình rời khỏi Việt Châu, Việt Châu hẳn đã xảy ra thay đổi rất quan trọng.

Đến tột cùng là thay đổi gì? Trần Kinh nghĩ đi nghĩ lại, không thể nghĩ tới điểm mấu chốt.

Tuy nhiên vì thời gian rất khẩn trương, hắn cũng không có quá nhiều cơ hội để nghĩ ngợi, lập tức bắt đầu chuẩn bị, tức khắc trở về Việt Châu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui