Quan Sách

Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn làm việc của Khương Thiếu Khôn, thư kí tiểu Đoạn trên trán mồ hôi nhễ nhãi chạy ra ngoài thì va ngay phải Phó chủ tịch thường vụ thành phố Giản Nhất Quốc.

Giản Nhất Quốc xoa vai, nói:
-Tiểu Đoạn, Chủ tịch thành phố tâm trạng không vui sao?

Tiểu Đoạn lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nói nhỏ:
-Chủ tịch đang suy nghĩ vấn đề!

Giản Nhất Quốc cười, rồi từ từ đẩy cửa bước vào phòng.

Khương Thiếu Khôn đang nằm ngửa ra ghế, nhắm mắt lại, Giản Nhất Quốc bước vào, ông ta từ từ ngồi dậy và mở mắt ra.

Giản Nhất Quốc nói:
-Tôi thấy hệ thống công an của chúng ta đúng là không biết lớn nhỏ. Hôm nay anh tới đó thị sát, thì thái độ của họ thế nào? Ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, bọn họ thực sự cho rằng có thể oai phong mà không coi Đảng ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ra gì sao?

Khương Thiếu Khôn thản nhiên nói:
-Lão Giản, anh hãy bình tĩnh lại đi. Tôi thấy kết quả thu được trong buổi thị sát hôm nay cũng không tồi. Chúng ta làm việc gì cũng phải đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ, đối diện với nhiều phê bình như vậy, bọn họ có chút cảm xúc, đây cũng là điều bình thường. Trong thời đại này, ai không có phong cách, tính tình của riêng mình?

Cũng may là kết quả không tồi, bọn họ chấp nhận hạ mình nhận phê bình, hơn nữa cũng đã tự kiểm điểm, chúng ta nên thông cảm cho bọn họ!

Sắc mặt của Giản Nhất Quốc thay đổi, nói:
-Bọn họ như vậy chỗ nào là kiểm điểm? Anh xem những lời nào là kiểm điểm? Mở miệng ra là nói Hoàn Thành là một thành phố có pháp luật, tất cả đều làm việc theo luật pháp, pháp luật là trên hết, tư pháp tự do, theo như những gì họ nói, Ủy ban chúng ta quản Cục công an, là đã can dự đến việc tự do của tư pháp…

Khương Thiếu Khôn nhíu mày, nghiêm khắc nói:
-Cậu không nên suy nghĩ sai lệch câu nói đó, chỉ cần nghĩ sai lệch là thay đổi hết ý nghĩa!

Giản Nhất Quốc ngồi bệt xuống sofa, khó chịu không nói gì.

Ông ta hôm nay thực sự là rất tức giận.

Mấy ngày trước trong cuộc họp giao ban thường vụ Thành ủy ông ta đã nhấn mạnh Cục công an là một bộ phận thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, phải nghe theo những chỉ thị của Ủy ban.

Nhưng từ sau khi ông ta phát biểu điều đó, thái độ của mấy vị lãnh đạo chủ chốt của Cục công an tuy có chút mềm mỏng, nhưng nhiều lần lại tổ chức các cuộc nói chuyện về việc xây dựng phát luật, và các khái niệm pháp luật của thành phố.

Theo ý kiến của một vài vị lãnh đạo, pháp luật là trên hết, cho dù Ủy ban không thể can dự vào tư pháp gây nhiễu loạn pháp luật và việc thực thi pháp luật.

Lúc đầu Giản Nhất Quốc không hiểu rõ ngọn ngành trong chuyện này.

Nhưng báo ra sớm hôm nay lại có mặt của ông ta, tiêu đề của bài báo là “Cục công an do ai lãnh đạo? Pháp luật trên hết hay lãnh đạo trên hết?”

Bài báo này chĩa thẳng vào vị lãnh đạo gần đây phê bình Cục công an rất nặng lời, mà theo Giản Nhất Quốc thấy thì chính là ngầm chỉ ông ta. Vì câu nói Cục công an nghe theo chỉ thị của Ủy ban là do ông ta nói.

Hiện giờ thì hỏng hết. Câu nói thật đó, hiện giờ lại trở thành nguyên nhân chính khiến cho Cục công an trở lên lúng túng.

Cơ quan hành pháp lại không nghe theo chỉ thị của Ủy ban sao? Điều này khiến cho Giản Nhất Quốc cảm thấy vô lý, ông ta thực ra chỉ là tức giận quá, nên muốn đến chỗ Khương Thiếu Khôn chút giận một chút.

Khương Thiếu Khôn trấn an Giản Nhất Quốc một lúc. Giản Nhất Quốc bớt bực tức một chút, bắt đầu nói:
-Chủ tịch, anh vẫn là người đức cao vọng trọng, không so đo với đám người tiểu nhân đó, tôi và anh không nên so với chúng!

Khương Thiếu Khôn đích thân tiễn Giản Nhất Quốc ra cửa. Ông ta đóng cửa lại, thì một mình ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ.

Sự việc mà không theo lệ thường nhất định sẽ không tốt, việc mà Khương Thiếu Khôn suy nghĩ sâu sắc hơn việc mà Giản Nhất Quốc suy nghĩ rất nhiều.

Ông ta cảm thấy những phản ứng của Cục công an không được đúng cho lắm, mà thái độ của Trần Kinh cũng khiến cho người ta khó mà nắm bắt được.

Cái cảm giác đó khiến cho trong lòng Khương Thiếu Khôn cảm thấy rất khó chịu, đồng thời cũng rất kiêng dè.

Chủ tịch thành phố Hoàn Thành là Khương Thiếu Khôn ông ta, liên quan tới việc cải cách phát triển của Hoàn Thành và cả những vấn đề lớn khác, đều do ông ta làm chủ, điều này đáng lẽ là chẳng có gì phải dị nghị cả, đây là việc đương nhiên rồi.

Nhưng cục diện hiện nay lại không như vậy, đây là điều mà khiến Khương Thiếu Khôn không thể bỏ qua.

Cục diện nhất định phải thay đổi, việc gì phải sửa đổi thì nhất thiết phải sửa đổi.

Nhưng một lần bị rắn cắn, thì mãi mãi sợ rắn, hiện giờ Khương Thiếu Khôn rất dè chừng Trần Kinh.

Ông ta nghĩ phải làm thế nào thật khéo léo, để có thể đạt được mục tiêu, lại không ảnh hưởng đến bản thân!

Ông ta suy nghĩ rất nhiều, mắt ông ta dần sáng lên.

Sự bực tức vừa rồi của Giản Nhất Quốc khiến ông ta có một cảm giác, nhìn Giản Nhất Quốc như vậy, ông ta đoán rằng chuyện này không chỉ thế mà kết thúc. Mặc dù như vậy, nhìn thân hình mập mạp của Giản Nhất Quốc như vậy, chắc chắn cũng có chút năng lượng, việc này cứ để ông ta làm tiên phong!

“Ting, ting…”

Điện thoại của Khương Thiếu Khôn gieo lên.

Đầu dây bên kia là một giọng nói rất quen thuộc:
-Là chú Khương có phải không? Cháu là Đào tử đây, chứ hiện giờ có bận gì không? Cháu không làm phiền chú làm việc đấy chứ?

Khương Thiếu Khôn nhíu mày, lập tức cười nói:
-Ai da, tôi nói sao hôm nay trong vườn lại có chim khách kêu! Hóa ra là có Chủ tịch hội đồng quản trị Lục gọi điện tới. Sao? Đột nhiên gọi điện tới có chuyện gì?

Điện thoại là do Lục Đào gọi tới.

Trong Tỉnh Lục Đào và Khương Thiếu Khôn đã quen nhau từ lâu, từ khi Khương Thiếu Khôn tới Hoàn Thành, mối quan hệ này Lục Đào nắm rất chắc.

Anh ta hai ba ngày lại dắt Khương Thiếu Khôn đi chơi.

Quan hệ của anh ta rộng rãi, một mặt thông qua Khương Thiếu Khôn tìm hiểu tình hình Hoàn Thành, nhanh chóng tạo dựng các mối quan hệ với những người tài giỏi ở Hoàn Thành. Ngoài ra, Khương Thiếu Khôn lại có thế lực mạnh như vậy, cũng có thể khiến cho các mối quan hệ của anh ta được mở rộng hơn.

Dùng lời của anh ta nói, anh ta và Khương Thiếu Khôn là quân tử kết giao với nhau, đồng thời cũng là hai bên cùng có lợi.

Hiện giờ trong ngoài thể chế Hoàn Thành, những người biết được mối quan hệ giữa Khương Thiếu Khôn và Lục Đào không phải ít.

-Chú Khương, hôm nay Trưởng phòng Mã của Tỉnh đến Hoàn Thành, mở một buổi tiệc rượu nhỏ. Chính là muốn mời chú tới đây, tối nay chúng ta cùng thư giãn một chút, có được không?
Lục Đào thoải mái nói.

Khương Thiếu Khôn vò đầu nói:
-Trưởng phòng Mã đến sao? Đúng là khách quý rồi!

Ông ta thay đổi ngay, nói:
-Thật đáng tiếc, hôm nay thì thực sự không có cách nào rồi. Tối nay chú có một cuộc họp nên không thể tới được. Gần đây rất bận rộn, đều là do giới doanh nghiệp các cậu làm loạn hết lên, khiến cho chúng tôi trở lên bị động!

Lục Đào nói:
-Chú Khương, chú không thể chỉ một đòn mà đánh chết bọn cháu. Cháu luôn luôn ủng hộ công việc của chú, chú có chỉ thị gì, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, chúa tuyệt đối không khước từ!

Hai người nói vài câu với nhau, rồi kết thúc.

Khương Thiếu Khôn gọi điện cho thư kí tiểu Đoạn tới, chỉ vào điện thọai nói:
-Vĩnh Khánh, cậu ghi nhớ nhé. Từ lần sau những cuộc điện thoại kiểu như thế này đừng có chuyển tới đây, cậu có thể ngăn lại được thì ngăn lại, hiểu chưa?

Thư kí Đoạn Vĩnh Khánh ngẩn người ra, sau cũng nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường, nói:
-Vâng ạ, tôi hiểu rồi thưa Chủ tịch!

Cuộc điện thoại vừa rồi là do Lục Đào gọi tới, Đoạn Vĩnh Khánh không do dự gì liền chuyển cuộc gọi tới ngay.

Nhưng Khương Thiếu Khôn lại dường như…

Đoạn Vĩnh Khánh trong lòng chợt nghĩ, chẳng nhẽ hiện nay Chủ tịch đang cố tình tránh xa Lục Đào?

Lục Đào người này, Đoạn Vĩnh Khánh cũng có cảm tình tốt.

Người này làm việc rất hào phóng, rộng rãi, là một người có khí phách.

Lần trước em gái của Đoạn Vĩnh Khánh từ nước ngoài trở về không tìm được công việc nào tốt, Lục Đào không biết từ đâu biết được việc này, liền lập tức ra tay giúp đỡ.

Đoạn Vĩnh Khánh từ đó rất có cảm tình với Lục Đào, hơn nữa từ sau đó anh ta cũng tạo điều kiện cho Lục Đào rất nhiều.

Nhưng nếu Chủ tịch Khương muốn tránh Lục Đào, Đoạn Vĩnh Khánh cũng không do dự gì, tất nhiên cũng phải giữ khoảng cách với người này.

Trong quan trường không thể nói tới tình cảm, chỉ nói lợi ích, Đoạn Vĩnh Khánh luôn luôn cùng bước đi của Khương Thiếu Khôn, điều đó không cho phép anh ta có một chút do dự nào.

Trong điện thoại, Lục Đào không thể mời Khương Thiếu Khôn, trong lòng thấy rất khó chịu.

Ánh mắt của anh ta nhìn Sầm Đại Bằng đang hút xì gà, dáng vẻ khệnh khạng, trong lòng rất bực bội.

Sầm Đại Bằng là một tên vô dụng, cả ngày chỉ biết khoe khoang, không hiểu sao lúc đầuVăn phòng Tỉnh lại chọn anh ta, dù có chọn anh ta làm người báo tin, chẳng nhẽ lại không nhìn ra được sự bất tài của anh ta sao?

Hít một hơi xì gà, Sầm Đại Bằng bỏ điếu thuốc khỏi mồm, nói:
-Tôi nói này Chủ tịch Lục, anh đừng có cả ngày cứ cằn nhằn như vậy! Tôi nói cho anh biết, không có gì là giỏi cả. Mọi ngóc ngách của Hoàn Thành, có nơi nào mà Sầm Đại Bằng tôi không biết chứ?

Đừng nói là không có vấn đề gì, cứ cho là có vấn đề gì, cũng chỉ là mâu thuẫn trong nhân dân.

Mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân thì có thể dùng tiền để giải quyết, thì có thể có chuyện lớn gì chứ?

Lục Đào cười nói:
-Đại Bằng anh đúng là một người biết an ủi người khác đấy. Chuyện này không phải là vấn đề, chỉ là tôi cảm thấy rất khó chịu. Từ khi ban ngành Hoàn Thành thay đổi tới nay, tôi thường cảm thấy như đang có người chĩa thẳng vào chúng ta, mọi người đều không thoải mái mà!

Sầm Đại Bằng dập tắt điếu thuốc, nói:
-Tôi biết người anh muốn nói tới là ai, chính là tên Phó bí thư họ Trần! Có gì là giỏi chứ? Chỉ là một tên Phó bí thư thôi mà, chúng ta có thể yêu cầu Văn phòng công an tạo thêm áp lực cho bọn họ, tôi chính là muốn xem tên Phó bí thư đó lợi hại tới đâu, hay là Văn phòng công an của chúng ta lợi hại hơn.

Vệ Hoa làm Cục trưởng cái gì chứ? Chỉ là một tên óc lợn, tôi thấy ông ta không thể làm được Cục trưởng đâu!

Lục Đào không nói gì, ngồi bệt xuống sofa cẩn thận tính toán.

Khúc mắc giữa anh ta và Trần Kinh, anh ta chưa bao giờ quên.

Anh ta coi Trần Kinh như cái gai trong mắt, Trần Kinh đi tới đâu, anh ta liền cảm thấy ở đó rất khó chịu.

Chính là giống như hiện nay, quan hệ với những người đứng đầu Cục công an trước đây, hiện giờ Lục Đào anh ta không thể liên hệ được nữa, việc này khiến trong lòng Lục Đào cảm thấy rất khó chịu.

Vụ án 6.23 là một cơ hội tốt.

Nhưng khi có cơ hội, làm sao có thể biết được trước là mình sẽ có thể làm được tới đâu?

Vệ Hoa xuống chức, Trần Kinh mất thế, đây là những gì mà trong đầu Lục Đào luôn mong đợi.

Anh ta cắn răng, càng nghĩ càng thấy tức, không thể khiến chuyện lớn này thành chuyện nhỏ.

-Đại Bằng, gần đây anh tới Tỉnh.Thu thập tin tức về chuyện ở Hoàn Thành, báo cáo tình hình với Chủ nhiệm văn phòng Triệu. Cục diện của Hoàn Thành không thể tiếp tục như vậy được, nếu không thể thay đổi, thì ngay cả cơ hội ở Hoàn Thành ăn cơm chúng ta cũng không có đâu!
Lục Đào thản nhiên nói.

Anh ta lấy một túi từ trong ngăn bàn ra, nói:
-Đây là một chút thành ý của tôi, coi như đây là phần thưởng của anh, anh cầm đi!

Sầm Đại Bằng cầm túi lên thấy có vẻ rất nặng, anh ta mở ra liếc nhìn, mắt không rời khỏi được.

Một túi đầy tiền, hơn nữa lại toàn là đô la mĩ, một túi tiền lớn như vậy, ít nhất cũng mua được một chiếc Porsche.

Anh ta huýt sáo, cười lớn nói:
-Chủ tịch anh thật hào phóng, vậy tôi cũng không khách sáo nữa…

Lục Đào nhìn theo dáng người của Sầm Đại Bằng khuất, nụ cười trên mặt cũng tắt, ánh mắt độc địa của anh ta cũng ngày một kinh hơn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui