Quan Sơn Nguyệt

Edit & Beta: Đoè

Nguyên Trưng bước vào phòng, Sầm Dạ Lan vẫn đứng bên cửa sổ như cũ, bất động, thái độ xua đuổi. Nguyên Trưng không để ý lắm, đưa mắt lướt qua y vài vòng, nhìn một lúc lâu, Sầm Dạ Lan nhíu chặt lông mày, mím môi, hờ hững nói: "Có việc mau nói."

Nguyên Trưng cười cười, nói: "Nghe nói Sầm Tướng Quân bị bệnh, cho nên ta tới thăm chút."

Sầm Dạ Lan đáp lại một cách vô cảm: "Thăm xong rồi, điện hạ có thể đi."

"Gấp cái gì." Nguyên Trưng cà lơ phất phơ, giọng điệu ngả ngớn, chậm rãi nói: "Sầm Tướng Quân bị bệnh, ta nên chăm sóc tốt cho ngươi mới phải."

Vẻ mặt của Sầm Dạ Lan ngày càng trở nên khó coi. Đêm đó y đá cửa bỏ đi, vừa bước ra bên ngoài, gió lạnh thổi qua, cả người lạnh toát, chưa bên dưới thân còn có thứ đó đang chảy ra.

Nguyên Trưng chơi đùa quá ác, đâm sâu vào, Sầm Dạ Lan vừa cử động thì thứ bên trong lập tức chảy ra, ướt át, nhớp nháp và bẩn thỉu. Y căm hận đến đỏ bừng hai mắt, tìm quán trọ, ngồi trong thùng nước tắm nhắm chặt mắt lấy chất bẩn bên trong ra.

Sầm Dạ Lan luôn giữ kín như bưng chuyện mình có bộ phận của phụ nữ, cũng chẳng muốn chạm vào, giờ đây lại đút ngón tay vào, móc tinh dịch của kẻ khác ra khỏi cơ thể mình.

Nơi đó sưng đỏ, mơ hồ còn có cảm giác dương v*t nóng bỏng như thiêu đốt của thiếu niên ra vào một cách bừa bãi, đau đớn tê dại như thể vách thịt bên trong đang bị đốt cháy.


Cái lúc y theo Sầm Hi về, ông đã nhờ một đại phu kiểm tra cho y, người đại phu kia chính là sư phụ của Tô Trầm Chiêu. Thân thể Sầm Dạ Lan đặc thù, lớn lên trong quân doanh, chỉ có Tô Trầm Chiêu biết và hiểu rõ về bí mật đó, cũng không ngoa khi nói rằng Sầm Dạ Lan và Tô Trầm Chiêu đã lớn lên cùng nhau.

Sầm Dạ Lan ngủ mê mang đến nửa đêm, y vẫn luôn nghiêm khắc với chính bản thân mình, thế nên ngày hôm sau đúng giờ có mặt trên thao trường, chính Tô Trầm Chiêu là người phát hiện ra y có điều bất ổn, mới vươn tay thử kiểm tra, Sầm Dạ Lan cả người nóng như thiêu như đốt.

Mắt thấy Nguyên Trưng đang tới gần, sống lưng Sầm Dạ Lan theo bản năng căng thẳng, lạnh lùng nói: "Cút ngay."

Nguyên Trưng nói, "Sầm tướng quân không cần phải sợ ta như lang(sói) như hổ vậy, ta cũng chẳng ăn thịt ngươi."

Sầm Dạ Lan chế giễu: "Chỉ sợ có người còn không bằng mấy con súc sinh như sói như hổ."

Nguyên Trưng tức đến bật cười, đến khi lấy lại sức, đơn giản hắn chỉ cần bước thêm hai bước nữa là sẽ ở ngay trước mặt Sầm Dạ Lan, thấp giọng cười nói: "Trước đây ta không biết Sầm tướng quân lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy." Có lẽ vì đang bị bệnh, sắc mặt y tái nhợt, đôi môi cũng thấy thiếu máu, đôi đồng tử càng đen hơn, nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt phải rất thu hút. Nguyên Trưng đưa tay chạm vào nó, Sầm Dạ Lan gạt phắt đi ngay lập tức, tức giận nói: "Nguyên Trưng, đừng có bắt nạt người quá đáng."

Nguyên Trưng chậc lưỡi, xoa xoa mu bàn tay bị đánh đỏ, oán trách nói: "Sầm Tướng Quân, ngày hôm nay ta nào đã bắt nạt ngươi?"

Sầm Dạ Lan vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, Nguyên Trưng nhìn thấy cũng ngứa ngáy trong người vô cùng, kề sát bên tai Sầm Dạ Lan nói: "Thế nhưng mà, ta quả thật rất muốn "bắt nạt" Sầm tướng quân, dù sao lúc ấy Sầm tướng quân chơi có vẻ cũng vui hơn bây giờ."

Lời vừa nói ra, Nguyên Trưng đã chặn được cú đấm của Sầm Dạ Lan tung ra, hắn đã phòng bị từ trước, hai người gặp mặt đều ghét bỏ lẫn nhau. Sầm Dạ Lan tức giận hô hấp dồn dập, hai má tái nhợt cũng ửng lên chút sắc hồng: "Hạ lưu không biết xấu hổ!"

Nguyên Trưng nở nụ cười: "Tại sao đến mắng chửi cũng không đến nơi đến chốn thế nhỉ?"

Đột nhiên, có tiếng bước chân từ hành lang ngoài cửa truyền đến, Sầm Dạ Lan muốn lui lại, nhưng Nguyên Trưng đã nắm chặt lấy tay y muốn bắt nạt, hơi thở phả vào tai y.

Sầm Dạ Lan trợn tròn mặt, thầm mắng: "Buông ra!"

Nguyên Trưng cười nói: "Ngươi sợ Tô Trầm Chiêu nhìn thấy?"

"Sầm Tướng Quân cùng tiểu Tô đại phu thân thiết như thế, vậy hắn có biết ngươi có một cái lỗ nữ không nhỉ, chỉ cần đàn ông đâm vào là sẽ phun đây nước."

Hai người tiếp xúc quá gần và ái muội, lời nói đùa cợt của thiếu niên xen lẫn ác ý phả vào mặt, Sầm Dạ Lan cứng đờ cả người, y thật sự không muốn để Tô Trầm Chiêu phát hiên ra cái gì.


Sầm Dạ Lan quyết liệt hơn, huých cùi chỏ vào sườn Nguyên Trưng, ép hắn lùi lại hai bước, vừa lùi lại thì có tiếng gõ cửa: "Tướng quân, điện hạ, trà đã chuẩn bị xong."

Sầm Dạ Lan cảnh cáo nhìn Nguyên Trưng một cái nói: "Mời vào."

Tô Trầm Chiêu đẩy cửa đi vào, nhìn Sầm Dạ Lan, rồi lại nhìn Nguyên Trưng, hậu tri hậu giác mà cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt giữa hai người họ, y quay đầu lại nhìn Sầm Dạ Lan, chậm chạp mà ngơ ngẩn.

Sầm Dạ Lan hít một hơi thật sâu gọi: "Trầm Chiêu."

Tô Trầm Chiêu nắm tóc, nói: "Vừa rồi dì Lưu hỏi chúng ta hôm nay muốn ăn món gì?" Hai người đều không biết nấu ăn, đặc biệt là Tô Trầm Chiêu, hàng xóm hai bên đều sẽ thay nhau chăm sóc y.

"Điện hạ cũng ở đây, buổi trưa..."

Sầm Dạ Lan ngắt lời y: "Không cần phải để ý đến hắn."

Tô Trầm Chiêu chớp mắt bối rối.

Sầm Dạ Lan nhàn nhạt nói: "Điện hạ tôn quý, chuyện cơm nước đã có người lo liệu, ta và ngươi không để ý."

Tô Trầm Chiêu gật gật đầu, cười nói: "Vậy ngươi muốn ăn cái gì?"

Nguyên Trưng thấy hai người ta một câu ngươi một câu qua lại, bầu không khí hòa hợp, mặc dù giọng điệu của Sầm Dạ Lan không mặn không nhạt, nhưng trong mắt không hề có ý nào là ghét bỏ hay không thoải mái. Nhìn hai người họ, Tô Trầm Chiêu đưa tay sờ lên trán Sầm Dạ Lan kiểm tra nhiệt độ, Sầm Dạ Lan cũng không trốn tránh, sắc mặt bỗng tối sầm lại.


Tô Trầm Chiêu chợt nhớ đến đống thuốc còn chưa trộn xong, vội vàng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Sầm Dạ Lan và Nguyên Trưng.

Nguyên Trưng cười nhạo, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, nói: "Sầm Tướng Quân đây không phải là bị bệnh, mà là vui đến quên trời quên đất nhỉ? Một tiểu Tô đại phu mà cũng có thể thỏa mãn được Sầm tướng quân sao?"

"Im miệng. " Sầm Dạ Lan lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ai cũng xấu xa giống như ngươi sao!"

Nguyên Trưng lòng như lửa đốt, nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, cao thượng như Sầm Tướng Quân đây, còn không phải bị ta chịch cho lên đỉnh liên tục sao, một bụng chứa đầy tinh dịch."

Sầm Dạ Lan: "—— ngươi!"

Y nhắm mắt lại, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi: "Nguyên Trưng, Thất điện hạ, ngươi hận ta phạt ngươi hai mươi roi kia, muốn trả thù hay làm nhục ta, ngươi cũng đã làm rồi, buông tha cho ta đi, hai ta nước sông không phạm nước giếng, được không?"

Nguyên Trưng nhìn y, sửng sôt một lúc, chậm rãi mỉm cười: "Sầm Dạ Lan, ngươi đang cầu xin ta sao?"

Bàn tay giấu trong áo của Sầm Dạ Lan nắm chặt thành nắm đấm, móng tay găm vào lòng bàn tay, đau đớn: "...Vâng thưa, cầu xin điện hạ, giơ cao đánh khẽ."

Nguyên Trưng càng trở nên buồn bực vô cớ, tất cả là do Sầm Dạ Lan tự tìm đến. Nguyên Trưng nhìn một lúc, thong thả bước đến gần, kề bên tai y nói: "Sao có thể như vậy được, ta còn chưa chơi đủ đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận