Quan Sơn Nguyệt

Edit & Beta: Đòe

Lý Cảnh Xước chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi, hắn sở hữu cặp lông mày như kiếm và đôi mắt sáng như sao, mặc áo giáp, bên hông dắt kiếm, hắn hành lễ với Nguyên Trưng, sau đó mới ôm quyền chào Sầm Dạ Lan, nói: "Sầm Tướng Quân."

Vì biết tin Sầm Diệc đụng độ với Diên Lặc nên sắc mặt y trông rất tái nhợt, y nhìn Lý Cảnh Xước, miễn cưỡng nở nụ cười, "Phụng Ninh, sao ngươi lại đây?"

Lý Cảnh Xước, tự là Phụng Ninh, thuộc quân đội Hà Đông.

Vài năm trước lần đầu tiên Sầm Dạ Lan đấu giao thiệp với Tư Hàm Đấu, Lý Cảnh Xước đã đi theo Tư Hàm Đấu rồi, khi đó hắn vẫn còn là một phó úy* dưới quyền gã kia, trẻ tuổi lại nóng tính, lúc đến Bắc Cảnh, ít ai có thể là đối thủ để so tài với hắn, rất dũng mãnh. Kế đó hắn còn dám khiêu khích Sầm Dạ Lan, kết quả là bị Sầm Dạ Lan đánh cho bay khỏi đài thi đấu, rồi hai người kết bạn.

* Trung úy.

Lý Cảnh Xước nói: "Chuyện dài dòng lắm, để quân y kiểm tra vết thương cho điện hạ và tướng quân trước đã."

Nguyên Trưng nhìn về phía Lý Cảnh Xước, lại nghe thấy hắn nói: "Lúc đến đây, ta lo ngại tình hình chiến đấu sẽ rất căng thẳng, quân y không đủ nhân lực, vì vậy đặc biệt dẫn theo vài vị quân y tới."

Sầm Dạ Lan nói: "Cảm ơn." Y do dự một lúc, nhưng vẫn hỏi: "Đại ca ta..."

Lý Cảnh Xước nói: "Ta từng phái trinh sát đi điều tra, trên đường chỉ thấy rải rác một vài thi thể của hai quân, nhưng chẳng thấy đại quân nào, nghĩ là Hầu gia đã dẫn đám quân Hồ đi xa, ta lập tức theo dấu đi tìm, chắc hẳn sẽ sớm có tin tức thôi."

Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nói: "Làm phiền ngươi rồi, Phụng Ninh."


Lý Cảnh Xước nở nụ cười, toát ra khí chất tuổi trẻ, đẹp trai phóng khoáng: "Tướng quân nói lời khách khí với ta quá, cũng may tướng quân vẫn mạnh khỏe, nếu không ta không biết phải giải thích như thế nào với Tô tiểu thần y nữa."

"Trầm Chiêu?"

Lý Cảnh Xước nói: "Lúc biết được tin tướng quân bị vây nhốt ở Bắc Thương Quan, tiểu thần y đã gửi thư đến cho ta, nhưng Hạc Sơn Châu ở Hà Đông thất thủ, ta nhận mệnh đi giành lại địa phận, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng mới có được ngày hôm nay."

Nguyên Trưng đột nhiên mở miệng nói: "Tư Thiều Anh đâu?"

Lý Cảnh Xước do dự một lúc rồi nói: "Thật ra Hà Đông đã nhận được hai bức thư khẩn của Điện hạ, nhưng Tư lão tướng quân lại bị bệnh liệt giường, Tư tướng quân dẫn binh đuổi đánh người Hồ, sau đó thì bị thương, hôn mê bất tỉnh..."

Nguyên Trưng hờ hững nói: "Vậy là chết rồi hả?"

Lý Cảnh Xước lúng túng nói: "Tư tướng quân vẫn đang hôn mê, Hà Đông không không người cai quản... quân Hà Đông tiến vào Bắc Cảnh là một chuyện lớn, nếu như không có thánh chỉ của bệ hạ, là tương đương với phản loạn, cho dù là có lệnh của Điện hạ, bọn ta cũng không dám hành động."

Nguyên Trưng tức giận bật cười: "Hôn mê bất tỉnh, hay cho cái gọi là hôn mê bất tỉnh, sớm không hôn mê muộn không hôn mê, sao cứ phải nhằm vào lúc này mà bất tỉnh nhỉ?"

Sầm Dạ Lan gọi hắn: "Nguyên Trưng."

Nguyên Trưng ngừng nói, nhìn chằm chằm vào Lý Cảnh Xước vài lần rồi mới quay đi.

Sầm Dạ Lan nói: "Phụng Ninh, hãy cử một vài người lên núi giúp ta tìm người."


Lý Cảnh Xước nghi hoặc nhìn Sầm Dạ Lan, y nói: "Mặc Nhi cũng cùng đoàn rời khỏi thành, đại ca sẽ không dẫn theo nó ra chiến trường, ngươi giúp ta tìm đứa nhỏ."

Phương Tĩnh đứng bên cạnh nói: "Sầm tiểu công tử đang ở trên núi cùng với bảo mẫu."

Lý Cảnh Xước nói: "Đã rõ, giờ ta sẽ đi thu xếp."

Sầm Dạ Lan bị thương nặng, lúc mà quân y vạch quần áo ra kiểm ra, nửa thân dưới vì trận nổ mà gần như tan nát, trên đùi cũng bị thương, vết thương rất đáng sợ, thảm trạng tệ vô cùng.

Không biết Lý Cảnh Xước từ đâu có một chiếc xe ngựa, đại đoàn quân xuất phát đi về Hãn Châu.

Nguyên Trưng nhìn, nhưng không nói gì, hắn chưa từng nghe đến tên Lý Cảnh Xước, nhưng qua tiếp xúc, lập tức có thể nhìn ra tâm tư người này rất kín đáo, trong thô có mỏng*, là một tướng tài.

* raw 粗中有细 [cū zhōng yǒu xì]: mô tả những người có vẻ thô lỗ và tùy tiện trong lời nói và việc làm, nhưng thực ra lại và cẩn thận.

Sầm Dạ Lan đã ngủ thiếp đi, Nguyên Trưng hỏi Phương Tĩnh, "Các ngươi làm sao biết được bọn ta đang ở đây?"

Phương Tĩnh quay đầu nhìn quanh một lượt, đột nhiên có tiếng vỗ cánh trên bầu trời, Nguyên Trưng dõi theo âm thanh đó, chỉ thấy trên trời có một con Hải Đông Thanh đang lượn lờ, đó chính là tiểu Sầm Tướng Quân. =)))))))

Phương Tĩnh nói: "Là nó dẫn đường cho bọn ta."


Khi đó họ bị quân Hồ phân tán, đang do dự không biết nên về Bắc Thương Quan hay Hãn Châu, Phương Tĩnh muốn quay lại Bắc Thương Quan, nhưng những người khác không muốn, chỉ nói bọn họ nhiều... đã thế này rồi thì có quay trở lại cũng chẳng làm được gì, nói không chừng, Bắc Thương Quan đã bị quân Hồ tấn công, bọn họ quay lại chính là đang đi tìm đường chết.

Sắc mặt Phương Tĩnh khó coi, lòng nặng trĩu, gã là thư đồng Nguyên Trưng, từ nhỏ đến lớn đều ở cùng hắn, quan hệ với những kẻ khác sao có thể so sánh được. Huống gì một khi Nguyên Trưng xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ bị hoàng đế vấn tội, gã tất nhiên là không thoát khỏi có liên quan.

Đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết, Phương Tĩnh ngẩng phắt đầu lên nhìn, chỉ thấy con Hải Đông Thanh đứng trên ngọn cây, đôi mắt như hạt châu nhìn chằm chằm bọn họ. Phương Tĩnh giật mình, còn chưa kịp há mỏ nói chuyện, con Hải Đông Thanh đã giương cánh bay đi, Phương Tĩnh quyết định thật nhanh, nói: "Tất cả lên ngựa, đi thôi."

Những người kia còn đang ngẩn người, hỏi: "Đi đâu?"

Phương Tĩnh đã lên ngựa, nói: "Đi tìm điện hạ."

Một người trong đó tức giận nói: "Ngươi điên rồi sao? Quay lại chắc chắn sẽ chết."

Phương Tĩnh lạnh lùng nói: "Ngày hôm nay chúng ta bỏ rơi Điện hạ, ngươi cho rằng chúng ta trở về còn có thể sống sót sao? Cho dù có chết, thì cũng phải chết ở Bắc Cảnh, nếu không sẽ liên lụy đến cả gia tộc."

Mọi người đều im lặng, Phương Tĩnh cũng đã không rảnh quan tâm đến bọn họ, trực tiếp bỏ đi trong làn bụi.

Thật bất ngờ, trước khi đến Bắc Thương Quan bọn họ đã chạm mặt với Lý Cảnh Xước.

Nguyên Trưng ngồi trên lưng ngựa, nheo mắt nhìn con Hải Đông Thanh, đưa tay lên môi huýt sáo, Hải Đông Thanh vỗ cánh bổ nhào xuống, vững vàng đáp trên vai Nguyên Trưng.

Trên vai Nguyên Trưng có thương tích, đột nhiên bị thứ gì đó đè lên, hít sâu một hơi nhưng cũng không hất văng nó ra, hắn nghiêng đầu nhìn tấm bài gỗ nhỏ trên cổ con chim, khẽ cười: "Ta vẫn luôn nghĩ rằng ngươi đã bay đi mất."

Hải Đông Thanh thu cánh, tư thái khá là kiêu căng, rất sinh động.


Nguyên Trưng nói: "Từ nay về sau sẽ đi theo ta."

Lúc xảy ra chiến tranh mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, hắn không rảnh để ý đến Hải Đông Thanh, thỉnh thoảng hắn thấy nó bay vòng quanh bãi chiến, hoặc khi có mũi tên bắn về phía nó, Hải Đông Thanh rất nhanh nhẹn, mặc dù bị thuần hóa nhưng không mất đi sự sắc bén hoang dã, mỗi lần sà xuống, móng vuốt sắc bén và cái mỏ sắc nhọn của nó, gần như có thể phá hủy đôi mắt của con người, Nguyên Trưng lập tức mặc kệ nó luôn. Sau đó thì không thấy đâu nữa, Nguyên Trưng còn tưởng rằng Hải Đông Thanh đã bay đi rồi, trong lòng có chút thất vọng, không ngờ nó lại dẫn theo đám người Phương Tĩnh quay lại.

Nguyên Trưng vươn tay vuốt ve lông con Hải Đông Thanh, lại hỏi Phương Tĩnh, "Lý Cảnh Xước là ai?"

Phương Tĩnh nói: "Hầu hết các tướng lĩnh trên cấp bậc ngũ phẩm ở biên quan đều xuất thân từ các gia đình quý tộc, như Sầm gia và Tư gia, nhưng người này thì khác, hắn xuất thân hàn môn (1), dựa vào quân công (2) từng bước từng bước bò lên."

(1) Gia đình nhà nghèo khó.

(2) công lao đã cống hiên cho quân đội.

Nguyên Trưng như có điều suy nghĩ gật đầu, hắn không nói lời nào, nhưng Phương Tĩnh lại đứng ngồi không yên: "A Trưng..."

"A Trưng, xin lỗi, " Phương Tĩnh thấp giọng nói: "Ta —— "

Nguyên Trưng cắt ngang lười gã: "Không sao, quay lại Bắc Thương Quan là chuyện của ta, các ngươi không cần, cũng không nhất thiết phải đi theo ta."

Phương Tĩnh ngẩn người, Nguyên Trưng nhìn gã nói: "Phương Tĩnh, ta rất vui khi ngày hôm nay ngươi đã trở lại."

Phương Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn, Nguyên Trưng mỉm cười với gã, vươn tay vỗ vỗ vai gã, gánh nặng trong lòng Phương Tĩnh đã được trút đi, lại đột nhiên có chút sầu não, hơi xấu hổ.

Có quân Hà Đông đồng hành, đề phòng có biến, bọn họ cố gắng di chuyển càng nhanh càng tốt, không dừng lại lâu, dọc đường thuận lợi trở về Hãn Châu, không gặp trở ngại gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận