Edit & Beta: Đòe
Sầm Diệc chết rồi, mang theo tội danh thông đồng với địch phản quốc.
—— thông đồng với địch phản quốc, ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó Sầm gia lại bị trèo lên đầu ngồi, có là Sầm Diệc, thì các tướng lĩnh ở thành Hãn Châu đều không tin, dân chúng không tin, đến ngay cả Sầm Dạ Lan cũng không tin điều đó.
Sầm gia trấn thủ Bắc Cảnh mấy trăm năm, linh vị trong từ đường nhiều vô số kể, đa số đều là da ngựa bọc thây chôn xương trên chiến trường, chưa từng có ai thông đồng với địch phản quốc cả.
Nhưng Sầm Diệc đã chết, y chết dưới tay Sầm Dạ Lan.
Ngày đó, Sầm Diệc qua đời, ngay khi trở về thành Sầm Dạ Lan lập tức nôn ra máu, bất tỉnh. Trên người vẫn còn vết thương, tâm trạng lên xuống thất thường dẫn đến phát sốt cao, y nằm trên giường, vì cơn sốt cao mà bất tỉnh nhân sự.
Tô Trầm Chiêu châm cứu cho Sầm Dạ Lan, Nguyên Trưng đứng trông bên cạnh giường bệnh nhìn Sầm Dạ Lan tái nhợt, y luôn mạnh mẽ và rất ngoan cường, tựa như không thể lung lay, nhưng ngay lúc này, Nguyên Trưng lại cảm thấy y yếu đuối, như thể gánh nặng quá sức chịu đựng, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến y gục ngã.
Điều này khiến Nguyên Trưng nhớ đến cái chết của Sầm Hi, năm đó Sầm DạDLan quay về kinh, y ngày càng trầm mặc ít nói, giống như cây thương trong tay y vậy, lộ ra sự sắc bén, dù chỉ ngồi im một chỗ thôi cũng đủ toát ra ý từ chối lạnh lùng đối với người xung quanh.
Sầm Dạ Lan nhìn có vẻ lạnh lùng, bất cần nhưng lại rất trọng tình, đặc biệt là tình thân, có lẽ vì sinh ra là cô nhi, càng thiếu thốn y càng trân trọng.
Giờ chỉ còn lại một Sầm Mặc bên cạnh y, nhưng y là người giết chết Sầm Diệc, làm sao Sầm Mặc có thể không thù ghét y đây.
Đột nhiên Nguyên Trưng cảm thấy rất đau lòng, hắn chạm vào tay Sầm Dạ Lan, bàn tay lạnh lẽo, những khớp xương mảnh khảnh, nhưng ngón tay y lại thô ráp, lòng bàn tay có nhiều vết chai. Nguyên Trưng vuốt ve từng ngón tay nằm trong lòng bàn tay mình của y, nắm chặt, trong lòng lập tức thoải mái.
Nguyên Trưng nghĩ, hắn muốn ở bên ở bên Sầm Dạ lan.
Không phải nghĩ, mà là muốn, ý nghĩ này chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Chức Bắc Hầu của Sầm Diệc là cha truyền con nối, nhưng thân y mang trọng tội, không thể bố trí sắp xếp tang lễ theo nghi lễ của một Hầu gia và tướng quân được.
Đám đầy tớ rất do dự, không thể làm gì khác hơn là xin chỉ thị của Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng suy nghĩ một lúc, yêu cầu họ chỉ cần sắp xếp linh đường đơn giản, cũng lệnh cho phó tướng của Sầm Dạ Lan đến Bắc Thương Quan một chuyến.
Vốn tưởng rằng Sầm Dạ Lan sẽ hôn mê thêm hai ngày nữa, không ngờ rằng, ngày thứ hai y đã tỉnh lại, sắc mặt bình tĩnh, không có một chút mất kiểm soát nào của ngày hôm qua.
Y đến linh đường Sầm Diệc, Sầm Diệc nằm trong quan tài, đôi mắt được quấn một tấm vải trắng rộng tầm 3 ngón tay, y quan chỉnh tề, không thể nhìn ra lúc còn sống y đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Một tay Sầm Dạ Lan chống trước quan tài, yên tĩnh nhìn Sầm Diệc, nhớ lại câu gọi "tiểu thúc thúc" kia, y nghĩ, có thể Sầm Diệc đã hận y từ nhiều năm trước rồi.
Huynh hữu đệ cung là giả, giúp đỡ lẫn nhau là giả, chỉ có hận là thật.
Sầm Hi dặn y chăm sóc tốt Sầm Diệc, nhưng y thậm chí chưa bao giờ phát hiện ra lòng căm thù sâu sắc đến vậy.
Sầm Dạ Lan chưa bao giờ hiểu rõ Sầm Diệc.
Lục phủ ngũ tạng y quặn đau, y nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nhỏ giọng gọi: "Ca..."
Đang gọi cái gì vậy? Tựa như chẳng có gì để nói, Sầm Dạ Lan hoảng hốt thầm nghĩ, có lẽ Sầm Diệc cũng chẳng muốn nghe. Sầm Dạ Lan nhắm mắt lại, không nói gì nữa, nhấc chân đi ra ngoài cửa, còn chưa bước đến cửa, chỉ thấy Sầm Mặc từ đằng xa vọt tới, trong tiềm thức y muốn đỡ lấy nó, nhưng lại bị Sầm Mặc đẩy lùi lại mấy bước, người y đau nhói, Sầm Dạ Lan cúi đầu nhìn thì thấy Sầm Mặc đang cầm kiếm đâm mình.
Sầm Mặc hất tay Sầm Dạ Lan, cầm kiếm đâm y một lần nữa, giọng nói của đứa trẻ đang khóc nhưng chứa đầy hận thù:"Ngươi trả cha lại cho ta!"
Cổ họng Sầm Dạ Lan như bị chặn lại, y vẫn im lặng.
Đôi mắt Sầm Mặc đỏ hoe, hung dữ nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, như một con sói con: "Tại sao ngươi lại giết cha ta, ngươi là người xấu, ngươi không phải tiểu thúc thúc của ta!"
Sầm Dạ Lan há miệng, nói: "Mặc Nhi..."
Nước mắt Sầm Mặc chảy dài trên mặt, vừa lau vừa nức nở nói: "Ta muốn cha, trả cha lại cho ta".
"Ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi!"
Sầm Dạ Lan gần như bị choáng ngợp bởi lời buộc tội của đứa trẻ: "Mặc Nhi, xin lỗi."
Nguyên Trưng biến sắc khi nhìn thấy bảo mẫu vội vã ở cửa, còn chưa qua cổng vòm, cũng đã nghe thấy lời buộc tội của Sầm Diệc, hắn lập tức nhấc chân đi vào.
Nhưng Sầm Dạ Lan dường như không nhìn thấy, ngồi xổm xuống, nhặt cây kiếm gỗ mà Sầm Mặc đánh rơi trên đất, Sầm Mặc lại nhào lên giật lấy nó: "Không được chạm vào đồ mà cha cho ta!"
Nó chĩa thanh kiếm về phía Sầm Dạ Lan, kiếm gỗ không chút sắc bén nào, Sầm Mặc siết chặt, cũng đã có chút tư thái, đôi mắt đỏ hoe, gào khóc nói: "Ngươi giết cha ta, ta muốn giết ngươi!"
Vú em sắc mặt trắng bệch, ôm lấy Sầm Mặc từ phía sau, vội vàng nói với Sầm Dạ Lan: "Tướng quân, tiểu thiếu gia vì đau buồn quá mức, không biết đã nghe được lời nói bậy bạ ở đâu, hắn..."
Sầm Dạ Lan nói: "Không sao."
"Đưa tiểu thiếu gia xuống đi." Y dừng một chút, sau đó khàn giọng nói:"Chăm sóc nó cẩn thận."
Sầm Mặc bắt đầu làm ầm lên, vùng vẫy điên cuồng, gào to: "Buông ta ra, ta muốn gặp cha ta, các ngươi đều là người xấu."
Bảo mẫu vội vàng che miệng Sầm Mặc, nhưng ngay lập tức hét lên, đứa nhỏ cắn tay bà, Sầm Mặc nhảy xuống chạy vào sảnh linh đường, chưa được hai bước thì Sầm Dạ Lan đã túm lấy vai nó.
Sầm Dạ Lan rũ mắt xuống, nhìn Sầm Mặc, Sầm Mặc tránh không được, nhìn chằm chằm y một cách tàn bạo, Sầm Dạ Lan nói: "Con muốn giết ta?"
Đôi mắt của Sầm Mặc thậm chí còn đỏ hơn, dù nó có đá tay chân cũng vô ích, nói: "Ngươi đã giết cha ta!"
Sầm Dạ Lan gật gật đầu, "Bây giờ con không giết được ta."
Giọng y rất bình tĩnh: "Sầm Mặc, nếu muốn giết ta thì phải thành thật, bé ngoan nghe lời, lúc nào con lớn lên rồi, hoặc đủ sức thì có thể đấu một trận."
"Dẫn đi."
Sầm Dạ Lan chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy với Sầm Mặc, đứa trẻ sửng sốt, tựa như chưa từng quen biết, đầu óc choáng váng, khi bảo mẫu đến ôm nó, đứa nhỏ đã quên phải phản kháng.
Mãi đến tận khi Sầm Mặc được bế đi, Nguyên Trưng mới nói: "Cần gì phải nói với nó như vậy, trực tiếp nói cho nó biết, cha nó ——" hắn dừng một chút, liếc nhìn vẻ mặt Sầm Dạ Lan, nuốt mấy chữ "Có tội thì phải chịu" xuống, nói: "Ngay cả khi ngươi không bắn mũi tên đó thì Sầm Diệc cũng không sống được."
"Hơn nữa, ngươi không có sự lựa chọn."
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Nó còn nhỏ nên không hiểu."
"Mặc Nhi thật ra rất ngưỡng mộ đại ca." Sầm Dạ Lan nói, "Đại ca rất nghiêm khắc với nó, bởi vậy nó rất muôn được đại ca dành thời gian cho nó và khen ngợi nó."
Không có đứa trẻ nào chấp nhận việc cha mình thông đồng với địch phản quốc cả.
Sầm Mặc còn nhỏ vậy mà.
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, vươn tay sờ lên trán y, nhưng lại bị y né tránh, Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng, ánh mắt lạnh nhạt.
Nguyên Trưng mất tự nhiên cười cười, nói: "Kiểm tra xem ngươi đã hết sốt chưa, sao chưa gì sáng sớm đã đến đây rồi?"
Sầm Dạ Lan không trả lời, nói: "Số thuốc nổ đại ca chôn ở Bắc Thương Quan không để lại dấu vết—— "
Nguyên Trưng nói: "Ta đã phái Tề Minh đi Bắc Thương Quan rồi."
Sầm Dạ Lan sửng sốt, nhìn Nguyên Trưng, nói: "Cảm ơn."
Nguyên Trưng tặc lưỡi: "Khách khí vậy sao."
Sầm Dạ Lan tỉnh táo hơn nhiều so với hắn nghĩ, Sầm Dạ Lan dùng tội danh thông đồng với địch phản quốc xử tử Sầm Diệc, nhưng tất cả mọi người ở Bắc Cảnh, từ tướng lĩnh đến dân thường, đều hoài nghi.
Lòng người thì nông sâu, nhưng rồi sẽ thay đổi theo thời gian.
Sầm Dạ Lan muốn chứng minh tội danh của Sầm Diệc bằng chứng cứ, để trấn an quân tâm, tránh chuyện miệng đi chơi xa.
Về phần Sầm Mặc, Sầm Dạ Lan nghĩ, đứa nhỏ sẽ chỉ là tiểu thiếu gia Sầm gia, người của Đại Yến, không liên quan gì đến người Hồ cả.