Quan Sơn Nguyệt

Edt & Beta: Đòe

Sầm Dạ Lan nói một cách lạnh lùng và nghiêm túc, không có chỗ cho lời giải thích, vẻ mặt Nguyên Trưng sượng cứng, mọi hy vọng của hắn đều trở nên vô ích, có chút xấu hổ. Hắn vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, nhưng vẫn cố kìm nén, gượng cười nói: "Đâu phải ta không cho ngươi làm tướng quân nữa đâu." hắn nửa thật nửa giả mà giận dỗi: "Chỉ là lời mời ngươi ở lại một thời gian thôi mà, có gì phải lo lắng chứ."

Sầm Dạ Lan trầm tĩnh nhìn Nguyên Trưng. Trái tim hắn như trùng xuống, cảm thấy dáng vẻ kia của Sầm Dạ Lan giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, như thể mấy ngày qua chỉ có mình hắn tự đa tình, nụ cười trên môi không duy trì nổi nữa.

Sầm Dạ Lan nói: "Đừng phí công làm gì, sau khi ngươi quay về kinh, ta và ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nhau."

Nguyên Trưng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, nói: "Cái gì gọi là không bao giờ gặp lại?"

Sầm Dạ Lan bình tĩnh: "Điện hạ không hiểu sao?"

"Cầu về cầu, đường về đường, không bao giờ gặp lại."

Nghe những lời này, Nguyên Trưng cảm thấy lòng đau quặn thắt, hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Sầm Dạ Lan, ngươi có biết mình đang nói gì hay không?"

Sầm Dạ Lan nói: "Không biết mình đang nói gì chính là ngươi, Nguyên Trưng." Y đưa mắt đi nhìn chỗ khác, nhìn vùng hoang vu vô tận bên ngoài thành Hãn Châu, tay đặt trên tường thành, mặt tường thô ráp lạnh buốt, vết máu bị nhuốm đen theo năm tháng: "Tranh giành hoàng quyền xưanay luôn rất tàn khốc, vị trí Đông Cung hiện tại vẫn chưa được xác định, ngươi thân là con trưởng của bệ hạ, ngươi cho rằng ngươi tránh được sao? Bọn họ sẽ chịu để cho ngươi làm một Vương gia nhàn rỗi sao?"

Nguyên Trưng nghe đến đây đã mất hết kiên nhẫn, sắc mặt khó coi: "Vậy thì sao, những chuyện này ta sẽ làm tốt—— "

Lời hắn còn chưa nói hết đã bị Sầm Dạ Lan cắt ngang: "Ngươi định làm gì?" Y nhếch mép cười: "Khóc lóc om sòm chơi xấu, hay là thích thì đi thằng một mạch, cả đời trốn sau lưng phụ hoàng và cậu của ngươi?"

Nguyên Trưng ngày càng nóng nảy, hằn học nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, nhưng y hoàn toàn không quan tâm, bình tĩnh nói: "Ngươi trốn không thoát, Thất điện hạ."

Mấy chữ cuối cùng y nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nặng trĩu, từng chữ như găm sâu vào trái tim Nguyên Trưng, hắn đấm mạnh vào tường thành, giận dữ: "Sầm Dạ Lan!"

Nguyên Trưng nỗ lực để cho bản thân được tỉnh táo: "Có trốn được hay không, đó là việc của ta, ta chỉ hỏi ngươi." Hắn dừng một lúc, nghĩ đến câu nói của y: "Cầu về cầu, đường về đường, " Miệng lưỡi khô khốc, nhìn chằm chằm y: "Sầm Dạ Lan, ta chỉ hỏi ngươi, sau ngần ấy ngày, trong lòng ngươi —— có chút gì đối với ta không..."

Nguyên Trưng chỉ muốn hỏi Sầm Dạ Lan, bọn họ đã từng sống chết có nhau, những ngày qua, Sầm Dạ Lan có cách nhìn khác về hắn không, có thích hắn một chút nào không? Nhưng vẻ mặt của y quá mức bình tĩnh, trầm tĩnh như núi tuyết Huyền Băng, tựa như hai chữ yêu thích kia của hắn không thể khiến trái tim y rung động một chút nào.

Sầm Dạ Lan nói: "Không có."

Sầm Dạ Lan ngẩng mắt lên, nhìn Nguyên Trưng, nói: "Không có động lòng, không có yêu thích, một chút cũng không có." Thậm chí khóe miệng của y còn nhếch lên, hỏi ngược lại Nguyên Trưng, "Sao ta có thể thích ngươi được chứ?"

Nguyên Trưng kinh ngạc nhìn Sầm Dạ Lan: "Nói dối."

"Ngươi nói láo." Ánh mắt hắn rơi vào dấu hôn trên cổ y, như nắm giữ được một tia ban mai, hắn siết chặt tay y: "Sầm Dạ Lan, ngươi tự hỏi bản thân xem, ngươi thật sự không thích ta chút nào sao?"

"Nếu như không có, vậy sao lúc ta nói thích ngươi, ta yêu ngươi, ngươi không từ chối!"

"Ta và ngươi, hết lần này đến lần khác tình cảm biết bao nhiêu, ngươi cho rằng là giả sao!"

Sầm Dạ Lan hỏi: "Tại sao ta phải từ chối?"

Giọng điệu y rất bình thản: "Nguyên Trưng, ngươi đã quên ta và ngươi bắt đầu như thế nào sao?"

Ngón tay Nguyên Trưng run lên, không nói gì.

Sầm Dạ Lan nói: "Ta chưa bao giờ quên, ngươi đã chà đạp lên nỗi đau của ta như thế nào, vạch ra từng vết loét cũ rồi kéo ta vào cơn ác mộng." Y nhìn Nguyên Trưng: "Ngươi không biết ta đã căm hận ngươi biết bao."

"Khi ấy ta đã cầu xin ngươi thả ta đi, chỉ thiếu điều quỳ xuống đất xin ngươi, ngươi nói." Giọng Sầm Dạ Lan khàn khàn, nhưng khóe miệng lại cong lên, y nói bên tai Nguyên Trưng: "Làm thế sao được, ta còn chơi chưa đủ mà."

Thoáng chốc mặt hắn trắng bệch, hoảng sợ lùi về phía sau một bước.

Sầm Dạ Lan nói: "Ta hận mình là một con quái vật, mà ngươi, Thất điện hạ, Thất hoàng tử, hết lần này đến lần khác nhắc nhở ta rằng ta đang cố gắng thoát khỏi quá khức, muốn quên đi quãng thời gian khổ nhục."

"Một quái vật nam không ra nam, nữ không ra nữ, là điểm gở, là tai họa." Y nói ra những lời này, không hề quan tâm đến việc địch chết một nghìn mình tổn tám trăm, trái tim tràn ngập nỗi đau đẫm máu, y nói: "Nguyên Trưng, sao ta có thể không hận ngươi đây?"

Hai mắt Nguyên Trưng đỏ lên, khóe miệng giật giật, giọng khản đặc: "Không, không phải... Sầm Dạ Lan, không phải như vậy, ngươi không phải quái vật, không phải..."

Miệng lưỡi Nguyên Trưng vốn dẻo quẹo, nhưng giờ đây hắn như người mất lưỡi, miệng toàn là máu, ngay cả lời nói ra cũng có vẻ đau đớn.

Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng, khẽ mỉm cười, nói: "Sao lại không, ban đầu không phải ngươi muốn chơi đùa sao?"

NNhuw bị sét đánh, Nguyên Trưng đột nhiên buông tay Sầm Dạ Lan ra, y xoa xoa cổ tay của mình, hơi ấm từ bàn tay hắn dường như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay y.

Sầm Dạ Lan nói: "Giết người giết tâm."

"Điện hạ vừa trao tim tới, mà ta lại dễ dàng nói lời từ chối, thế chẳng phải sẽ phụ lòng điện hạ sao?" Sầm Dạ Lan cười rộ lên,nụ cười của y thật sự rất đẹp, vừa hờ hững lại có phần lạnh lùng.

Y nhìn Nguyên Trưng mặt mày trắng bệch, hai mắt thiếu niên đỏ hoe, không biết cách che giấu cảm xúc, dù sao hắn vẫn còn trẻ.

Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, lẩm bẩm nói: "Giết người giết tâm." Hắn cười đầy cay đắng, "Ha, giết người giết tâm, khá lắm giết người giết tâm!"

Nguyên Trưng đột nhiên siết chặt vạt áo Sầm Dạ Lan, đẩy mạnh y về phía tường: "Thật không hổ là chủ soái Bắc Cảnh, nhẫn nhục chịu đựng, một đòn mất mạng, Sầm Tướng Quân rất giỏi mư tính!"

Sầm Dạ Lan khẽ rên, y lấy một hơi ngắn, nhìn Nguyên Trưng, rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Điện hạ quá khen —— a!"

Đôi môi và đầu lưỡi nóng bỏng của người thiếu niên đột nhiên tấn công, nụ hôn vừa vội vừa nặng nề, cũng không phải hôn, mà giống như dã thú cắn xé nhau, muốn nhai nghiến cánh môi và đầu lưỡi của y. Sầm Dạ Lan nếm thấy mùi tanh ngọt của máu, miệng đau, y dùng sức đẩy Nguyên Trưng ra, dựa vào tường thở hổn hển, hai má ửng hồng, khóe môi chảy máu.

Nguyên Trưng lau đi vết máu, chà xát môi như đang trả thù, khiến chúng đỏ lên nóng bừng, vội vàng nói: "Sầm Dạ Lan, ngươi hận ta như vậy, tại sao không giết ta đi, hử?"

"Ngươi rõ ràng đã có nhiều cơ hội như vậy, mạng của ta toàn giao cho ngươi." Nguyên Trưng căm hận nói, "Bắc Thương Quan, Lạc Vân Cốc, tùy chọn một nơi nào đó, tại sao không giết ta?!"

Sầm Dạ Lan cắn mạnh ngón tay hắn, bốn mắt nhìn nhau, Sầm Dạ Lan y nhả ra, đứng thẳng người, hờ hững: "Bởi vì ngươi họ Nguyên."

"Ngươi là hoàng thất." Sầm Dạ Lan nói, "Sầm gia đời đời trung thành với hoàng thất, trung thành với Đại Yến."

Nguyên Trưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của y, cảm giác như có một ngụm máu đang nghẹn trong cổ họng, ánh mắt đờ đẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui