Đỏ, đỏ khắp thành Trường An.
Dây lụa màu đỏ treo đầy trên phố Trường An.
Đèn lồng màu đỏ, đứng trong gió.
Thảm đỏ, phủ kín mọi nẻo đường góc ngõ, lại để cho tất cả người qua đường, đều bước trên mặt thảm đỏ, thêm phần không khí vui mừng.
Thời gian trôi nhanh.
Ba năm sau cùng một ngày.
Cũng cùng là thành Trường An, phố Trường An, cũng cùng đông nghịt người, nhưng rốt cuộc không có âm thanh chúc phúc ngày đó.
" Giết chết nghịch tặc phản quốc này, giết chết tên gian tế vô liêm sỉ này." Một quả trứng thối nện vào khóe mắt Cẩm Tố, lập tức sưng đỏ một mảng.
Ở cùng địa phương, rất cuộc cũng không có bàn tay ấm áp đem tay của mình đặt ở lòng bàn tay kia nữa.
Chỉ có gông xiềng lạnh như băng cũng cùng đem lòng của nàng giam cầm cùng một chỗ.
Ánh mắt Cẩm Tố đột nhiên trở nên lăng lệ ác liệt, nhìn về phía góc phố, đó là phụ thân của nàng, còn có muội muội của nàng.
Chuyện này ngọn nguồn tội ác, nàng hận không thể đem xương cốt bọn chúng hủy vào bụng.
"Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi." Thân thể bị đẩy lên, Cẩm Tố mang theo ngập trời hận ý, dừng chân tại chỗ không chịu rời đi, gắt gao nhìn chằm chằm vào góc phố.
"Ta không phải mật thám, bọn hắn mới phải, người ngươi muốn bắt đi phải là bọn họ." Cho dù không có người tin tưởng, Cẩm Tố vẫn không cam lòng mà hô lên.
"Còn dám nói xạo, các huynh đệ, cho ả nới lỏng gân cốt." Hai binh sĩ đối với nàng dùng quyền đấm cước đá , đối đãi với người sắp hấp hối như nàng, bọn hắn vẫn không có ý dừng lại.
Người ném trứng gà, ném đá tảng, ném rau quả đã ngừng tay lại.
Không phải là bởi vì bọn hắn nhân từ , mà là bởi vì, hai binh sĩ kia đã không hề có tiếng động mà nằm trên mặt đất.
Nữ tử có khuôn mặt băng lãnh nắm lấy kiếm, trên thân kiếm huyết còn chưa khô, nàng xoay người đem Cẩm Tố nâng dậy : " Tiểu thư , Huyền Cảnh đã tới rồi."
" Huyền Cảnh ? " Cẩm Tố ngước lên , huyết từ trên trán chảy xuống che mờ con mắt, đưa tay lau huyết: " Huyền Cảnh , ngươi không nên tới."
Những thị vệ thấy Huyền Cảnh giết người, ngay lập tức đem nàng bao vây lại : " Còn có đồng đảng, mau bắt lấy.
"
Phố Trường An, xưng là mười dặm phố, mà hôm nay, dân chúng đã được sơ tán, mười dặm trên đường tràn đầy thị vệ.
Huyền Cảnh đã bị thương, nàng mặc dù võ nghệ cao cường, lại không chịu nổi nhiều người vây quanh công kích như vậy.
Nàng giết rất nhiều người , chung quanh thi thể cũng đủ đem nàng bồi táng.
Mà nàng, cũng không có ý định sẽ sống sót qua được.
Cẩm Tố trơ mắt nhìn Huyền Cảnh ngã xuống đất, nàng nhìn xem nàng ấy, cả người đều là huyết , như vậy còn sống cũng là sẽ rất đau đớn a.
Cảnh à, trên Hoàng Tuyền, ngươi đi chậm một chút, chờ ta với.
"Ngươi khóc ? " Lăng Thịnh đứng bên cạnh người Cẩm Tố, đứng chắp tay, như thể coi thường hết thảy.
" Ta không nên khóc ư ? " Cẩm Tố thẳng lưng lên, vỗ nhẹ vào vết bẩn trên người, nhìn về phía nam tử :
"Lăng Thịnh , ngươi cũng nghĩ ta là mật thám à? Là phản tặc nghịch quốc ư ? "
Lăng Thịnh con ngươi băng lãnh nhìn về phía Cẩm Tố, nhếch môi , không ai có thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.
Nói ra được lời nói, lại đủ để cho Cẩm Tố tâm như tro tàn : " Hành hình , người đâu, đem Cẩm Tố áp lên đài.
"
" Lăng Thịnh , ngươi cũng không tin ta như vậy sao? " Cẩm Tố tỉnh táo, vào thời điểm này lại đột nhiên vừa khóc vừa cười : " Lăng Thịnh , ngươi không tin ta."
" Áp lên đi, hành hình.
" Lăng Thịnh thanh âm khẽ đổi, dường như lạnh hơn , càng thêm trầm hơn , như thể là đang đè nén cái gì.
" A Thịnh.
" Cẩm Tố đột nhiên an tĩnh lại, mặt mày yên bình, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười , ánh mắt giống như lá cây sáng rỡ, cũng mang theo vui vẻ : " A Thịnh , ta không muốn chết trong tay ngươi.
"
" Ta không muốn oán hận ngươi, chỉ hy vọng, kiếp sau đừng có lại gặp ngươi.
" Vừa dứt lời , Cẩm Tố đột nhiên rút đao của thị vệ bên cạnh ra ...!