Quân Sư Vương Phi Tà Vương Sủng Thê Vô Độ


Nhiều lần suy nghĩ, Cẩm Tố từ bỏ ý niệm phản kháng, thân thủ Lăng Thịnh, nàng là biết rõ đấy, muốn dưới mí mắt hắn đào thoát , hầu như không có khả năng.

Lăng Thịnh mặc dù là ý tốt , nhưng mà, hắn lại như thế nào cũng không nghĩ ra, tại phụ cận quân doanh, bọn người kia vậy mà cũng dám động thủ.

Ba con ngựa, ba người , Cẩm Tố miễn cưỡng cưỡi cuối cùng.

Đột nhiên , một phi tiêu bằng lá vàng theo gió rít phóng đến, Cẩm Tố tuy rằng nhạy bén hơn người thường, nhưng mà như cũ vô lực né tránh những chiếc lá vàng.

Ngay trong lúc Cẩm Tố cho là mình sẽ bị đâm trúng, đột nhiên bên hông xiết chặt, ngay sau đó, cả người bay lên trời, rơi vào một nơi ấm áp cứng rắn.

Khí tức quen thuộc, độ ấm quen thuộc, Cẩm Tố đột nhiên hốc mắt ướt át, thiếu chút nữa khóc lên.

"Đừng sợ, ta ở đây." Lăng Thịnh nói thốt ra, đợi đến lúc nói ra miệng, mới giật mình kỳ lạ, hồi thần trở về.

Không thể tin được, vội vàng buông Cẩm Tố ra, ánh mắt lạnh lùng ánh mắt nhìn vào chỗ sâu ở trong rừng trúc: " Ra đây đi."

Người không có đi ra, đi ra chính là cây trúc bị vót nhọn, thẳng tắp mà hướng đến ba người.

Có thể tưởng tượng , nếu là bị cây trúc đâm trúng , cho dù không chết , cũng tuyệt đối sống không lâu.

"Cẩn thận." Lăng Thịnh trầm thấp nói một câu, lập tức liền rút ra thanh kiếm bên thắt lưng, nhẹ nhàng đưa lên, kiếm lập tức như là bị rót vào tánh mạng, cứng rắn vô cùng.

Lăng Thịnh chiêu thức lăng lệ ác liệt, không né không tránh, đối với cây trúc bay tới, tay đưa thanh kiếm ra, chẻ thành hai nửa.

Thoạt nhìn, rất dễ dàng.

Chỉ có Cẩm Tố biết được, kỳ thật, Lăng Thịnh cũng không nhẹ nhõm gì.

Chấn thương nơi thắt lưng của hắn lại bắt đầu chảy máu , chẳng qua là, y phục hắn mặc chính là màu đen, cho nên coi như là chảy máu, thoạt nhìn cũng chỉ là như bị nước làm ướt bình thường.

"Chủ tử, ta chống đỡ , ngài mang cô nương đi trước." Tiểu Hôi khó khăn chuyển đến trước người Lăng Thịnh, dùng tính mệnh chắn.

"Chỉ là bọn chuột nhắt, cũng có thể để cho Lăng Thịnh ta lùi bước ?" Lăng Thịnh xưa nay kiêu ngạo, hắn chưa bao giờ biết rõ lùi bước là cái gì, càng sẽ không vứt bỏ Tiểu Hôi một mình trốn chạy để khỏi chết.

Một cây trúc dài nhỏ từ bên cạnh vụt đến , vừa vặn phóng đến Tiểu Hôi , Cẩm Tố vội vàng hô : " Tiểu Hôi , cẩn thận."
Tiểu Hôi nghe được Cẩm Tố hô, vô thức mà nhìn Lăng Thịnh ở phía sau, không có né tránh.

Nếu như hắn né, cây trúc này sẽ cắm trên người chủ tử.

Cho nên, hắn không có trốn, chẳng qua là chiêu thức biến đổi rất nhanh để cho cây trúc chỉ sạt qua bên người mình.

Thật sự chính là sạt qua bên người, một vệt máu dài lớn trên lưng, lập tức , máu chảy như rót.


Cẩm Tố nhìn người bên mình cắm đầy cây trúc, nhưng không có một cây làm bị thương nàng.

Hắn cùng Tiểu Hôi , đem mình bảo hộ vô cùng tốt.

Đang lúc sinh tử bồi hồi, Cẩm Tố không kịp suy nghĩ nhiều , rút ra một đoản đao để tự vệ mình, vung đến một dãy trúc.

Cây trúc bị đoản đao chém một cái như chém sắt như chém bùn, lập tức rơi xuống.

Chỉ cần trong chốc lát, một trận pháp liền đã bày thành.

Hắc y nhân đã ngừng động tác lại, dùng sức dụi dụi con mắt, một mảnh dày đặc trúc, nhưng như cũ trống rỗng không có một bóng người.

"Đây là gặp quỷ rồi ư ? Như thế nào người đang êm đẹp, đột nhiên không thấy? "
" Ít nói nhảm, trở về hồi báo kết quả nhiệm vụ."
" Chuyện gì xảy ra vậy?" Lăng Thịnh không rõ vì cái gì bọn chúng đột nhiên ngừng tấn công, nếu bỏ lỡ cơ hội này, bọn chúng sẽ không bao giờ.

.


.

có cơ hội nữa.

Điểm này, hắn rõ ràng, bọn chúng cũng rõ ràng.

Cho nên, bọn chúng sẽ không dễ dàng mà buông tha cho bọn hắn như vậy.

Cẩm Tố nhẹ nhàng thở ra, đây là lần thứ hai nàng bày trận , nếu không phải thành công, nói không chừng hôm nay sẽ bỏ xác chỗ này.

Nghe được lời Lăng Thịnh nói, liền trả lời : " Chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi."
" Ý của ngươi là, bọn người kia bây giờ không thể nhìn thấy chúng ta ?" Lăng Thịnh hỏi.

" Có thể nói là như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận