Quân Sư Vương Phi Tà Vương Sủng Thê Vô Độ


Lăng Thịnh thấy vậy , sâu sắc biết Cẩm Tố Vốn không đơn giản.

Nếu là người mình vẫn còn dễ nói , nếu thật là người Cấm Mộ Thần , đây chính là không thể khinh thường địch nhân.

Cũng không trách Lăng Thịnh đối với Cẩm Tố có hoài nghi , một nữ tử quanh năm được nuôi dưỡng ở khuê phòng làm sao có thể giống như nói được những lời này ? Trọng yếu hơn là , Cẩm Tố là nữ nhi Cẩm Mộ Thần...!
" Các ngươi còn có gì muốn nói không? " Lăng Thịnh là một tướng quân hợp cách, tự nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của quân tâm.

Nếu là quân tâm bất ổn , quân đội cũng đã bị ăn mòn, gặm nhấm từ bên trong.

Hiện giờ binh Dạ quốc binh khí thế hung hãn , thanh to thế lớn.

Có thể nói , quân đội chưa đến, thanh thế đã đến.

Hôm nay Cẩm Tố nói một phen, ngược lại là giải quyết xong cái quân tâm bất ổn vừa nói này.

Không có ai lên tiếng , đều cảm thấy xấu hổ.


Bọn hắn những chiến binh bách chiến, kiến thức lại vẫn không kịp một đại phu ? Vẫn là một đại phu lớn lên trông giống như mẫu thân bọn họ.

"Nếu là không lời nào để nói , Cao Lãng, lập tức chuẩn bị đủ binh mã , chờ mệnh lệnh của ta.

" Lăng Thịnh ra lệnh.

" Mạt tướng tuân mệnh.

" Cao Lãng lĩnh mệnh lui ra.

" Những người khác lui ra đi , gấp rút phòng bị.

"
" Mạt tướng cáo lui.

" Phòng nghị sự , chỉ còn lại hai người Lăng Thịnh và Cẩm Tố.

Đột nhiên an tĩnh lại , lại làm cho Cẩm Tố có chút không quen , nàng vẫn là không quá quen cùng Lăng Thịnh ở một chỗ , đứng dậy : "Nếu không có gì, ta đi ra ngoài trước.

"
" Đêm nay đột kích, ngươi cảm thấy thế nào ? " Lăng Thịnh nhìn chằm chằm vào Cẩm Tố , không buông tha trên biểu lộ mảy may nào trên mặt nàng.

Cẩm Tố kỳ thật cũng chỉ là hiểu sơ binh pháp , hơn nữa , vẫn là kiếp trước Lăng Thịnh dạy.

Hôm nay Lăng Thịnh nếu như nói muốn đột kích ban đêm , nàng tự nhiên không có lời nào để nói.

Tính tình Lăng Thịnh, Cẩm Tố vẫn là hiểu rõ , lời được nói ra tất nhiên là trải qua nghĩ sâu tính kỹ.

Lập tức đã nói : " Vương gia quyết định kế sách, tự nhiên là sáng suốt.

"
" Ngươi lui xuống đi.


" Lăng Thịnh phất phất tay , đối với thái độ Cẩm Tố sợ dính líu đến mình có chút bất mãn.

Cẩm Tố đi ra khỏi phòng nghị sự , trở lại doanh trướng của mình, bởi vì là y trướng , cho nên , người sống ở đây cũng không nhiều , tổng cộng năm người.

Có hai người là quân y , một người là đại phu Diêm thành tự nguyện tòng quân , còn có một người hiểu chút kiến thức dược lý, liền tới đây làm trợ thủ.

"Cẩm Tố , ngươi đã trở về , nhanh chóng nghỉ ngơi đi , ngày mai còn phải đi ra ngoài thu mua dược liệu nữa.

" Vương Trung ngẩng đầu ra từ trong chăn, thấp giọng nói.

Nói đến Vương Trung , Cẩm ố nhớ rõ , nàng cùng hắn là từng có gặp mặt một lần.

Lúc ấy mộ binh , Cẩm Tố tuy bị cự tuyệt , nhưng mà , lại có ấn tượng với nam tử thanh tú ngại ngùng này.

" Ta đã biết , cám ơn ngươi , Vương Trung.

" Cẩm Tố chân thành nói , Vương Trung tuy tính cách ngại ngùng , nhưng cực kỳ thiện lương , đối với mọi người đều là khả năng giúp đỡ thì giúp đỡ , đối với nàng càng chiếu cố hơn.

Vương Trung ngại ngùng cười cười : " Không cần khách khí.

"

Cẩm Tố cảm thấy Lăng Thịnh đối với mình tuyệt đối có ý kiến, nếu không, hắn rõ ràng biết mình là nữ tử , vẫn còn muốn nàng cùng nam tử ở cùng một chỗ.

Những thứ khác thì khỏi nói , nhưng mà tắm rửa , thật sự là một vấn đề.

Tùy ý mà rửa mặt xong , liền thân thể cũng không dám lau , đã bốn ngày không có tắm rửa , lại để cho toàn thân Cẩm Tố đều khó chịu vô cùng.

Thở dài một tiếng , nằm lại trên giường , trợn tròn mắt lại như thế nào cũng ngủ không được.

Đột kích ban đêm , nhất định rất nguy hiểm , nhưng mà chiến đấu trực diện càng nguy hiểm.

Hơn nữa , Lăng Thịnh cùng mình không có nửa phần quan hệ , không cần phải để tâm.

Suy nghĩ lung tung hồi lâu , Cẩm Tố là bị một tiếng sấm sét làm cho sợ tới mức hồi thần.

Một tiếng sấm sét nổ vang, sau đó mưa to liền mưa như trút nước tới , Cẩm Tố tận lực làm giảm âm thanh , rời giường , mặc y phục.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận