Tiêu Nhược Bạch cũng giống như là người Cẩm phủ, nàng nhớ rõ , kiếp trước Tiêu Nhược Bạch cùng Lăng Thịnh tựa hồ không có gì liên quan , vì cái gì ở kiếp này, bọn hắn nhìn qua như là rất quen thuộc ?
Lăng Thịnh đã từng nhiều lần đề cập qua , hắn biết Tiêu Nhược bạch, còn nói nàng là nữ nhân của Tiêu Nhược Bạch, những lời này , có thâm ý gì ?
Cẩm Tố nào biết đâu , nàng rời khỏi khỏi Cẩm gia vào buổi tối ngày hôm đó , đối thoại cùng Cẩm Ngọc , đều bị hai tên này ngồi xổm ở góc tường nghe thấy hết.
Cho nên , Lăng Thịnh mới có thể đương nhiên mà cho rằng nàng là nữ nhân của Tiêu Nhược Bạch.
" Ngươi biết Lăng Thịnh ? " Tiêu Nhược Bạch càng thêm ngạc nhiên , bên trong kinh đô Trường An, cực ít có người không biết đến tên Lăng Thịnh , nhưng nhận biết được đâu là Lăng Thịnh, lại cũng không nhiều.
Huống chi đối phương vẫn là một nữ tử không thường đi ra ngoài.
Đâu chỉ là biết , quả thực là sâu tận xương tủy , đau nhức triệt nội tâm.
Mỗi lần nhớ tới những thứ này , tâm tình Cẩm Tố sẽ trở nên ác liệt , ngữ khí tự nhiên cũng sẽ không tốt.
" Là hắn mang ta vào quân doanh , ngươi cùng hắn rất quen thuộc , liền tự mình đến hỏi a." Không cần hỏi nhiều , Cẩm Tố cũng đã rõ ràng.
Như vậy , Tiêu Nhược Bạch ở Cẩm gia, thuần túy chỉ là đại phu thôi ư ? Có chuyện gì tựa hồ một mực bị bỏ qua , lại như thế nào cũng nhớ không nổi đến đến tột cùng là cái gì.
" Là hắn mang ngươi vào quân doanh ? " Tiêu Nhược Bạch quả thực không thể tin được , Cẩm Tố là người Cẩm gia, Lăng Thịnh nổi điên cái gì , vậy mà mang Cẩm Tố vào quân doanh ?
" Ngươi theo ta cùng đi tìm hắn.
"
" Tự ngươi đi đi.
" Cẩm Tố né tay Tiêu Nhược Bạch, thẳng hướng đi đến y trướng.
Lăng Thịnh xa xa mà liền nhìn thấy hai người Tiêu Nhược Bạch cùng Cẩm Tố , nhìn thấy hai người lôi kéo nhau, đáy lòng đột nhiên bốc lên một cổ hỏa vô danh.
Bước nhanh đến phía trước , âm thanh lạnh lùng :
" Nơi này là quân doanh , không phải là nơi để các ngươi có thể lôi lôi kéo kéo.
"
" Lăng Thịnh , Cẩm Tố nói là ngươi mang nàng vào quân doanh ? " Tiêu Nhược Bạch thấy Lăng Thịnh tới đây , vừa đúng lúc để hỏi.
"Ừ.
" Lăng Thịnh nhìn thoáng qua Tiêu Nhược Bạch , cho là hắn đau lòng, không nỡ bỏ nên cũng có chút tự trách.
Lúc trước mang Cẩm Tố tiến quân doanh , một là bởi vì y thuật nàng , thứ hai là vì nàng là người Cẩm gia.
Hắn còn cố ý cho nàng nữ giả nam trang vì trong quân doanh nữ tử không được đi vào , nếu là Cẩm Mộ Thần cái đuôi lộ ra , như vậy điều này cũng đủ lại để cho Cẩm gia biến mất.
Chỉ có điều , làm như vậy , cá càng lớn lại càng không thoát được , cho nên , không phải vạn bất đắc dĩ , hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Trọng yếu hơn là , hắn không muốn làm như vậy.
Hiện tại , Tiêu Nhược Bạch chất vấn hắn , hắn mới nhớ tới , trong lòng Cẩm Tố ngưỡng mộ Tiêu Nhược Bạch , mà Tiêu Nhược bạch đối với Cẩm Tố , theo hắn biết , cũng là nhớ mãi không quên.
Vậy hắn làm như vậy , chẳng phải là thương tổn đến Tiêu Nhược Bạch ?
" Lăng Thịnh , ngươi có phải điên rồi hay không ?Nàng , nàng là.
.
" Tiêu Nhược Bạch thấp thấp giọng , đè nén nộ khí : " Nàng là nữ nhân."
" Ta biết rõ.
" Lăng Thịnh hàm siết chặt , vẻ mặt nghiêm túc.
Cẩm Tố liền rời đi, Lăng Thịnh cùng Tiêu Nhược thẳng thắn hẳn, nếu là người thường chắc hẳn không ai dám nói chuyện lớn tiếng với hắn như vậy.
Nhưng vì cái gì kiếp trước , Lăng Thịnh chưa bao giờ nhắc qua với mình ? Nhiều chuyện trước kia vô cùng xem nhẹ đều nhất nhất hiển hiện , Lăng Thịnh mang mình vào quân doanh , thật sự chỉ là bởi vì y thuật của mình ? Y thuật Tiêu Nhược Bạch cũng tuyệt không dưới mình.
" Ngươi biết ? Ngươi biết như thế nào còn nghĩ mang nàng vào quân doanh ? " Tiêu Nhược Bạch thấy Cẩm Tố rời đi, rồi mới lên tiếng : " Nàng chẳng những là một nữ nhân , hơn nữa còn là người Cẩm gia , nữ nhi Cẩm Mộ Thần , ngươi mang nàng vào quân doanh , sẽ tạo thành rất nhiều bất tiện.
"