Lăng Thịnh kinh ngạc : " Ngươi chính là vì cái này , cho nên vẫn đối với ta phát giận ? "
" Chính là ? Cái này ? Chẳng lẽ cái này cũng chưa tính nghiêm trọng ư ? " Tiêu Nhược Bạch càng thêm tức giận , nếu không phải đánh không lại hắn , quả thực đã nghĩ động thủ đánh người.
" Không phải là bởi vì người ưa thích nàng ? " Lăng Thịnh tiếp tục hỏi.
Lần này , đến phiên Tiêu Nhược Bạch kinh ngạc : " Ta thích nàng ? Ngươi là khi nào thì nghe được ta nói ưa thích nàng ?"
" Mấy ngày kia , ngươi một mực ở bên tai ta nhắc
đến tên của nàng , tựa hồ là đối với nàng nhớ mãi không quên.
" Lăng Thịnh đáy mắt có chút vui vẻ , ngữ khí cũng đi theo dễ dàng hơn.
Liền hắn cũng không biết , tại sao phải đối với chuyện như vậy để tâm.
Tiêu Nhược bạch nghe được Lăng Thịnh nói , trực giác cho là hắn đang cười nhạo mình.
Dù sao , với tư cách Y Tiên trong truyền thuyết, chính là đối tượng được người người sùng bái lại bị một tiểu nha đầu làm cho ngất xỉu luôn.
Chuyện này, chẳng lẽ còn không đáng chính mình nhớ mãi không quên ?
"Ngươi là cố ý lấy chuyện này cười nhạo ta ? " Tiêu Nhược Bạch rất nộ khí, chuyện này là nỗi đau đời này
hắn cũng sẽ không quên , một ngày nào đó , hắn nhất định phải báo thù rửa hận.
" Có ư ? " Lăng Thịnh rời đi , không hề cùng Tiêu Nhược Bạch nói nữa.
Nhưng mà, nếu Tiêu Nhược Bạch rõ ràng không thích Cẩm Tố , cái này thật đúng là khiến người khác ngoài ý muốn.
Dù sao, trông nàng cũng rất tốt.
" Lăng Thịnh , người đứng lại đó cho ta , ngươi nói rõ ràng.
Người cứ như vậy mà đi cũng quá vô trách nhiệm.
" Tiêu Nhược Bạch thấy Lăng Thịnh rời đi , rống to.
Chung quanh binh sĩ dừng bước lại , nhìn về phía Tiêu Nhược Bạch, vẻ mặt mập mờ.
Tiêu Nhược Bạch lúc này mới kỹ càng dư vị lời của mình , mặt lập tức đỏ lên , khoát tay : " Không phải là như các ngươi nghĩ đâu.
"