" Khâu nó đi ." Đối phương cả tiếng nói , lại phảng phất đè nén thống khổ.
Cẩm Tố cầm lấy kim dùng may vá , khâu nó lên cánh tay của đối phương.
Cánh tay kia là một cánh tay ngăm đen hữu lực , bàn tay thô ráp , vết thương hở sâu nhìn ra được là tay cầm kiếm.
Mà tay kia của hắn cầm chính là đại đao dài năm thước, rộng bốn ngón tay, mà thanh đại đao lúc này đang trên cổ Cẩm Tố.
Thẳng đến miệng vết thương băng bó đã xong , Ký Bắc mới cầm đao đưa trở về , nói : " Đắc tội rồi.
"
" Ngươi trốn không thoát đâu.
" Cẩm Tố nhàn nhạt mà nhắc nhở.
" Ngươi không sợ ta ? " Ký Bắc thấy Cẩm Tố còn có thể bình tĩnh nói chuyện như thế mà kinh ngạc.
" Sợ.
" Cẩm Tố trung thực mà trả lời , nàng còn có rất nhiều chuyện chưa có làm , không muốn không minh bạch mà chết như vậy.
Ký Bắc không tin , nam tử tuy là thanh tú quá phận , nhưng khí độ bất phàm , hơn nữa , vừa mới lúc băng bó cho mình, hai tay ổn định , không có chút nào cảm giác sợ hãi.
" Ngươi thật sự chỉ là một quân y ? "
"Vâng.
"
" Chính là một kẻ quân y , thậm chí có khí độ như thế, nếu như ngươi theo ta đến Dạ quốc, tất nhiên là sẽ dùng số tiền lớn để đối đãi." Ký Bắc dụ dỗ.
Cẩm Tố nhàn nhạt cười : " Ta ở quân doanh bất quá là chỉ là quân y , đã vậy ở trong quân y , y thuật của ta cũng không phải cao minh nhất , ở trong quân doanh này, so với ta tốt hơn , so với ta ưu tú hơn có ngàn người.
"
" Như vậy nói đến đây , ngươi chính là không chịu cùng ta đến Dạ quốc? " Khuôn mặt thô lỗ của Ký Bắc đột nhiên chìm xuống, nhìn qua giống như là một con gấu đen, đột nhiên tức giận , có thể đem người ăn hết.
" Đúng , ta sẽ không cùng người đến Dạ quốc.
Nếu như ngươi muốn giết ta , liền giết đi , nhưng mà nếu như ngươi là đem ta giết , chính ngươi cũng nhất định sống không được.
" Cẩm Tố càng thêm tỉnh táo , càng là nguy hiểm càng là tỉnh táo.
Ký Bắc cũng chỉ là muốn thử lá gan Cẩm Tố một lần , không muốn thật sự giết chết đi.
Theo như lời Cẩm Tố nói , nếu như giết chết, hắn cũng không sống được.
Lăng Thịnh đến trong y trướng , nhưng không có nhìn thấy thân ảnh Cẩm Tố, lập tức cau mày lại , hỏi : "Đã từng thấy Cẩm Tố chưa? "
" Chưa từng thấy qua , thương binh quá nhiều , vốn định để cho hắn giúp một tay , lại tìm không thấy người.
" Vương Trung thành thật đáp.
Lăng Thịnh ra khỏi y trướng , trực giác có lẽ sẽ tìm được Cẩm Tố , vì vậy , bắt đầu tìm kiếm chẳng có mục đích.
Tìm một vòng khắp doanh trướng , Lăng Thịnh vẫn không thể tìm thấy Cẩm Tố.
"Đi đâu rồi ? Chẳng lẽ lại mất tích ? " Lăng Thịnh vừa vặn đứng ở bên cạnh giếng , cách hướng phải trăm mét , chính là phòng hoán y.
Băng và gạc được tiêu độc trước khi đến nơi này các tướng sĩ sử dụng.
Chỉ còn nơi này là chưa tìm qua.
Nghĩ như vậy, hắn liền hướng phòng hoán y đi đến.
Có người , theo dưới ánh nến , có thể nhìn ra được là hai người.
Gõ cửa , gọi : " Cẩm Tố , ngươi có ở đây không ?"
Ký Bắc bắt lấy cổ tay Cẩm Tố, mắt như cái chiêng trừng Cẩm Tố , ý tứ uy hiếp hàm xúc mười phần.
Là Lăng Thịnh , Cẩm Tố hiểu rõ đây là cơ hội duy nhấy để nàng cầu xin giúp đỡ.
Đột nhiên nhớ tới kiếp trước , Lăng Thịnh đã dạy nàng mật hiệu.
" Là ta , ta hiện tại có việc đi không được , ngươi đem những cái ngoài cửa.
.
.
Băng gạc kia đi khỏi y trướng đi.
" Cẩm Tố cẩn thận nói ra.
Lăng Thịnh nhìn nhìn băng gạc cách đó không xa , phía trên nhuộm đầy vết máu , rõ ràng chưa được tiêu độc qua sao có thể đến y trướng sử dụng ?
Hắn nhìn xem trong phòng , lại nhìn một chút đống băng gạc kia , khiếp sợ.
Đây rõ ràng là một hiệu.
Nàng có việc đi không được , là bị người bắt.
Ngoài cửa trên băng gạc có máu, nói rõ người bắt giữ nàng đang bị thương.
Đem băng gạc cầm lấy đến y trướng , đại khái là y trướng là ở phía tây , hắn có thể theo phía tây tiến vào nghĩ cách cứu viện.