" Cô nương nhất định là người bên ngoài a , bên trong Diêm thành tuyển mộ binh mấy ngày , những người này đều sẽ đi làm lính.
" Ông chủ lau mồ hôi trên trán rồi thở dài nói : " Mấy tháng này , binh Dạ quốc không biết là uống nhầm cái thuốc gì rồi , đã tới phạm nhiều lần.
"
" Ông chủ, ngươi nói cái gì ? " Cẩm Tố không có thể tin mà nhìn ông chủ , ngay cả chiếc đũa cầm trên tay cũng không có cảm giác.
" Ta nếu còn trẻ , ta cũng đi tòng quân , đuổi hết bọn ngoại binh , ăn hết tim gấu gan báo mà chiến.
" Ông chủ tuổi tác thật sự rất lớn , căn bản nghe không rõ câu Cẩm Tố hỏi , chẳng qua là phối hợp mà lại một hồi thở dài , đều muốn trung thành đền nợ nước , lại không biết làm sao tuế nguyệt không buông tha người.
" Dạ quốc xâm chiếm ? " Dạ quốc vậy mà xâm chiếm , đây là có chuyện gì ? Dựa theo quỹ đạo kiếp trước , chính mình gả cho Lăng Thịnh đại khái một năm sau , Dạ quốc mới tới xâm chiếm.
Trong lúc này , có suốt một năm chênh lệch đâu.
Chẳng lẽ , bởi vì chính mình trùng sinh , có một số việc cũng sẽ thay đổi theo ư ? Vội vàng thanh toán tiền mì , Cẩm Tố vội vàng lách vào đi theo hướng đám đông người.
Đến quân doanh , đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cẩm Tố.
Mặc kệ ở kiếp trước , nàng chịu oan như thế nào , ở kiếp này , nàng đều muốn ngăn cản bi kịch phát sinh lại một lần nữa.
Ít nhất , nàng có thể ngăn cản Cẩm Mộ Thần vì lí do củng cố cửa thành, cố ý lưu lại một chút ít sơ hở.
Một cái bàn , ngồi phía sau cái bàn là một binh sĩ mặc áo giáp, một tốp lính đứng phía sau , như là đội quân danh dự , đứng thẳng tắp.
Bên cạnh dán một tờ giấy lớn , trên giấy viết hai chữ "Mộ binh".
Chính là chỗ này mà , bất quá , cái này muốn làm binh người thật đúng là nhiều.
Xếp hàng đại khái thời gian hai nén hương , thật vất vả mới đến phiên Cẩm Tố.
" Ta muốn tòng quân.
"
Cẩm Tố thề , nét mặt của nàng tuyệt đối là nghiêm túc , rất nghiêm túc , kiên định.
Nhưng mà người chung quanh lại cùng nhau cười vang , bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận mà đối với Cẩm Tố chỉ trỏ : " Một nữ nhân, không ở trong nhà giúp chồng dạy con , làm binh cái gì a.
.
.
.
"
" Nữ nhân thì làm sao vậy ? Nữ nhân cũng có thể ra trận chiến đấu.
" Huống chi , Cẩm Tố chưa từng có nghĩ tới muốn lên sa trường chiến đấu , nàng biết y thuật , chỉ muốn làm quân y mà thôi.
" Vị cô nương này , ngươi vẫn là về nhà đi a.
" Binh sĩ thiện ý nói , hắn không có xem thường nữ nhân, ý tứ là dù sao , hắn tôn kính nhất là mẫu thân mà người cũng là nữ nhân , nhưng mà nữ nhân tóm lại không thể ra trận chiến đấu được.
" Không nhận nữ nhân sao ? " Cẩm Tố thì thào tự nói , việc nặng cả đời Cẩm Tố sớm đã không câu nệ nam nữ khác biệt , ở trong mắt nàng , nữ nhân chỉ cần nguyện ý , cũng không có lý do gì không thể ở trên chiến trường.
Nhưng mà nàng đã quên , cũng không phải mỗi người cũng giống như nàng vậy , là người trọng sinh.
Quan niệm cùng ý nghĩ đều không thể so sánh với một người đã trải qua cái chết một lần như Cẩm Tố, cho nên , căn bản không có người có thể hiểu được.
Binh sĩ thấy Cẩm Tố không di chuyển , lắc đầu , trực tiếp đối với người kế tiếp hô : " Vị kế tiếp.
"
" Vương Trung , mười tám tuổi.
" Một nam tử lớn lên thanh tú lướt qua Cẩm Tố , đem danh tự báo lên.
Cẩm Tố rơfi khỏi nơi tuyển mộ , đột nhiên lại không biết nên đi con đường nào.
Lúc đến Diêm thành , nàng chính là muốn đến quân doanh , nhưng mà , trong quân doanh cũng không nhận nữ nhân , điều này làm cho Cẩm Tố có chút ít không biết làm sao.
Coi như là trùng sinh qua một lần Cấm Tố cũng không có biết chuyện có nữ giả nam trang không.
Ở kiếp trước , nàng từ Cẩm phủ đến Thịnh Vương phủ , cũng không thường xuất phủ , chẳng qua là nữ nhân được nuôi dưỡng nơi khuê phòng .Việc nặng cả đời , tâm trí đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất , nhưng mà dù thay đổi thế nào, cũng sẽ không nghĩ đến nữ giả nam trang.