Quân Sư Vương Phi

Sao lại thế này? Miệng hảo khát a! Nước! Trong mơ mơ màng màng, Cẩn Hiên
cảm thấy miệng thực khát, muốn uống nước, nhưng cả người hư nhuyễn, hoàn toàn không có một chút sức lực nào, không thể cử động được, bộ dáng
giống như vừa mới bệnh nặng.

“Nước, nước……” Khát vọng muốn uống nước, làm cho Cẩn Hiên vô thức lặp lại .

“Đến, uống nước.” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thập phần dễ
nghe truyền vào trong tai, tiếp theo có cảm giác có người giúp đỡ mình
ngồi dậy, chỉ chốc lát sau, ngụm nước thanh lương đã được đưa tới bên
miệng.

Ực ực…… Sau khi uống một bát lớn, thần chí của Cẩn Hiên mới chậm rãi tỉnh
táo lại, ngẩng đầu, trước mắt là gương mặt tuyệt đại phong hoa của quân
sư hắn, còn có ánh mắt đen láy như nam châm.

Trời bên ngoài đã tối, hiện tại đã là ban đêm, vì cái gì y lại ở chỗ này,
hắn bị gì sao? Như thế nào toàn thân vô lực , muốn mở miệng hỏi:“Ngươi…… Ta……”, mở miệng ra mới phát hiện thanh âm của mình thập phần trầm thấp
khàn khàn.

Biết hắn muốn nói cái gì, Ngạo Quân hảo tâm mở miệng giải thích nói:“ Miệng
vết thương ngươi cuốn hút đến vi khuẩn, nhiễm trùng nên phát sốt , đã
hôn mê suốt hai ngày hai đêm rồi.”

“Hai ngày hai đêm?” Thanh âm khàn khàn nghi hoặc nói, tuy rằng không biết vi khuẩn là cái gì? Nhưng hiện tại hắn càng muốn biết vì sao y lại ở chỗ
này, hai ngày hai đêm này, có phải đều là y ở đây chiếu cố hắn hay không ? Bằng không vì cái gì đã trễ thế này, y còn ở lại trong doanh trướng
của hắn? Tiếng nói khàn khàn lại mang theo nghi hoặc nói:“Ngươi vẫn ở
trong này?”

Chỉ thấy Ngạo Quân gật đầu, nhẹ giọng nói:“Nơi này điều kiện chữa bệnh
không tốt, phát sốt lúc cao lúc thấp, ta lo lắng, cho nên lưu lại.” Nàng cũng không hiểu được vì cái gì, thấy hắn hôn mê phát sốt, nàng gấp đến
độ đại loạn, hoàn toàn không giống như thường ngày trấn định tự nhiên,
chỉ có ở lại bên người chiếu cố hắn, nàng mới an tâm. Kỳ thật nàng chưa
từng chiếu cố người nào, cũng chán ghét chiếu cố người, nhưng hai ngày
nay, nàng phát hiện trừ bỏ lo lắng rất nhiều, còn có cảm giác vui vẻ
ngọt ngào.

“Ngươi cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố ta hai ngày hai đêm?” Cẩn Hiên vẫn
không thể tin hỏi lại một lần nữa, hắn sợ chính mình nghe lầm , hắn sợ
đây là ảo tưởng của hắn. Cho tới bây giờ chuyện gì hắn cũng đều nắm giữ
trong tay, chưa khi nào giống như bây giờ bất an không yên, lo được lo
mất như vậy ? [ Cười khổ......]

“Ân.” Ngạo Quân lại gật đầu, nàng đã nói rất rõ ràng , như thế nào còn hỏi a? Xem ra năng lực lý giải của hắn rất kém cỏi. Trong lòng Ngạo Quân có
một chút đánh giá hắn.

“Quân……” Cẩn Hiên xác định chính mình không phải đang nằm mơ, cao hứng bật dậy,
kết quả đã quên hiện tại hắn đang sinh bệnh, mất trọng tâm, ngã mạnh
xuống giường.

“Cẩn Hiên, cẩn thận.” Ngạo Quân thấy thế, nhanh tay lẹ mắt vươn tay ra đỡ
lấy hắn, không nghĩ tới, Cẩn Hiên ngã xuống xung lượng quá lớn, bởi vì
quán tính, hai người song song áp sát vào nhau rồi ngã xuống, Cẩn Hiên
thấy Ngạo Quân cũng ngã xuống , vội vàng dùng tay ôm lấy y.

Có thể nghĩ, tình tiết phát triển, tư thế hiện tại của hai người khẳng
định là thập phần ái muội , quả nhiên, tư thế hiện tại của hai người là
Cẩn Hiên ở trên Ngạo Quân tại dưới, mà tay Cẩn Hiên vẫn đang ôm trên
lưng Ngạo Quân, mặt hai người dựa vào thập phần gần, gần đến nỗi có thể
cảm thụ hô hấp của đối phương.

Ngạo Quân chưa từng cùng nam nhân thân cận quá như thế, nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể mở to mắt, vẻ mặt vô tội nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt.


Mà bình sinh Cẩn Hiên cũng là một nam tử bình thường, người trong tâm đã ở ngay trước mắt, trên người y lại phát ra mùi thơm ngát thản nhiên làm
say lòng người, khơi mào dục vọng ở sâu trong nội tâm của hắn, cũng rất
quen thuộc, nhưng lúc này, trong đầu hắn căn bản không thể tự hỏi mùi
hương này đã ngửi qua ở đâu, hắn chỉ biết, hắn hoàn toàn bị y hấp dẫn .
Điểm chết người là, bộ dạng mơ hồ của y hoàn toàn giống như thịt sơn
dương đợi làm thịt, hoàn toàn không giống với bình thường lạnh lùng lãnh đạm, thoạt nhìn là mê người như vậy, đáng yêu như vậy. Trời ạ! Hắn thật sự hảo muốn hảo muốn…… Không, không…… Y cùng hắn đều là nam nhân ,
không được, nhưng……

“Cẩn Hiên a! Ngươi rất nặng da!” Người nào đó thực không chịu quan sát phong cảnh xung quanh cau mày nói. Cẩn Hiên đặt ở trên người nàng thật sự hảo nặng.

“Ân!” Nhưng người nào đó đặt ở trên người nàng chỉ không yên lòng cho nàng
một từ ‘Ân’, nửa điểm muốn nói lên ý tứ cũng không có. Cẩn Hiên nhìn
chằm chằm môi phấn nộn của người dưới thân hé ra hợp lại vô cùng mê
người, đôi mắt giãy dụa dần dần trở nên thâm thúy khó dò.

“Ân?” Ngạo Quân bất đắc dĩ lặp lại một chữ này, trong lòng lại đang không
ngừng hò hét: Không phải muốn ngươi nói ân, là muốn ngươi đứng lên a!
Hảo nặng a! Rất khó chịu a! Trên người có phản ứng tò mò quái lạ a! Loại cảm giác khô nóng xa lạ này làm cho miệng lưỡi nàng có điểm khô. Mau
đứng lên đi! Đột nhiên lại giống như nghĩ đến việc gì nói:“Ngươi không
có khí lực đứng lên sao, đến, ta giúp ngươi!” Nói xong liền dùng tay đặt lên ngực Cẩn Hiên, nhẹ nhàng muốn đẩy hắn ra.

“Cẩn Hiên, trên người ngươi hảo nóng a! Còn phát sốt sao?…… Ngô…… Cẩn……” Khi đụng tới thân thể của Cẩn Hiên, Ngạo Quân mới phát hiện nhiệt độ cơ thể của hắn cao dị thường, không phải đã hạ sốt rồi sao? Chẳng lẽ lại phát
sốt , này có thể nguy hiểm …… Trong lòng cả kinh vội vàng muốn vươn tay
đi tham dò cái trán của hắn một chút, kết quả bàn tay đến giữa không
trung đã bị bắt lại, tay Cẩn Hiên lại nóng đến dọa người, giống như sắp
sửa đốt cháy người. Chính là lời của nàng còn chưa nói xong, môi trên
mặt vị kia đã phủ lên môi của nàng, đem nuốt vào tất cả những lời nói
của nàng.

Cẩn Hiên cuối cùng cũng không thể khống chế mình, vốn chỉ muốn hôn nhẹ
nhàng, kết quả vừa khẽ hôn lại đụng tới khát vọng đã trở nên không thể
vãn hồi, mới bắt đầu chỉ nhẹ nhàng nhấm nháp sau lại giống như mưa rền
gió dữ chiếm đoạt lấy, không ngừng mà chà đạp đôi môi phấn nộn giống như cánh hoa hồng của Ngạo Quân, sau đó thừa dịp Ngạo Quân mở miệng để hết
sức thở, bàn khai hàm răng trắng noãn của nàng, thẳng đảo loạn Hoàng
Long, không ngừng mà công thành chiếm đất, dẫn dắt cái lưỡi mềm mại của
nàng cùng nhau múa.

Khi Cẩn Hiên cố hết sức hôn nàng, đầu Ngạo Quân thông minh tuyệt đỉnh liền
hoàn toàn bãi công , trống trơn không biết thân đang ở nơi nào, chỉ biết hôn theo hắn, theo đầu lưỡi xâm nhập của hắn, thân thể của hắn càng
ngày càng nóng, giống như có cái gì đó muốn gào thét chui ra, thẳng đến
cảm giác được bên tai ẩm ướt , hình như có cái gì đó hôn liếm lỗ tai của nàng , mới lấy lại tinh thần : Cẩn Hiên đây là…… Đây là đang hôn nàng,
hắn như thế nào có thể hôn nàng? Nàng không phải là bạn gái của hắn,
cũng không phải người yêu của hắn, người yêu? Chẳng lẽ bởi vì hắn sinh
bệnh thần chí không rõ, xem nàng như Tuyết? Bằng không, hiện tại nàng là thân phận nam tử, hắn như thế nào sẽ đi hôn một nam tử? Nhất định là
như vậy, nhất định là xem nàng như Tuyết . Suy nghĩ đến đây, trong lòng
liền cảm thấy nặng nề vô cùng, cũng không quản bây giờ hắn còn sinh bệnh hay không, dùng sức đẩy người ở trên ra.

Mà Cẩn Hiên còn chưa phục hồi tinh thần lại, vẫn không tin sẽ bị đẩy ra,
lăng lăng ngồi dưới đất nhìn người trước mắt đứng lên, vỗ vỗ tro bụi
trên y bào trắng noãn.

Cảm nhận được tầm mắt đối phương nhìn qua, Cẩn Hiên như ở trong mộng mới
tỉnh táo lấy lại tinh thần, nhớ tới vừa nãy khi mình động tình làm những chuyện như vậy, mặt ‘Bá’ một cái lập tức hồng đến tận mang tai, xấu hổ
lại gian nan lảng tránh tầm mắt của đối phương, tâm cũng thật lâu không
thể tĩnh lặng lại: Vừa nãy rốt cuộc hắn đã làm cái gì a? Vì cái gì không thể khống chế được? Y hiện tại nhất định khinh thường hắn, nhất định
rất hận hắn, thử nghĩ có người nam tử nào bị một nam tử khác cường hôn
mà không tức giận? Không hận?

“Ngươi còn muốn ngồi dưới đất bao lâu nữa?” Thanh âm lạnh lùng từ phía trên
truyền tới, tâm Cẩn Hiên lập tức run lên: Y quả nhiên hận hắn , rốt cuộc bọn họ cũng không thể thổ lộ tình cảm, những ngày ăn ý với nhau, tất cả đều do tự mình tạo ra , có thể oán được ai đâu?[ Lắc đầu, cười khổ ling......]


Tim của Ngạo Quân vẫn đang đập liên hồi chỉ có thể dùng thanh âm lạnh lùng
để che dấu nội tâm rung động không tầm thường của mình, còn có…… Chua
xót [ Đó là ghen ], nhưng lại không
nghĩ tới vị Vương gia cao cao tại thượng kia sau khi nghe lời nói của
nàng chỉ như một tiểu hài tử vẫn bất động trên mặt đất, nhưng lại một
bên cười khổ một bên lắc đầu. Chẳng lẽ hắn phát sốt tới điên rồi?

“Thật sự ngươi không sốt đụng tới thần kinh chứ?” Ngạo Quân cau mày ngồi xỗm
xuống trước mặt Cẩn Hiên, vươn tay dò xét, hoàn hảo a! Nhiệt độ cơ thể
đã khôi phục bình thường . Bất quá, hắn khôi phục năng lực cũng quá
nhanh đi, vừa nãy còn ngốc như vậy, hiện tại đã tốt rồi sao? Âu Dương
Cẩn Hiên không hổ là Âu Dương Cẩn Hiên. [ Người nọ không phải ngu ngốc a? Mọi người mồ hôi lạnh chảy ròng......]

“Ách?” Cảm giác được cái trán lạnh lạnh, thực thoải mái, Cẩn Hiên mạnh ngẩng
đầu, không ngờ trước mắt lại hé ra một dung nhan còn hơn cả tuyệt mỹ. Y
cau mày nhìn hắn như vậy, có phải đang lo lắng cho hắn hay không? Y có
phải hay không……?

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn, chuyện vừa rồi, nàng tạm thời quên đi.

Không chỉ ngữ khí lo lắng hơn nữa còn có đôi mày nhíu chặt kia, vừa nãy chính là lo lắng hắn sao, suy nghĩ đến đây, Cẩn Hiên nhếch môi, vô cùng vui
vẻ cười nói:“Không có việc gì, ta tốt lắm, ngươi không cần lo lắng.”

“Phải không?” Ngạo Quân vẫn hoài nghi, nhìn hắn ngồi trên mặt đất lại vô
duyên vô cớ ngây ngô cười , quả thực giống như hài đồng bị bệnh tâm thần nhược trí, muốn cho người khác tin tưởng hắn không có việc gì, rất khó
sao?

“Thật sự.” Nhìn bộ dáng hoài nghi của y, Cẩn Hiên gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ
lời nói của hắn có độ tin tưởng rất cao. Cái gọi là nói miệng không bằng chứng, Cẩn vương gia tài trí hơn người đương nhiên đã biết, hơn nữa đối với thiên hạ đệ nhất quân sư vang danh khắp thiên hạ, đương nhiên vẫn
phải hành động thực tế mới được . Nhưng trước mắt hắn vẫn còn suy yếu,
muốn một mình hoàn thành công tác đứng dậy này vẫn rất khó khăn : Chỉ
thấy hắn hai tay chống xuống, muốn mượn sức hai chân, chậm rãi đứng lên, nhưng chỉ đến một nửa, vẫn vì đuối sức mà lại ngồi xuống.

“Lại cậy mạnh, vẫn là ta đến giúp ngươi đi!” Rốt cục sau khi Cẩn Hiên thử
vài lần, vẫn không đứng lên được, Ngạo Quân rốt cục nhịn không được ,
tốt bụng nói. Một bên vươn tay đem Cẩn Hiên cấp nâng dậy, đem toàn thân
hắn dựa vào người mình. Vừa tiếp xúc với thân thể Cẩn Hiên, cảm giác
được độ ấm của hắn, vừa nãy cái hôn mãnh liệt kia lại nhảy vào trong
đầu, nàng xấu hổ hồng thẳng đến trên cổ .

Trời ạ! Hắn thật vất vả mới khống chế được mình, thế nhưng y đối với hắn còn làm ra biểu tình thuộc loại oán trách của nữ hài tử, lại giúp đỡ hắn,
này không phải đang khảo nghiệm tự chủ của hắn hay sao? Không được, phải nhanh đem mắt nhắm lại, nhắm mắt làm ngơ, không thể làm lại lần nữa……
Nhưng, mùi hương thơm ngát chết tiệt thản nhiên giống như muốn cùng hắn
đối nghịch, không ngừng mà vọt vào xoang mũi của hắn, trêu chọc cảm quan toàn thân của hắn, nhìn không thấy, nhưng là ngửi được a! Hắn Âu Dương
Cẩn Hiên cho dù đối mặt với một đối thủ lợi hại cũng có thể ứng phó tự
nhiên, khi nào lại chật vật như thế, Mạc Quân y thật đúng là khắc tinh
của hắn a!

“Làm sao vậy! Hồi hồn!” Ngạo Quân ở bên tai Cẩn Hiên hét lớn, nàng đã dìu
hắn ngồi xuống giường , hắn còn làm một bộ dáng không thấy, giống như
hồn phách đã du ngoạn nơi đâu vậy. Đêm nay hắn làm sao vậy , sốt thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Thật sự chịu không nổi Cẩn vương gia thông
minh tháo vát lại có biểu tình của đứa ngốc như thế.

“Quân, ta nghe được, lớn tiếng như vậy, lỗ tai của ta sẽ điếc.” Phục hồi tinh
thần lại Cẩn Hiên đào đào lỗ tai, nhìn Ngạo Quân như có chuyện lạ ai oán nói. Chính là hắn muốn lấy phương thức này để khống chế dục vọng của
mình, không cho mình suy nghĩ miên man mà thôi.

Nhìn biểu tình đùa giỡn của Cẩn Hiên, làm cho Ngạo Quân ‘Phốc xích’ cười,

vừa nãy tâm vẫn còn khẩn trương lập tức chùng xuống, cũng bắt đầu vui
đùa:“Dù sao lỗ tai của Vương gia ngươi cho tới bây giờ cũng không hảo,
cũng không sai biệt lắm với kẻ điếc, đã bị phá hư rồi bây giờ dù phá hư
nữa thì đã là gì.”

“Nga, phải không? Lỗ tai này của bổn vương được khắp thiên hạ công nhận là
tối linh mẫn, đến ngươi lại thành kẻ điếc ?” Cẩn Hiên tay lại ôm ngực,
nở một cái tươi cười tà tà, chỉnh thành bộ dáng tự cao.

“Kia cũng không phải……” Ngạo Quân một tay ôm ngực, một tay qua lại vuốt cằm
của mình, giống như đánh giá hàng hóa nhìn từ trên xuống dưới ‘Người tự
cao’ trước mắt.

“Ân, tính ngươi thức thời.” Nghe được Ngạo Quân nói, Cẩn Hiên vừa lòng gật đầu, rất giống là đang bức bách cô gái vị thành niên.

“Vương gia ngươi gấp cái gì a! Ta đã nói xong đâu? Vương gia so với lỗ tai kẻ
điếc còn điếc hơn thế nhưng lại tự xưng là thiên hạ tối linh mẫn , cười
người chết, ha ha……” Ngạo Quân thực không cho mặt mũi bổ sung nói. Nói
xong còn để tượng trưng nở nụ cười hai tiếng, tạo thành một bộ ‘Ngươi
thật cuồng tự kỷ, đừng ở chỗ này cười chết người’. Nói, Ngạo Quân nàng
từ nhỏ đến lớn thiên phú diễn trò cũng rất cao .

“Lớn mật, dám nói chuyện với bổn vương như vậy.” Đang đùa giỡn Cẩn Hiên đột nhiên giận tái mặt, âm thanh lạnh lùng nói.

“Có gì không dám, bản quân sư nói đều là sự thật.” Ngạo Quân cũng lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng nói.

“Ngươi nên biết, bằng những lời này của ngươi, bổn vương có thể giết ngươi.”
Ánh mắt thâm thúy híp lại, môi hơi nhếch lên gợi bạc, đôi mắt bắn ra
tinh nhuệ, quang mang không thể xâm phạm, lời tuy nhẹ nhàng phun ra,
nhưng có thể chấn động thật sâu tâm của đối phương, làm cho đối phương
cả kinh không thể kháng cự.

Nhưng người nào đó lại ngoại lệ, Ngạo Quân hoàn toàn không nhìn Cẩn Hiên tạo
thành bộ dáng làm cho người ta phải chịu áp lực, cả người trong nháy mắt tản mát ra hàn khí có thể đóng băng cự nhân ở ngàn dặm bên ngoài, nói
ra những lời lạnh tới cực điểm:“Vương gia nghĩ với bộ dạng hiện tại này
của ngươi giết được ta sao?”

“Vậy ngươi có muốn thử hay không a?” Cẩn Hiên lãnh thanh hỏi ngược lại, như vậy thật sự là làm cho người ta hơi sợ .

“Vậy ngươi thử a!” Ngạo Quân không ngại đánh trả nói, tạo thành một bộ dáng ‘Ngươi làm gì được ta’ tà nghễ nhìn Cẩn Hiên.

“Hảo, đây là do ngươi nói , đừng trách bổn vương vô tình , chịu chết đi!” Cẩn Hiên quát khẽ một tiếng, nhanh như thiểm điện công về phía Ngạo Quân,
một chút cũng nhìn không ra bộ dáng người có bệnh.

“Ha ha…… Cáp…… Ngươi, ngươi…… Tệ…… Cáp…… Cáp” Ngạo Quân đột nhiên ôm bụng
lăn ở trên giường, đứt quãng cười lớn, Âu Dương Cẩn Hiên hắn lại điểm
vào eo của nàng, cuộc đời nàng sợ nhất chính là có người điểm vào eo
nàng.

Cẩn Hiên vươn ma chưởng không ngừng đánh úp về phía cổ của Ngạo Quân, bụng của nàng, không ngừng mà công vào eo nàng.

“Ha ha…… Xem ngươi còn dám dõng dạc nữa không, có dám vô lễ với bổn vương
nữa không.” Thấy Ngạo Quân cười đến ngã vật ra, Cẩn Hiên nửa quỳ lên, cơ hồ là đặt ở trên người nàng nhắm vào điểm nhột của nàng, một bên công
còn một bên lấy tư thái người thắng ngạo nghễ nhìn xuống Ngạo Quân sắp
cười đến tắt thở.

“Dám…… Ngươi…… Cáp…… Ngươi gạt ta…… Cáp, ngươi…… Động được…… Ha ha…… Vậy……
Đừng trách…… Trách ta , ha ha……” Ngạo Quân đứt quãng nói. Nhìn Cẩn Hiên
có tinh thần như vậy, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng bệnh nhân thật sự suy yếu, chẳng lẽ vừa nãy là hắn đùa với nàng, tốt! Vậy nàng sẽ
không kiêng nể , xem chiêu!

Thừa dịp khe hở, Ngạo Quân cũng vươn tay, đánh úp về phía Cẩn Hiên. Dù sao
hắn cũng là người mới bệnh dậy, vẫn còn suy yếu , một kích này, Cẩn Hiên cũng cười lớn ngã xuống.

“Ha ha…… Ngươi…… Ngươi như vậy…… Ha ha ha…… Đối đãi bệnh…… Bệnh nhân…… Ha
ha ha……” Cẩn Hiên tiếng cười sang sảng cũng đứt quãng truyền ra, nguyên
lai sợ nhột cũng là nhược điểm lớn nhất của hắn.

“Là…… Là ngươi trước…… Cáp…… Động thủ trước …… Ha ha…… Ta chỉ là…… Cáp…… Tự vệ mà thôi…… Ha ha ha……” Sắp hết không khí .

“Ha ha ha……” Hắn cũng sắp hết không khí .


Hai người cười huyên náo một trận, rốt cục mệt đừ, không còn sức lực, song
song ngã xuống giường không ngừng mà thở hổn hển, đồng thời quay đầu
lại, nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người lại rất ăn ý một bên thở một
bên cười.

Cười cười, Cẩn Hiên lại đột nhiên đình trụ , nguyên nhân không phải vì hắn,
mà bởi vì, người nào đó dung nhan vốn đã tuyệt mỹ lại vừa ngoạn nháo
càng thêm diễm, khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, quang mang lóe động lòng
người, thật sự là mĩ đến lâm vào thất sắc. Hơn nữa ở bên cạnh nhìn, hắn
vì cái gì lại cảm thấy y với Vũ Tình rất giống nhau, nhưng bọn họ không
có quan hệ gì a!

“Thật sự rất giống, Vũ Tình……” Suy nghĩ như vậy, Cẩn Hiên cũng không tự giác
nỉ non ra tiếng, thanh âm cơ hồ nhỏ đến ngay cả chính mình cũng nghe
không được.

Nhưng Ngạo Quân lại nhĩ lực hơn người, nội công thâm hậu vẫn nghe rõ rành
mạch, trong lòng chợt chùng lại, chậm rãi chảy ra toan thủy, tươi cười
trên mặt cũng rất nhanh tiêu thất, trở lại vẻ mặt nguyên bản chân chính
lạnh như băng: Hắn thật sự đem nàng trở thành Tuyết , cái hôn kia, người hắn kỳ thật muốn hôn là Tuyết, không phải nam tử giả dạng như nàng.
Nàng vẫn biết, nàng với Tuyết có vài phần giống nhau, nhất là khi ở bên
cạnh, nàng cũng không để ý. Nhưng hiện tại nàng lại để ý , vì cái gì,
lại đem nàng trở thành thế thân của Tuyết? Chẳng lẽ trong lòng hắn thật
sự chỉ có Tuyết, cho dù lựa chọn cuối cùng của Tuyết không phải là hắn,
hắn cũng không thể quên được sao? Tâm hắn rốt cuộc không thể dung chứa
những người khác, rốt cuộc không có nàng sao?

A a! Nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì a! Trong lòng hắn có phải chỉ có Tuyết hay không, có những người khác hay không, liên quan gì tới nàng a? Hơn
nữa mặc kệ trong lòng hắn có nàng hay không, thì đã sao? Dù sao chính
mình cũng chỉ xem hắn như bằng hữu, cũng không có khả năng có cái gì gọi là tiến thêm một bước [ Phải không? Hoài nghi ing......] , nghĩ chuyện đó để làm chi? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy chua xót, còn có điểm đau, đau lòng.

“Quân, Quân……” Cẩn Hiên kêu vài tiếng, mới lôi kéo đối phương còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình hoàn hồn lại.

“Như thế nào lạp?” Thanh âm bình tĩnh vô ba chậm rãi dật ra. Ngạo Quân lúc
này, đã điều chỉnh tâm tình của nàng, lại khôi phục nguyên dạng hình
tượng ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’ cơ trí, lạnh lùng.

“Không có việc gì, chỉ là vừa nãy gọi ngươi vài tiếng, thấy ngươi không phản
ứng, cho nên kêu ngươi một chút.” Cẩn Hiên cũng dùng tiếng nói vững
vàng. Khẩu khí của hai người, giống như đang nghị sự với nhau, không khí huyên náo vui đùa vừa nãy hình như chưa từng xảy ra. Mà quan hệ của bọn họ chính là Vương gia cùng quân sư, nhiều nhất cũng chỉ có thể là bằng
hữu mà thôi.

“Nói cái gì?” Ngạo Quân một bên ngồi xuống, thoáng sửa sang lại quần áo hỗn độn, một bên thản nhiên hỏi.

“Ta hôn mê hai ngày này, trong quân……” Cẩn Hiên cũng chậm chậm ngồi dậy, dò hỏi.

“Yên tâm đi! Trong quân hết thảy đều hảo, có Tử Tề cùng Triệu tướng quân lo, ngươi không cần lo lắng.” Thấy Cẩn Hiên muốn mở miệng, dường như biết
hắn muốn nói cái gì, Ngạo Quân nói tiếp:“Về phần chuyện Huyết Hồn Thiên
Can bát quái trận, tạm thời vẫn không có đầu mối, bất quá ngươi yên tâm, ngày mai ta đi ra Thiên Nhật Pha nhìn xem, bất luận như thế nào, cũng
không thể cho Thánh Xích thực hiện được âm mưu .”

Hai ngày này tuy rằng luôn luôn ở trong trướng của Cẩn Hiên, nhưng nàng
cũng đem ‘Phong viêm du ký’ cùng ‘Thiên Khôn bí kíp’ tùy thân mang theo, hy vọng có thể tìm được phương pháp phá giải. Nhưng nghiên cứu hồi lâu
vẫn không có thu hoạch, xem ra vẫn nên thăm dò thực địa một chút, có thể ‘Biết người biết ta’, nhưng vì Cẩn Hiên vẫn đang hôn mê, nên không đi
được, hiện tại hắn đã tỉnh, nàng cũng nên đi làm việc nàng nên làm.

Nghe Ngạo Quân nói như vậy, Cẩn Hiên há hốc mồm, tựa hồ muốn nói cái gì, đến cuối cùng chỉ nói thành một câu:“Cẩn thận.”

“Ân” Gật gật đầu, vốn không có câu sau .

Hai người lại lâm vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là Ngạo Quân mở miệng nói:“Ngươi đã không có việc gì , ta đây đi về trước .”

Thấy Cẩn Hiên hơi hơi gật đầu, Ngạo Quân đứng dậy cũng không quay đầu lại đi ra ngoài trướng.

Đến khi thân ảnh màu trắng hoàn toàn dung nhập trong bóng đêm, đôi mắt Cẩn
Hiên thâm thúy vô ba lập tức bị thâm tình, giãy dụa, để ý không rõ……
Thay thế: Hắn thật sự yêu nam tử này, hay là bởi vì trên người y có bóng dáng nữ tử hắn yêu, cho nên mới làm cho hắn nhất thời mê hoặc, kỳ thật
người hắn yêu vẫn là Vũ Tình? Mặc kệ là có yêu nam tử này hay không, hay là xem y trở thành bóng dáng của người nào đó, đối với hai người mà nói đều là thống khổ , hắn không nghĩ y cũng thống khổ. Mà việc hắn có thể
làm là…… Tận lực tránh cho hai người đơn độc ở chung, như vậy có lẽ sẽ
ngăn chặn trụ được suy nghĩ của mình. Chỉ là mình làm được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận