Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

"Thật sự không nói cho anh biết sao?"

"Ừ."

"Thật à?"

Mặt của Hoa Tử Ngang càng đến gần càng gần, hô hấp quấn quanh, lông mi gần như chạm vào lông mi của cô. Thân thể Trưởng Tôn Ngưng bị trói buộc, muốn tránh cũng không thể tránh, anh này rõ ràng chính là bức hiếp, còn có muốn mượn cơ hội lợi dụng. Xem ra tu vi của chính mình vẫn chưa đến nơi đến chốn nha, lần trước anh nói không tự nói với mình, mình sẽ không hỏi tới, chiêu này phải học, về sau có lẽ hữu dụng, ngộ nhỡ anh sờ chính xác tính khí thoa giấu mình trách bạn, Tiểu Tam Tiểu Tứ thần mã nhưng là sẽ càng ngày càng ngông cuồng. “cộp”, âm thanh trán đụng trán, động tĩnh thật lớn, nhưng không đau.

"Không nói thì không nói, sao lại đụng anh?"

"Rõ ràng chính là anh đụng em mà."

"......." âm thầm câm nín, Hoa Tử Ngang cười cười, bé con này lại nghịch ngợm, "Có đau hay không, là anh không đúng, xoa xoa cho em nhé."

Anh đang nói ‘xoa’, không phải lấy tay, mà là dùng môi, dứt lời cũng đã hôn lên. Choáng nha, lại lợi dụng, hôn xong cái trán lại đi xuống bốm phía một phen, sớm biết vậy cô đã bôi một tầng mỹ phẩm thật dày, cho anh dính đầy miệng, nếm thử thật tốt một chút mùi vị của chất hóa học.

"... Ưmh... Ừ..., ông xã, anh có dám phách lối hơn nữa không?" Trưởng Tôn Ngưng thật vất vả phải giải phóng nói, là ai nói không có thói quen diễn cho người ngoài nhìn? Rõ ràng là người đàn ông thâm trầm đen tối. Tuy nói hiện tại là ngày đông lạnh lẽo, có tuyết rơi, bình thường không ai bên ngoài đi loạn, nhưng người nào dám cam đoan sẽ không có?

"Dám!"

"......." Được rồi, câu này coi như cô rõ ràng, anh vốn chính là một người không sợ trời không sợ đất, không có gì không dám."Ông xã, ngươi chính là manly một chút, lạnh lùng một chút, khốc một chút, đen tối một chút tương đối còn có phong cách đàn ông." Dính người, dây dưa đánh loạn đến cùng cái gì vẫn là để lại cho cô thôi _LND.

Có cô gái thích người đàn ông kém hơn so với mình, dễ dàng khống chế định đoạt, như lại có cô gái bản thân cũng rất mạnh mẽ, thích người đàn ông mạnh mẽ hơn mình, Trưởng Tôn Ngưng là thuộc về người sau. Mới gặp gỡ thì mơ mơ màng màng nhìn Hoa Tử Ngang thành cây tùng, thật ra thì trong lòng cô anh là gốc cây vô cùng to lớn, cao vút trong mây, có thể che gió che mưa, ngồi ấm chơi đùa, mệt mỏi có thể dựa vào, cây tùng vĩ đại nhất trên đời. Chính là anh cho cô cảm giác an toàn, chinh phục cô gái khởi tử hoàn sinh như cô, khiến cô ỷ lại vào anh, quấn lên anh, tham luyến hơi thở của anh.

Chẳng lẽ dịu dàng sai lầm rồi? Săn sóc sai lầm rồi? Anh là sợ cô cảm giác mình mất thăng bằng còn giống khối không hiểu phong tình  tảng đá có được hay không, ba mươi năm mới gặp gỡ một cô gái đúng khẩu vị của mình chạy trách chỉnh. Dịu dàng, săn sóc, cưng chiều đều là dành riêng cho cô, cô gái nhỏ không có lương tâm, chẳng lẽ thích anh dùng vẻ máu lạnh vô tình, hung ác sắc bén kia ở trên người cô sao? Kì lạ có thể hiểu, nhưng anh nhưng không nỡ.

Thấy hoa Tử Ngang cau mày nửa buổi không nói lời nào, Trưởng Tôn Ngưng cho là anh suy nghĩ nhiều, trái tim nhỏ bị tổn thương, vội vàng giải thích. 

Nhưng một khi gấp gáp lại không diễn đạt được ý mình, càng giải thích lại càng không hiểu. Vừa nghĩ, vừa nói, bên khoa tay múa chân, vừa ngẩng đầu, lại thấy người ta đang mỉm cười nhìn mình, làm gì có bộ dạng bị tổn thương.

Buồn bực, bà ngoại ơi, mới vừa rồi nhất định là đầu óc bọ đóng băng, nếu không làm sao có thể cho là anh bị đả kích bởi vì đề nghị đơn thuần của chính mình? Anh rõ ràng có một trái tim mạnh mẽ vô địch vũ trụ, cho dù mọi người trên toàn thế giới bị đả kích chết hết, anh cũng sẽ không bị thương tổn chút nào. Lại bị người đàn ông phúc hắc này tính toán, khó chịu một cách nghiêm trọng.

"Ông xã, dù anh thật sự biến thành phụ nữ đi nữa em cũng sẽ không chê anh." Chỉ trực tiếp vứt bỏ, cô cũng không lá gan nói năm chữ phía sau ra khỏi miệng, con cọp sẽ xù lông.

Mắt thấy sắc mặt Hoa Tử Ngang trở nên đen lại như mây đen dữ dội, cố gắng đè nén khí thế như mưa gió sắp tới của anh, đôi mắt sáng an tĩnh của Trưởng Tôn Ngưng không che giấu được nụ cười thực hiện được âm mưu, rốt cuộc hòa nhau một lần, nếu không đúng là thật không có mặt mũi, ha ha ~.

"Cái đó, ông xã thân ái, chúng ta tản bộ đi, chớ lãng phí cảnh vật tốt đẹp như thế này, từ khi quen biết đến bây giờ chúng ta còn chưa có nghiêm chỉnh hẹn hò lần nào đấy." Trưởng Tôn Ngưng nói một cách tội nghiệp, lúc này không nói sang chuyện khác là người ngu.

Hoa Tử Ngang bị nói xong vô cùng không thoải mái, tuy nói là câu nói đùa, nhưng đó là loại chất vấn, Trưởng Tôn Ngưng có khả năng là thuận miệng nói, nhưng vấn đề liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông anh không thể không suy nghĩ nhiều. Vốn là không có ý định dễ dàng bỏ qua cho cô, nhưng mấy chữ “không hẹn hò nghiêm chỉnh” lọt vào tai, khiến anh bỗng mất đi tất cả dũng khí trách cứ cô trong chớp mắt. 

Mình là quân nhân, ngày nghỉ vốn đã ít, lần này mượn cớ bị bệnh lấy ra hết ngày nghỉ của nhiều năm không có nghỉ mới theo cô lâu như vậy được. Bình thường cô thích gì làm nấy, làm theo cảm tính, giống như cái gì cũng không quan tâm, chỉ cần đi cùng với anh là tốt rồi. Lần này trở về bọn họ gần như hình với bóng, đến nơi nào cũng là ra vào một đôi, nhưng không có tiến hành ước hẹn bình thường giữa tình nhân một lần nào, là anh sơ sót.

"Tốt."

Gió nhẹ như cũ, Tuyết rơi như cũ.

Cô gái rúc vào trong ngực người đàn ông, bước chậm dọc theo bờ sông Thanh Thủy, thỉnh thoảng trầm mặc, thỉnh thoảng cô gái hát một khúc ca, khiến chàng trai tán dương. Đường bùn nước tuyết  cũng không dễ đi, nhưng hai người lại cùng nhau đi vững vàng như vậy, có một loại cảm xúc càng ngày càng đậm, hình ảnh thật sạch sẽ, hài hòa mà tốt đẹp.

"Qua một thời gian ngắn nữa những bên có liên quan trong huyện sẽ phái người tới dọn dẹp dòng sông, gia cố đê, sau đó con đường này từ đông đến tây cũng sẽ được trải đá xanh, sẽ không có bùn rồi." Những thứ này đều là phúc lợi sau khi Tần ngũ cùng lãnh đạo huyện thảo luận lấy được này, đối với việc này Trưởng Tôn Ngưng cực kỳ hài lòng.

"Ừ, là bọn họ nên làm." Ý tứ chính là em không cần đáp nhân tình của bọn họ, càng không cần khách khí.

"Ông xã, về sau em muốn trồng cây bạch quả ở bên này, còn có tất cả hai bên đường bên kia." Trưởng Tôn Ngưng nói xong, chỉ chỉ lãnh địa hướng bắc của mình.

"Được, anh tìm cây non cho em." Hoa Tử Ngang thu lại chút cợt nhã, nghe xong lời Trưởng Tôn Ngưng nói anh nghĩ nghĩ, có lẽ cô thích mình nghiêm túc hơn một chút, liền thay đổi thành bộ mặt phớt tỉnh.

Thật ra thì, Trưởng Tôn Ngưng là tương đối yêu thích người đàn ông mạnh mẽ, như vậy mới có khí phách nam tử hán, nhưng Hoa Tử Ngang như thế nào cô đều thích, huống chi còn là của riêng mình, người biết đủ thường vui vẻ.

"Ông xã, anh không phải cần phải cố ý trở thành dáng vẻ em yêu thích, cứ dùng tính tình thật là tốt rồi." Như vậy có vẻ giống như cô là người rất ích kỷ, bá đạo, không nói lý.

"Anh là loại người thay đổi tính tình của mình vì người khác sao?" Hoa Tử Ngang hỏi ngược lại, tà tà cười một tiếng, cũng là cực kì mê người. "Bản tính vốn là như thế."

"Con người đen tối." Trưởng Tôn Ngưng nói thầm, chẳng lẽ thật sự bị cô đoán trúng rồi, trước kia tính tình anh chính là thay đổi thất thường, ở bộ đội không chỗ phát huy, gặp phải mình lại “mở phong ấn” rồi sao.

Cây bạch quả: (tên khoa học: Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果 là bạch quả) Bạch quả là cây thân gỗ rất lớn, thông thường đạt tới chiều cao 20–35 m (66–115 ft), cây có lá là duy nhất trong thực vật có hạt, có dạng hình quạt với các gân lá tỏa ra thành phiến lá, với một vài cây tại Trung Quốc cao trên 50 m (164 ft). Cây có tán nhọn và các cành dài, gồ ghề, thông thường có rễ ăn sâu có khả năng chống chịu sự tàn phá của gió, tuyết. Các cây non thường cao và mảnh dẻ, ít phân cành; tán lá trở nên rộng hơn khi cây lớn. Trong mùa thu, lá đổi màu thành vàng sáng và sau đó bị rụng, đôi khi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn (1–15 ngày). Sự kết hợp giữa khả năng kháng chịu sâu bệnh, gỗ có sức đề kháng mối mọt và khả năng sinh ra các chồi và rễ khí làm cho bạch quả có khả năng trường thọ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui