Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

Gật đầu một cái, một tay Hoa Tử Ngang dắt tay nhỏ bé của Trưởng Tôn Ngưng, một tay khác giơ lên giỏ hướng đi tới chỗ cô nói, tỉ mỉ nhắc nhở cô chú ý dưới chân, chớ giẫm ở chỗ trơn trợt lại chỉ đi trên cỏ dễ dàng hơn. Cô gái khác thích mỹ phẩm cao cấp, quần áo, giày, mũ, đồ trang sức nhãn hiệu nổi tiếng, sơn trân hải vị, mà cô không cần thiết cũng không trang điểm, ăn mặc cũng chỉ chọn thứ thích hợp với bản thân, cho dù làgặp được thứ gì đó vừa ý, ăn cái gì cũng chỉ chú trọng dinh dưỡng, thường thường ăn cơm rau dưa. Bình thường phụ nữ thích những chỗ náo nhiệt, cô lại chỉ yêu thích an tĩnh, chuyên gia chạy vào trong núi, luôn đặc biệt như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, cô là người biết hưởng thụ sinh hoạt nhất. Bao nhiêu người muốn rỗi rãnh hưởng lạc mà lại không có thời giờ rỗi rãnh, giống anh vậy......

"Ông xã anh nghĩ gì đó, đạp nát Bà Bà Đinh rồi." Trưởng Tôn Ngưng vỗ chân trái Hoa Tử Ngang, ngẩng đầu oán giận nói.

Bà Bà Đinh tên khoa học gọi bồ công anh, là rau dại cực kỳ thường gặp, bình thường dất nào cũng có thể sinh trưởng. Mùa xuân trong vườn không có món ăn, gần như nhà nào cũng sẽ hái về chấm tương ăn với cơm.

"A." Hoa Tử Ngang giơ chân lên, Bà Bà Đinh non mềm mới vừa mọc lên bốn phiến lá cây đã bị giẫm nát.

"Không được tái phạm!" Trưởng Tôn Ngưng chu cái miệng nhỏ nhắn cảnh cáo.

"Dạ, anh sai lầm rồi, lập tức sẽ sửa đổi." Hoa Tử Ngang lưu manh cười nói, Trưởng Tôn Ngưng giống như nghe được nửa câu phía sau ‘sửa lại tái phạm, phạm vào sửa nữa’.

Thời gian mười lăm năm toàn bộ cống hiến cho quốc gia, bộ đội, nhân dân, mọi người chỉ thấy anh hô mưa gọi gió, vinh quang vô hạn, có mấy người gặp qua anh đang bò sát trong vũng máu, giãy giụa trong đống người chết? Càng quy về tự nhiên, càng cảm thấy linh hồn trống rỗng cô đơn, anh thật sự là tham luyến phần an tĩnh tốt đẹp này, nếu như thời gian vì vậy dừng lại, thì tốt biết bao! Không cần quyền lực, không làm quan cao, chỉ yên lặng trải qua cuộc sống gia đình hạnh phúc yên ổn thuộc về chính bọn anh.

Thấy Hoa Tử Ngang mất hồn lần nữa, Trưởng Tôn Ngưng nhíu nhíu mày, trong con ngươi trong suốt sáng ngời nhuộm vẻ đau lòng. Cô hiểu tim của anh, hiểu rõ ràng anh đang nghĩ cái gì, không phải là bản thân mình chưa mệt mỏi không chịu nổi lúc đêm khuya vắng người. Bọn họ giống nhau ở chỗ đều dâng hiến thời gian đi ra ngoài, giữ lại cho mình quá ít, mà không giống nhau là, cô vĩnh viễn thoát khỏi cái thân phận đó, mà anh vẫn còn phải vác gánh nặng đó trên vai.

Lắc lư cánh tay Hoa Tử Ngang, Trưởng Tôn Ngưng nở một nụ cười rực rỡ, giống như ánh nắng lóe ra từ tầng mây sau cơn mưa bão, tạo nên cầu vồng bảy màu làm người ta vui tai vui mắt, xua đuổi hết mọi lo lắng."Ông xã, em giúp anh. Sau này bất kể xảy ra ra chuyện gì, chỉ cần nhớ em vẫn luôn ở đây."

"Thật là, không cho ta thỉnh thoảng thương cảm một lần sao?" Được cô gái nhỏ của mình an ủi, Hoa Tử Ngang có chút ngượng ngùng.

"Cho phép! Ai nói không cho, em giết kẻ đó." Người đàn ông kỳ quái này, cô vừa không có ý cười anh. Thỉnh thoảng sầu não một lần tính là gì, nếu là vô dục, vô tình (không mong muốn, không tình cảm) đã sớm lập đất thành Phật rồi, huống chi dây cung buộc quá căng sẽ dễ dàng đứt đoạn."Ông xã, bên kia có dương xỉ, tỏi non, còn có gai non nha, chúng ta đi qua đi."

"Ừ." Nhất thời nhìn cảnh sinh tình, cảm xúc bộc phát, cũng chỉ là một lúc mà thôi, anh biết con đường của mình phải đi như thế nào.

Dương xỉ tươi mới trơn nhắn, có mỹ danh"Vua của món ăn núi", phương pháp thưởng thức cũng rất nhiều, nhưng bởi vì có thành phần gây ung thư nhất định, bọn họ chỉ hái một chút mầm non. Tỏi non giống như là phiên bản thu nhỏ của cây tỏi, mùi ngon, tỏi non trộn đậu hũ, tỏi non xào trứng đều ăn rất tốt. Mầm gai nộn ở rất thường gặp khu rừng Đông Bắc, bình thường mùa xuân ở đỉnh cao cuối tháng 4 đầu tháng 5 mới đâm chồi trổ mã, ở chỗ này chịu ảnh hưởng của hồ ướt át hơi nước đã mọc dài được 6, 7 cm, là thời điểm đang còn non.

Hoa Tử Ngang chưa từng làm ruộng, nhưng ở bộ đội cũng đã rèn luyện làm không ít việc nặng, đặc biệt là thời điểm làm lính quèn trước kia, thường bị “chăm sóc” đặc biệt. Có lúc bị phái đến ban cấp dưỡng giúp một tay, đi trong núi đào hoa dại là chuyện thường như cơm bữa, cho nên tốc độ nhổ còn nhanh nhẹn hơn so với Trưởng Tôn Ngưng. Chỉ chốc lát sau, hai người liền đào được một sọt, trừ Bà Bà Đinh, Dương Xỉ, tỏi non, mầm gai non, còn có cây Tể Thái, Khổ Thái, rau Sam, cây Hương Thung.

"Ông xã, lúc trở về chúng ta mang một ít cho người nhà của anh đi."

"Viên đạn bọc đường?" Hoa Tử Ngang cố ý đùa Trưởng Tôn Ngưng.

"Cái gì! Hiếu thuận, người ta là hiếu thuận có được hay không!" Trưởng Tôn Ngưng vô cùng không cam lòng nhấn mạnh.

"Ha ha ha...... Tốt!"

"Ông xã, chúng ta bắt hai con cá trở về nấu canh đi."

"Được."

Tay trong tay trên đường về, bọn họ thu hoạch lớn mà nở nụ cười, một ngày ước hẹn, không nói tới lãng mạn, lại ấm áp vô cùng.

Hết chương 66.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui