Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Edit: i’m heo, Song Nhã, Hiên Viên Linh, Phong_Nguyệt, Tử Liên Hoa 1612, Loveyoumore3112

Beta: Hiên Viên Linh

Ánh nắng buổi chiều ấm áp, chiếu xuống đại viện (khu vực có nhiều hộ gia đình ở) quân khu trang nghiêm, trong tòa cao ốc to lớn luôn yên tĩnh nghiêm trang kia, giờ phút này lại vô cùng náo nhiệt.

Đây là nơi làm việc của những lãnh đạo quân khu, tầng một là bộ phận tiếp đón, tầng hai và tầng ba là nơi làm việc của các sĩ quan bình thường, Thượng Quan Triệt ở tầng năm, cùng tầng đó còn có một vài sĩ quan có quân hàm tương đương với Thượng Quan Triệt. Thủ trưởng Triệu và một vài thượng tướng, sĩ quan cao cấp thì ở tầng sáu.

Bởi vậy, một tòa cao ốc này, càng lên cao thì chức vụ càng cao, bình thường cũng càng yên tĩnh, hầu như người không phận sự đều không thể tùy tiện đi vào.

Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, chẳng những tầng năm ồn ào, hơn nữa người ồn ào lại là người bình thường yêu thích yên tĩnh nhất- các sĩ quan cao cấp.

Hơn mười người mặc quân trang đứng chật kín cửa phòng làm việc của Thượng Quan Triệt, hơn mười người đàn ông thân mặc quân trang, bọn họ gầy béo không giống nhau, có người cao có người thấp, nhưng biểu cảm của mỗi người đều giống hệt nhau, ngay cả thay đổi  trên vẻ mặt cũng giống nhau.

Từ đắc ý và chán ghét, bất mãn ban đầu, lúc này trở thành kinh ngạc, trở thành mờ mịt.

Rồi sau đó mấy người thấp hơn bị người ở phía trước chắn cửa, còn chưa thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, đã thấy mọi người phía trước ngây ngẩn cả người, cả đám đều thẫn thờ, nhất thời có chút khó hiểu.

Thậm chí có người không nhịn được nói ra nghi ngờ: "Sao không đi vào? Chẳng lẽ bọn họ còn chưa xong việc?"

"Chưa xong việc cũng đâu cần đến mức như vậy? Chúng ta cũng đã lớn tuổi rồi, còn sợ thấy những chuyện này sao?"

"Cậu ta đã dám làm loại chuyện này ở trong đó, có gì mà chúng ta không dám nhìn chứ?"

Mấy người kia không biết đã xảy ra chuyện gì ở bên trong, chỉ cảm thấy vô cùng bất mãn với mấy người đang chắn cửa ở phía trước. Tốt xấu gì cũng nên để mấy người ở sau đi ra phía trước, có cái gì thì mọi người cùng xem chứ.

Nhưng mà, những người phía sau không nhìn thấy hình ảnh trước mặt, thì sẽ không hiểu được vì sao những người phía trước lại kinh ngạc như vậy.

Lúc này, Thượng Quan Triệt bị "bắt gian tại giường" vốn nên tức giận, xấu hổ, hổ thẹn vô cùng lại vẫn đứng ung dung ở phía sau ghế làm việc, khóe miệng mỉm cười, trong đôi mắt phượng hẹp dài mang theo lạnh lẽo, khiến mọi người đang đứng nhìn ở cửa cũng không khỏi run rẩy cả người.

Mà Vân Sở vốn nên chật vật, bối rối, đang ngồi trên chiếc ghế làm việc ngày thường của Thượng Quan Triệt, khóe miệng cũng mỉm cười, chỉ là, nụ cười của cô cũng không đạt tới đáy mắt, trái lại còn thoáng qua nét trào phúng như có như không.


Chỉ nghe, Vân Sở lười biếng tựa vào trên ghế, xoay xoay cổ, lời nói ra không hết ý: "Có lẽ gần đây công việc của Thủ trưởng Triệu và các vị tiền bối đây quá nên cũng muốn tới đây tìm A Triệt dãn gân cốt giúp các vị phải không? Đáng tiếc, A Triệt đã mát xa cho tôi nửa tiếng rồi, anh ấy vẫn còn cần phải xử lý rất nhiều việc. Mà hôm nay các vị lại đến đông như vậy, chỉ sợ là anh ấy không có thời gian hiếu kính* các vị rồi."

(*hiếu kính: bày tỏ, thể hiện lòng hiếu thảo)

Giọng Vân Sở biếng nhác, khóe miệng mỉm cười, nhìn qua thì dịu dàng ân cần, lễ phép cung kính, nhưng trong giọng điệu lại mang vẻ châm biếm và bất mãn.

Nghe vậy, mặt Thượng Quan Triệt không đổi sắc, tiếp tục dùng đôi bàn tay thon dài xinh đẹp xoa bóp trên vai Vân Sở, nhíu nhíu mày, cười nói: "Cô bé, lời này của em không đúng rồi, Thủ trưởng Triệu và các vị tiền bối đâu cần người không biết xấu hổ như anh hiếu kính chứ, khi nào mà bọn họ lại muốn dãn gân cốt, đã có mấy cô bên viện Lê Xuân tới cống hiến sức lực, phương pháp của các cô ấy còn mạnh hơn cả quân nhân vụng về như anh đây nhiều."

Vân Sở gật đầu, như có điều suy tư, cười nói, "Thật sao? Mấy cô bên viện Lệ Xuân thực sự tốt như vậy sao? Vậy tại sao các vị tiền bối, lại đều đến tới chỗ anh chứ?"

Thượng Quan Triệt cười khẽ, cúi đầu, hướng về phía Vân Sở nói: " Anh cũng không biết được, có thể là hôm nay các vị tiền bối quá mệt mỏi, khoảng thời gian này quá áp lực, mà vừa rồi, nha đầu em kêu quá mất hồn, để các tiền bối nghe thấy liền không nhịn được, nghĩ muốn xem một chút bổn Thượng tá cùng với nha đầu em ở trong phòng đang làm những chuyện gì đấy?"

Thượng Quan Triệt nói xong, cắn răng hỏi Sếp Triệu đang đứng đầu: "Tôi nói đúng không? Sếp Triệu?"

Mặt của Sếp Triệu cũng có chút không nhịn được, lúc trước hắn nghe nói Thượng Quan Triệt thường thân thiết với Vân Sở ở trong phòng làm việc, hai người đã là tình chàng ý thiếp rất lâu, không hề phân biệt hoàn cảnh, cho nên có rất nhiều người đã gặp được.

Mà hôm nay, hắn cho người nghe lén ngoài cửa sổ, quả thật cũng nghe được hai người bọn họ mập mờ tục tĩu nói chuyện, lúc này mới xác định Thượng Quan Triệt cùng với Vân Sở đang làm chuyện mà người khác không thấy được, cho nên mang theo đám người này tới đây, coi như là bắt gian tại giường, làm cho Thượng Quan Triệt mất sạch thanh danh, cấp trên nhất định sẽ vì chuyện này của Thượng Quan Triệt mà ra quyết định xử phạt, đến lúc đó, cho dù là cha của Thượng Quan Triệt, cũng không thể che chở cho hắn.

Mà vừa rồi, khi bọn họ ở trước cửa phòng cũng nghe được rõ ràng tiếng nói chuyện của Thượng Quan Triệt cùng với Vân Sở, những lời nói đó, thường là khi nam nữ làm chuyện kia mới nói mà, làm sao mà biết được bọn họ lại có thể là...là Thượng Quan Triệt xoa bóp cho Sở Vân?

Nghĩ tới đây, sếp Triệu âm ngoan trợn mắt nhìn Vân Sở một cái. Đều tại người phụ nữ này, nếu không phải là cô ta không có việc gì kêu loạn, ông cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng bọn họ như vậy, đáng ghét, vốn là đến xem chuyện cười của bọn họ, giờ thì ngược lại ông lại trở thành chuyện cười.

Sắc mặt của Sếp Triệu đừng nhắc tới có bao nhiêu khó nhìn, nghe được lời nói thâm ý của Thượng Quan Triệt, cùng với ánh mắt nhàn nhạt châm chọc của Vân Sở, Sếp Triệu ho khan hai tiếng, không được tự nhiên nói: "Thượng tá nói đùa rồi, chúng tôi chỉ là đúng lúc đi ngang qua nơi này, nghe được trong phòng làm việc của Thượng tá truyền ra một chút âm thanh, lo lắng nơi này có phải đã xảy ra chuyện gì rồi, nên mới đi tới xem một chút. Quấy rầy nhã hứng của Thượng tá cùng với Vân tiểu thư rồi, thật sự xin lỗi."

Lời nói của Sếp Triệu nghe rất khách khí, cảm giác nghe rất dễ dàng, không có chỗ nào là không đúng. Thế nhưng trong giọng nói không có một chút xin lỗi nào, nghiêm túc nghe, còn có thể nghe ra ý trách cứ trong lời nói của ông.

Thượng Quan Triệt nghe vậy, gật đầu một cái, khẽ cười như cũ, tiếp tục xoa bóp cho Vân Sở, nói: "Hoá ra là như vậy,  phòng làm việc của tôi ở góc khuất nhất tại lầu năm này, ngày trước cũng rất ít có người đi ngang qua, thủ trưởng cùng các vị tiền bối thật đúng là có tâm."

Nghe vậy, chẳng những là Sếp Triệu, sắc mặt của những người phía sau cũng trở nên khó coi, từng người mặt đen thui, đứng ở nơi đó, một câu đều không nói được.


Thấy vẻ mặt của những người này, Vân Sở cười nín cười, tiếp tục thản nhiên nói: "A Triệt, anh vừa nói vậy làm em nhớ tới một chuyện, vừa rồi em gặp Sếp Triệu ở trước cửa, không phải sếp Triệu muốn đi ra ngoài sao? Giờ thấy ông ở đây, tôi còn tưởng rằng ông là có việc gấp muốn tìm A Triệt chứ, không ngờ là đi ngang qua......"

Vân Sở cố ý nhấn mạnh hai chữ ngang qua, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt và khinh thường, khiến Sếp Triệu tức giận dâng lên đến đỉnh đầu, nhìn chằm chằm Vân Sở ánh mắt hàm chứa sự cảnh cáo, đáp: "Lời nói của Vân Tiểu Thư là có ý gì? Chẳng lẽ khi tôi ra vào quân khu này, còn phải báo cáo cho Vân Tiểu Thư sao?"

Thấy thủ trưởng Triệu nổi khùng, Vân Sở vẫn cười nhẹ như cũ, dường như không hề để ý đến sự phẫn nộ của thủ trưởng Triệu: “Thủ trưởng Triệu cứ nói đùa, ngài là lãnh đạo cao nhất của quân khu, còn Vân Sở là cái gì chứ? Nhưng nếu thủ trưởng Triệu đã đi ngang qua, lại tò mò tiến vào, giờ hẳn cũng đã nhìn thấy nơi này không có vấn đề gì, chúng tôi cũng không dám tiếp tục chiếm dụng thời gian quý báu của thủ trưởng Triệu và các vị tiền bối nữa.”

“Chẳng qua tôi và Sở Sở thân thiết chút thôi, vừa rồi vai Sở Sở có chút đau nhức nên tôi mới xoa bóp cho cô ấy, để các vị tiền bối chê cười rồi, nếu thủ trưởng và các vị tiền bối còn có việc, vậy thì không tiễn.” Thượng Quan Triệt nhàn nhạt nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, trông gian vô cùng, ánh mắt lạnh như băng khiến cho những người đó cảm thấy toàn thân căng thẳng.

Bọn họ đến xem kịch vui cuối cùng lại bị người ta đùa bỡn, sắc mặc vốn đã cực kỳ khó coi, thấy Thượng Quan Triệt không làm khó, sao bọn họ còn dám ở lại lâu? Từng người từng người đều cười một cách gượng gạo, vội vàng đi ra cửa.

Mà lúc này giọng nói lạnh như băng của Thượng Quan Triệt lại truyền tới lần nữa: “A, phải rồi, mấy lời các vị tiền bối vừa nói ngoài cửa đó, tôi đều đã nghe được, không ngờ Thượng Quan Triệt tôi ở trong mắt các vị lại là người như vậy, thật xấu hổ quá, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi.”

Lời hắn nói rất dễ nghe nhưng lại khiến cho những người khác sợ đến biến sắc.

Đổi? Trong quân khu này có ai mà dám bới móc lỗi của hắn? Hoặc là nói, cho dù có người muốn cũng tìm không ra, ngày thường Thượng Quan Triệt làm việc đều cẩn thận, không để ai nắm được sơ hở, bằng không, với quan hệ thủy hỏa bất dung giữa hắn và thủ trưởng Triệu, làm sao hắn còn có thể lăn lộn trong quân khu này thuận buồm xuôi gió đến vậy?”

Cũng chính bởi vì ngày thường Thượng Quan Triệt không phạm sai lầm gì, nên hôm nay khi nghe được tin có thể thấy được trò hay của Thượng Quan Triệt, mấy vị lãnh đạo này mới vội vội vàng vàng cùng thủ trưởng Triệu tới coi. Bình thường Thượng Quan Triệt quá mức thần thông cho nên mọi người ai cũng muốn nhìn thấy hắn thất bại.

Nhưng, một người chưa bao giờ để cho người khác bắt được sai lầm của mình giờ lại nói bản thân muốn sửa đổi, thoạt nghe có vẻ rất thoải mái, nhưng nghiêm túc tự hỏi lời này có ý gì sẽ khiến cho người khác cảm thấy rất đáng sợ.

Ý tứ của Thượng Quan Triệt rất rõ ràng, lúc trước hắn tốt như vậy nhưng vẫn có người muốn lựa xương trong trứng, vậy thì đừng trách hắn sau này sẽ không ngoan ngoãn làm việc như trước nữa. Còn về phần không ngoan ngoãn làm việc kiểu gì thì mấy vị lãnh đạo quân khu đều không đoán được. Thượng Quan Triệt vẫn luôn rất bí ẩn, nếu bọn họ hiểu được Thượng Quan Triệt thì hôm nay cũng đã không đứng đây mà chịu mất mặt.

Chỉ có điều, giọng nói âm trầm của Thượng Quan Triệt cũng khiến bọn họ hiểu được, lần này Thượng Quan Triệt đã nói là muốn sửa đổi thì chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ được mở rộng tầm mắt.

Đám người làm như không nghe thấy lời nói của Thượng Quan Triệt, vội vàng tản ra, có người còn chu đáo khép lại cánh cửa phòng, trước khi đi còn cười cười với Thượng Quan Triệt, dường như có ý muốn lấy lòng.

Thượng Quan Triệt nhướn mày, không giống như bình thường không thèm nể mặt mà  còn nở một nụ cười với người đó.

Thấy mấy người đó đã đi xa, ngoài cửa đã khôi phục lại sự an tĩnh, trong phòng làm việc, Vân Sở không nhịn nổi mà cười như điên.


"Ha ha ha ha ha…….. Ha ha ha…….. Chú à, nét mặt đó của bọn họ trông thật tức cười nha, ha ha…… Làm cháu cười chết mất thôi, ôi chao, mấy người này thật đúng là đáng yêu mà……” Bộ dáng Vân Sở vừa cười vừa dùng tay vỗ bàn khiến cho Thượng Quan Triệt không khỏi cũng bật cười.

Anh lắc đầu một cái, đi tới trước mặt Vân Sở, ôm cô lên, bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Nhóc con này, vừa nãy đã hoàn toàn đắc tội với mấy vị kia rồi đó, sau này làm việc phải chú ý một chút.”

Lúc này Vân Sở mới ngưng cười, gật đầu với Thượng Quan Triệt, nói: "Yên tâm đi, lão già họ Triệu kia với con gái lão đều chẳng phải loại tốt lành gì, sau này bọn chúng sẽ đều phải chết trong tay em thôi."

Nghe thấy Vân Sở nói vậy, Thượng Quan Triệt cười nói: "Giọng điệu cũng không nhỏ nhỉ, cô bé..."

"Đó là đương nhiên, có thượng tá Thượng Quan bao che, giọng điệu của em đâu thể nhỏ được chứ?" Dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Vân Sở khiến cho Thượng Quan Triệt buồn cười.

Hai người lại tán gẫu một lúc trong phòng làm việc, Thượng Quan Triệt còn có chuyện phải làm nên Vân Sở rời đi trước rồi. Bởi vì bọn người thủ trưởng Triệu vừa mới ra, Vân Sở và Thượng Quan Triệt cũng đã lãng phí rất nhiều thời gian diễn trò, Thượng Quan Triệt không kiếm được lợi gì từ trên người Vân Sở, lại như tên trộm mà cười, bảo Vân Sở hôm nay đến nhà anh.

Vân Sở lắc đầu thẳng thừng, thần bí cười nói: "Đêm nay không được, hôm nào đi, em còn có việc, anh cứ bận đi."

Thượng Quan Triệt hờn tủi nhìn Vân Sở rời khỏi văn phòng, sau khi bóng lưng của Vân Sở biến mất rồi, ánh mắt ai oán đó trong nháy mắt bị sự lạnh lẽo thay thế. Anh nghịch cây bút máy trong tay, khóe miệng là nụ cười lạnh như băng.

Nếu cha con họ Triệu còn muốn chơi đùa, sao anh có thể không chơi cùng chứ? Hừ, anh thật muốn nhìn xem ai mới là người có thể cười đến cuối cùng. Đến lúc đó, cũng đừng trách anh vô tình.

Thượng Quan Triệt vỗ tay ra tiếng, không bao lâu thì có một người đàn ông toàn thân đồ đen xuất hiện ngay trong phòng Thượng Quan Triệt.

Người đó kính cẩn cúi đầu với đối Thượng Quan Triệt, giọng nói rất lạnh, nhưng cũng cực kỳ cung kính: "Thiếu gia, có chuyện gì dặn dò?"

"Đi theo chị dâu của cậu, xem cô ấy cần gì, cố gắng hết sức thỏa mãn, khi cần thiết, ra tay giúp đỡ cô ấy." Giọng của Thượng Quan Triệt vô cùng hờ hững, trong giọng nói lại tràn ngập sự hung ác.

Nếu không phải anh còn rất nhiều việc, không thể rời đi ngay lập tức, anh thật sự muốn đi cùng cô, xem ra anh chỉ có thể đến tối mới đi tìm cô được, hi vọng cô gái của anh sẽ không làm cho anh thất vọng.

"Vâng." Người nọ toàn thân đồ đen, chẳng khác gì ma quỷ, mau chóng biến mất khỏi văn phòng của Thượng Quan Triệt.

Vân Sở chưa về nhà, cũng không đến bang Huyễn Dạ, mà là lái xe đến bệnh viện của Liên Thanh Ngôn một chuyến, lại bàn bạc vài chuyện với Liên Thanh Ngôn, lúc này mới cười mỉm rời đi.

Trên xe, Vân Sở thi thoảng nhìn điện thoại, sau khi thấy tin nhắn mật Lương Hạo gửi tới rồi, khóe miệng mới gợi ra nét cười, về nhà trang điểm, rồi thay đồ một hồi, mới đến Hải Các của câu lạc bộ Đào Nguyên. 

Hải Các còn rộng lớn hơn Đào Nguyên nhiều, bố cục và phong cách cũng tương tự như Đào Nguyên bên kia. Đào Nguyên ấm áp, giống như chốn bồng lai tiên cảnh thâm sâu, yên lặng mà hài hòa. Mà Hải Các này cũng giống như tên của nó vậy, lấy màu xanh đậm làm chủ đạo, bài trí xa hoa cùng hơi thở của sự phung phí, khiến người ta có một loại cảm giác như choáng ngợp trong vàng son.


Hôm nay Vân Sở mặc đồ đen bó sát, áo ba lỗ trắng phối với áo khoác nhỏ màu đen, bên dưới là một cái váy bó sát người trùm mông, tóc quăn lọn to thật dài xõa ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm vô cùng xinh đẹp. Tươi đẹp mà không dung tục, mĩ miều mà không quyến rũ, liếc mắt một cái nhìn lại, tươi đẹp không dính bụi trần, mà toàn thân đều mang khí chất mê người.

Từ khi vào cửa, đã có không ít ánh mắt dừng trên người Vân Sở, đại đa số những ánh mắt này đều chứa sự kinh ngạc hoặc nhìn kĩ, không cái nào không phải là nóng bỏng mà trần trụi.

Vân Sở giống như không phát hiện ra điều gì mà uống rượu ở trước quầy bar, khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, dáng vẻ cao nhã ấy, lại thêm nụ cười mê người, khiến hơi thở của mọi người xung quanh đình trệ, chỉ cảm thấy người trước mắt đẹp không gì sánh nổi, động lòng người hệt như tiên nữ vậy.

Vì vậy, rất nhanh đã có một nhóm công tử trẻ tuổi tiến lại gần.

Người có thể đi vào Hải Các, không giàu thì là quý, thân phận ai cũng không bình thường, nhưng càng là đàn ông có tiền thường thường lại càng phóng túng, nhất là mấy phú nhị đại quan tam đại gì gì đó, người này lại càng phong lưu phóng khoáng hơn người kia. 

Chỉ là, chẳng những Vân Sở có vẻ thanh cao, rõ ràng tính tình còn thanh cao hơn, mấy người đàn ông vừa mới đi đến bên cạnh cô, còn chưa nói được hơn hai câu, cô đã hất cằm lên, dùng khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ nhìn người nọ, cười nói, "Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi."

Vài người có chút bộ dáng quý ông, thấy vẻ mặt cô có vẻ là không thích để ý người khác bèn rời đi, mà mấy người tên tuổi hơi nổi tiếng thì lại cười lạnh, tiếp tục dây dưa, "Có hẹn rồi hả? Chẳng phải em đây vẫn đang chờ người sao? Không bằng uống một chén với anh trước? Ở đây một mình buồn biết bao."

Vân Sở làm như có chút do dự, đột nhiên nghiêng đầu, nhìn thấy Kim Lan Nhược mặc bộ váy trắng đang từ ngoài cửa sải bước đi vào. Thấy Kim lan Nhược, Vân Sở lập tức cười, nói: "Anh này, bạn tôi tới rồi, không bằng gọi bạn tôi tới đây cùng ngồi một lúc nhé?"

Người đàn ông kia khoảng hơn ba mươi tuổi, coi như vẫn còn trẻ tuổi, vẻ ngoài cũng không có vấn đề gì, chỉ là cảm giác lưu manh trên người quá nặng, khiến Vân Sở có chút chán ghét. Nhất là trong tay anh ta còn đang cầm thuốc, hút mây nhả khói, cơ thể hơi mập cố ý ngồi thật gần bên cạnh Vân Sở, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng mà nhớ tới kế hoạch của mình, Vân Sở không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, cũng chủ động lấy lòng người đàn ông này.

Người đàn ông thấy Vân Sở dễ dàng khuất phục như vậy, lập tức cười, thấy Kim Lan Nhược cũng là một cô nàng xinh đẹp bèn gật đầu một cái, đồng ý với đề nghị của Vân Sở nhưng trong mắt lại có vẻ khinh thường: quả nhiên đàn bà đều giống nhau, thấy tiền là sáng mắt. Một khắc trước còn là vẻ mặt không thèm để ý giả bộ thanh cao, cũng chỉ là hấp dẫn sự chú ý của người khác mà thôi, chẳng phải chưa được bao lâu đã lộ ra nguyên hình rồi sao.

Vân Sở giả vờ như không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, chỉ cười, nhìn về phía Kim Lan Nhược.

Kim Lan Nhược liếc mắt một cái đã thấy Vân Sở đang trò chuyện với một người đàn ông xa lạ, trong mắt chợt lóe lên ác độc, nhưng nhớ tới kế hoạch của mình, cô ta lại mỉm cười, đi tới cạnh Vân Sở, thân thiết kéo tay cô, nói: "Chẳng phải đây là Sở Sở sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chỗ này?"

Vân Sở không được tự nhiên lui về phía sau môt bước, giữ khoảng cách với Kim Lan Nhược, cười nói, "Hôm nay vừa vặn không có chuyện làm, không phải là tới góp vui thì còn là gì nữa. Làm sao cô cũng tới, mấy hôm nay Đường thiếu tốt chứ?"

Nghe Vân Sở nói, vẻ mặt của Kim Lan Nhược thoảng thay đổi, rõ ràng trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cười nói với Vân Sở như cũ: "Nếu Sở Sở quan tâm Dịch Phong, có rãnh rỗi thì tới thăm anh ấy nhiều một chút." Dứt lời, lại rất hào phóng nói: "Ban đầu là tôi không hiểu chuyện, để cho cô chịu oan ức, hi vọng cô không để ý."

Nghe được lời của Kim Lan Nhược, trong mắt Vân Sở lóe ra chút ánh sáng, cúi đầu cười nói, "Cô quá khách khí rồi, ngươi là bạn gái của Đường thiếu, Đường thiếu làm nhiều chuyện vì tôi như vậy, dĩ nhiên tôi rất biết ơn cô, làm sao có thể trách cô được?"

Lúc này người đàn ông vẫn bị gạt sang một bên có chút không vui nói: "Hai người đẹp nói gì mà vui vẻ vậy? Không bằng chia sẻ với anh đây một chút đi?"

Vân Sở cười cười, lập tức nhiệt tình lôi kéo Kim Lan Nhược nói: " Nhược Nhược, đây là bạn tôi, chúng ta cùng ngồi xuống trò chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận