Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Edit: Cookie Oh

Beta: Rinnina + Melodysoyani + Thanh Xuân 430.

Bầu trời vẫn đang nắng, đột nhiên trở nên âm u. Từng đám mây đen giăng đầy trời, những đám mây đen này đè xuống tạo cảm giác rất tồi tệ, khiến cho tâm trạng người ta cũng bị đè nén theo.diendan

Thượng Quan Triệt muốn giúp Triệu Nhược Nghiên thả lỏng tâm trạng, buông lỏng cảnh giác, sau đó thừa dịp cô ta đang mê man, cướp bom và điều khiển từ xa trong tay cô ta.

Nhưng anh không ngờ Triệu Nhược Nghiên đã hoàn toàn điên mất rồi, cô ta đã sớm không muốn sống nữa, thân thể dơ bẩn này, cho dù Thượng Quan Triệt không để ý, bản thân cô ta cũng cảm thấy ghê tởm, cô ta luôn luôn coi trọng sự trong sạch của mình, rất để ý danh tiếng của mình, hôm nay, tất cả của cô ta đều bị phá hủy rồi.

Thậm chí, chỗ dựa lớn nhất của cô ta, ông Triệu cha của cô ta cũng bị Thượng Quan Triệt lật đổ, như vậy, cô ta sống còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Hơn nữa, Thượng Quan Triệt thật sự thích cô ta chứ? Rõ ràng anh chỉ muốn để Vân Sở chạy trốn, vì khuyên mình ngưng nổ bom mới nói như vậy.

Cô ta điên rồi, nhưng cô ta vẫn biết mình muốn làm gì, đang làm gì, cô ta bỏ qua cho Vân Sở, tất nhiên không phải vì lương tâm trỗi dậy, không muốn giết cô ấy, mà là khi đó Thượng Quan Triệt quá thâm tình, khiến cô ta bị mê hoặc.

Đồng thời, cô cũng cảm thấy giết Vân Sở quả thật không bằng giết Thượng Quan Triệt, lôi Thượng Quan Triệt xuống địa ngục với mình, tổn thương gây cho Vân Sở càng lớn hơn.

Nhưng mà, nhìn Thượng Quan Triệt đến bây giờ vẫn vì người phụ nữ hèn hạ đó mà liều mạng muốn sống sót, thuyết phục cô ta, cô ta lại đổi ý. Cô chết rồi, Vân Sở cũng phải chết, tất cả mọi người đừng mơ tưởng sống được, chỉ có Vân Sở chết đi, cô ta mới hả giận.

Cho nên, cô ta không chút nghĩ ngợi, cài đặt bom hẹn giờ trong tay đúng năm giây, rồi ném về phía Vân Sở.

Năm giây, cô ta từ chỗ này ném tới đó, cho dù không thể ném thẳng đến chân Vân Sở, vẫn có thể nổ tung trên đỉnh đầu bọn họ, đến lúc đó muốn bom không gây ảnh hưởng, là không thể nào. Cho dù không thể nổ chết Vân Sở, cũng có thể khiến cô ấy nằm trong bệnh viện mấy tháng.

Mà Thượng Quan Triệt, thấy hành động điên cuồng của Triệu Nhược Nghiên, trợn to hai mắt, không kiềm chế tâm trạng được kêu lớn một tiếng, "Triệu Nhược Nghiên, cô điên rồi?"

"Ha ha ha......" Triệu Nhược Nghiên cười to, vẻ mặt dữ tợn nhìn Thượng Quan Triệt, nói: "Không sai, tôi điên rồi, Thượng Quan Triệt, không phải vừa nãy anh nói muốn chết chung với tôi sao? Ha ha, nếu Vân Sở có thể tránh được lần này, tôi sẽ để cô ả sống thật tốt."

Dứt lời, Triệu Nhược Nghiên hoảng sợ trợn to hai mắt, kêu lên, "Anh làm...... A......"

Triệu Nhược Nghiên còn chưa nói hết, đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai, ngay sau đó là tiếng nổ kinh thiên động địa.

Hóa ra là, khi Thượng Quan Triệt thấy Triệu Nhược Nghiên ném bom trong tay ra, khi anh điên cuồng kêu "Triệu Nhược Nghiên cô điên rồi", cũng đã cắn răng, dùng hết sức lực cuối cùng, cầm bom hẹn giờ còn dư lại không tới mười giây trong tay ném về phía quả bom Triệu Nhược Nghiên vừa ném Vân Sở.

Vốn là quả bom trong tay Thượng Quan Triệt một khi rời khỏi tay anh sẽ nổ tung, nhưng tốc độ của anh rất nhanh, nhanh đến mức người ta không thấy rõ, cho nên, khi anh ném quả bom kia đi, một giây sau mới nổ.

Mặc dù anh không ném trúng quả bom mà Triệu Nhược Nghiên ném, nhưng bởi vì Thượng Quan Triệt ném bom ra khiến nó nổ tung, dẫn tới, làm nổ luôn quả bom vẫn còn ở giữa không trung còn ba giây nữa mới nổ kia.

Lầu bảy bị bom nổ trong nháy mắt đổ sụp xuống, bụi bặm bay lên cao ngất.

Mà quả bom Triệu Nhược Nghiên ném đã rơi xuống lầu bốn, đồng thời nổ tung, trong nháy mắt khiến lầu bốn của Đào Nguyên và vài tòa lầu đối diện nổ thành một lỗ lớn.

Phần giữa của Đào Nguyên nổ tung, những tầng lầu phía trên mất chống đỡ, ngay lập tức "Ầm ầm ầm", đổ sụp xuống.


Mà trên ban công lầu bảy, Thượng Quan Triệt và Triệu Nhược Nghiên cũng không bị mấy tầng lầu sụp đổ kia đè xuống, bởi vì —— quả bom Thượng Quan Triệt ném cách bọn họ quá gần, một giây khi bom nổ kia, ảnh hưởng quá lớn, nổ bọn họ, thậm chí cả vách tường xung quanh bọn họ nổ bay ra ngoài......

"Không......" Vân Sở ngồi trên xe, nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, ánh mắt đờ đẫn nhìn tòa nhà đổ sụp xuống, bụi mù, đá tảng và vách tường bay lung tung khắp Đào Nguyên, phát ra tiếng động nặng nề.

Giây phút nghe thấy tiếng nổ mạnh, xe đã khởi động xong, nhanh chóng chạy nhanh về phía trước. Mặc dù tốc độ xe bọn họ rất nhanh, vẫn có không ít vách tường và đá lớn rơi xuống xe của bọn họ.

May mà mọi người đã vào xe, bên ngoài hình như không còn người nào, mà người trong Đào Nguyên, bao gồm cả nhóm người Lam Băng Khê cũng đã ra rồi, ngoại trừ Thượng Quan Triệt và Triệu Nhược Nghiên vẫn còn ở tầng chót Đào Nguyên, và cũng không biết Liên Thanh Ngôn nói với Hà Thanh Mân thế nào, hình như không có người tử vong, chỉ có vài người bị thương.

Một phút sau, nước mắt Vân Sở mới đọng trong hốc mắt, đôi mắt cô hồng hồng, trừng thật to, không thể tin nhìn tòa nhà trước mặt bị nổ đến thay đổi hoàn toàn, khói bụi mịt mù, đá từ Đào Nguyên văng ra tung tóe, như muốn xuyên qua những lớp bụi kia mà tìm người cô muốn tìm kiếm.

Bên cạnh cô, Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh lo lắng nhìn cô, Vân Hàn đang lái xe cũng nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm dáng vẻ đờ đẫn của Vân Sở, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Tay Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh đã nắm chặt thành đấm, thấy Vân Sở yên tĩnh như vậy, không nhúc nhích, trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn duy trì cảnh giác, chỉ sợ cô sẽ kích động, làm chuyện ngốc nghếch.

Nhưng mà, bọn họ không kịp thở một tiếng, đã nghe thấy tiếng Vân Sở la to lên như điên, "Không, sẽ không, anh ấy sẽ không chết, anh ấy sẽ không chết, anh ấy đã đồng ý với em, nhất định sẽ trở về."

"Sở Sở......" Vân Cảnh giữ tay cô thật chặt, không để cô kích động, mà Liên Thanh Ngôn cũng giữ tay kia của cô lại, chỉ sợ cô sẽ nhảy xuống xe.

Mà Vân Sở như người điên, kêu lên, "Buông em ra, buông em ra, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì, em muốn đi tìm anh ấy. A Triệt, A Triệt, anh chờ em, em lập tức tới tìm anh......"

"Sở Sở, em bình tĩnh một chút, bây giờ tầng lầu bên kia vẫn đang sụp xuống, em qua đó sẽ gặp nguy hiểm." Liên Thanh Ngôn thấp giọng khuyên nhủ.

Vân Sở cũng không biết lấy sức lực từ đâu, hất tay Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn ra, thân thể lướt qua Vân Cảnh, vươn tay mở cửa xe, điên cuồng kêu lên, "Dừng xe, mở cửa, mở cửa, Vân Hàn, anh có nghe không......"

Vân Hàn không dám dừng xe lại, chỉ tiếp tục từ từ lái xe, cắn môi, lớn tiếng nói, "Sở Sở, một lát nữa chúng ta sẽ qua đó, em bình tĩnh trước......"

Nhưng mà lời Vân Hàn còn chưa hết, Vân Sở đã đập vỡ cửa xe, thấy cô suýt nữa té từ trên xe xuống, Vân Hàn cuống quýt dừng ngay, dừng xe lại.

Mà Vân Cảnh vẫn ôm chặt vai Vân Sở, không cho cô nhảy xuống xe.

Vân Sở muốn giằng tay Liên Thanh Ngôn đang giữ cô ra, há mồm cắn lên tay Vân Cảnh một cái, Vân Cảnh ôm cô thật chặt, mặc cho cô dùng sức cắn anh, cũng không buông ra.

Nhưng Vân Sở lại quyết tâm muốn đi, hoặc là nói, ngay lúc nhìn thấy Đào Nguyên nổ tung, khi biết Thượng Quan Triệt vẫn còn bên trong, cô đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Cô giơ tay lên, dứt khoát lôi cả Vân Cảnh, nhảy từ trên xe xuống.

Lực tác động mạnh khiến Vân Cảnh không chịu được phải buông lỏng Vân Sở ra, mà Vân Sở đã nhân cơ hội bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả chạy về phía Đào Nguyên bụi mịt mù, vừa khóc, miệng lớn tiếng kêu, "A Triệt, Thượng Quan Triệt, không cho phép anh gặp chuyện không may, anh đồng ý với em rồi mà, anh không thể chết...... Ô ô......"

Tóc dài của cô lộn xộn, quần áo cũng bị bẩn lúc giãy giụa, thất điên bát đảo, nước mắt giàn giụa, nhìn nhếch nhác như một kẻ ăn mày.

Cô lảo đảo chạy về phía trước, cắn răng thật chặt, tim như bị người ta hung hăng đâm một dao, đau đớn không dứt, máu chảy không ngừng.


"A Triệt...... anh nói muốn kết hôn với em......" Cô thấp giọng kêu, bao nhiêu lần đứng không vững, té ngã trên đất bao nhiêu lần, lại có bấy nhiêu lần bò dậy.

Rất nhiều viên đá nhỏ rơi xuống người cô, trên mặt, trên chiếc cổ trắng nõn cũng đã xuất hiện vết máu, nhưng hình như cô không cảm thấy đau đớn, vẫn không ngừng chạy về phía trước, chạy thật nhanh, chỉ sợ chậm trễ một giây sẽ không thấy được anh nữa.

Trong lòng cô hoàn toàn tin tưởng, Thượng Quan Triệt sẽ không chết, anh nhất định vẫn còn sống, mặc kệ bây giờ anh đang ở đâu, cô nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến bên anh, làm bạn với anh.

Nhưng nhìn hậu quả của vụ nổ lớn và sức phá hoại kinh người trước mắt, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, Thượng Quan Triệt cách nơi phát nổ quá gần, cho dù anh không bị nổ chết, những tầng ở lầu bốn trở lên sụp xuống, cũng đủ đè chết anh rồi.

Cho nên, xác suất Thượng Quan Triệt còn sống, gần như là ——không!

Vân Sở vẫn không từ bỏ, trừ phi tận mắt thấy anh chết đi, nếu không cô tuyệt đối sẽ không nhận thua.

Bụi mù xung quanh khiến Vân Sở gần như không mắt mở ra được, hít thở cũng trở nên khó khăn. Quần áo mặc trên người cũng rất mỏng, đã nhiều chỗ bị rách, khắp nơi đều là vết thương, nhìn thấy mà giật mình.

"A......" Vân Sở không nhìn thấy gì xung quanh, cộng thêm cô quá đau lòng, đã đứng không vững, giờ phút này lại vấp phải gì đó dưới chân, “bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Cô bò dậy lần nữa, gương mặt tràn đầy nước mắt đã dính đầy bụi bậm, tro bụi kia dính nước mắt của cô, bám ở trên mặt cô, khiến cho gương mặt cô trông vô cùng dơ bẩn, giống như đắp một lớp mặt nạ tảo biển. Rõ ràng rất buồn cười, nhưng không khí khắp nơi đều tràn ngập bi thương, khiến người ta cảm thấy toàn thân cô cũng bị đau đớn bủa vây, không có một chút tức cười nào.

"Chú......" Cô nhỏ giọng kêu, giống như đang lẩm bẩm, "Chú, sẽ không có chuyện gì đúng không, chú đang ở trong đó chờ tôi đúng không, ô ô...... Tôi lập tức tới tìm chú, chờ tôi......"

Nhưng mà, cô vừa mới vấp phải khối bê tông ngã xuống, đầu ngón chân và đầu gối bị trầy sước, lần này vừa mới đứng lên, đã cảm thấy chân mềm nhũn, thân thể không chịu nổi té xuống lần nữa.

Mà phía trước cô, là một mảng tường lớn bị bay ra, đồng thời rơi xuống, thân thể mảnh mai của cô, chỉ sợ là sẽ bị phá hủy toàn bộ.

Mà lúc này đây, Lam Băng Tuyền từ chỗ bang Lưu Tinh vội vội vàng vàng chạy tới, không quan tâm anh trai Lam Băng Khê ngăn cản, thấy Vân Sở tiến vào trong bụi mù, cũng nhanh chóng xuống xe, xông tới tìm cô.

Bụi mù đầy trời, làm mắt người mê loạn, mới đi được mấy bước, mắt Lam Băng Tuyền đã bị những thứ đó làm cho không nhìn thấy được gì nữa rồi.

Anh lấy tay dụi mắt, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm, cũng đúng lúc này, thấy Vân Sở đang ngã xuống, anh không chút nghĩ ngợi, chạy như gió tới bên cô, vươn tay ôm lấy cô, thân thể bởi vì khẩn trương và lo lắng mà run rẩy.

Anh sợ sệt nhìn Vân Sở toàn thân đều là vết thương trong lòng, cả người lạnh lẽo không có sức, khẩn trương hỏi, "Vân Sở, em sao vậy?"

Tâm trạng Vân Sở rối loạn, nghe thấy có người đang gọi mình, bản năng nghĩ rằng Thượng Quan Triệt gọi, xoay người, khẩn trương cầm lấy tay anh, kích động kêu lên, "A Triệt, A Triệt, có phải là anh không? Em biết ngay sẽ không có chuyện gì, em biết......"

Dứt lời, cô chợt ôm lấy Lam Băng Tuyền, nước mắt nóng rực từ trên mặt của cô chảy xuống lồng ngực Lam Băng Tuyền, khiến trong lòng anh cũng đau đớn. Ánh mắt nặng nề nhìn người đang run rẩy, khóc lóc không ngừng trong ngực mình, thế nhưng anh lại không nói được câu nào.

Vậy mà, Vân Sở cũng chỉ ôm anh không tới hai giây, đột nhiên dùng sức đẩy Lam Băng Tuyền ra, không ngừng lắc đầu nói: "Không đúng, anh không phải là A Triệt, anh không phải, mùi trên người A Triệt không phải như vậy......"

Dứt lời, cô ngẩng đầu lên, thấy gương mặt cương nghị tuấn mỹ của Lam Băng Tuyền, lui về phía sau hai bước, cười to nói, "Lam Băng Tuyền, ha ha, ha ha, anh hài lòng chứ? Bây giờ anh hài lòng rồi phải không? Anh nói tôi sẽ hối hận, là anh thả Triệu Nhược Nghiên ra ngoài giết tôi, giết cả Quan Triệt, đúng không? Ha ha ha ha...... Lam Băng Tuyền, tôi đã nhìn lầm anh."

"Vân Sở......" Lam Băng Tuyền cau mày, thấy dáng vẻ điên cuồng của Vân Sở, nghe lời nói chanh chua của cô, tim anh giống như bị thứ gì đó bóp chặt, đau đớn không dứt, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.


Anh không ngờ cô lại có thể nghi ngờ mình như vậy, chẳng lẽ trong lòng cô, anh chính là người không chịu nổi như vậy sao?

Nhưng khi nhìn dáng vẻ Vân Sở gần như suy sụp, anh lại không nói ra được câu gì. Nếu như hận mình, có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút, vậy thì cứ để cô hận đi.

Dù sao, nói cho cùng cũng là do anh quá sơ suất, nhất thời không chú ý, lại để Triệu Nhược Nghiên trốn ra ngoài được, còn làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế này. Trong lòng anh thật sự rất áy náy, sớm biết vậy, anh sẽ không hơn thua với Vân Sở, sớm giao Triệu Nhược Nghiên cho cô.

Bây giờ thấy cô đau khổ thế này, anh mới phát hiện, so với việc khiến cô hối hận, khiến cô đau lòng, anh tình nguyện nhìn cô cười vui vẻ trong lòng người khác.

"Tránh ra, đừng chạm vào tôi." Vân Sở gạt bàn tay Lam Băng Tuyền đang vươn ra, cảnh giác nhìn anh, cả giận nói, "Đừng để tôi thấy anh nữa, anh cút xa chừng nào thì hay chừng nấy."

Dứt lời, cô xoay người, lau nước mắt trên mặt đi, tiếp tục đi về phía trước.

Bụi đã tản đi rất nhiều, tòa nhà xung quanh cũng không tiếp tục sụp đổ nữa, nhưng tầm nhìn xung quanh giảm xuống rất thấp, Vân Sở đi được mấy bước, lại ngã xuống lần nữa.

Lam Băng Tuyền nhìn vẻ kiên quyết và lạnh lẽo trong mắt cô, trong lòng đau xót, thấy cô liều mạng đi về phía trước, cũng không lo được gì khác, nhanh chóng tiến lên ôm lấy cô, cắn răng nói, "Em có thể hận anh, nhưng anh không cho phép em giày vò chính mình."

"Cút ngay, tôi thế nào mắc mớ gì tới anh? Tránh ra, Lam Băng Tuyền, tôi bảo anh đi......" Vân Sở lớn tiếng kêu lên, giãy giụa không ngừng, dùng cả tay và chân xua đuổi Lam Băng Tuyền.

Mà Lam Băng Tuyền lại như không cảm thấy đau đớn, mặc cho Vân Sở tức giận phát tiết trên người mình, hai tay giống như vách sắt ôm chặt Vân Sở.

"Lam Băng Tuyền, đều tại anh, đều tại anh làm hại, anh trả Thượng Quan Triệt cho tôi, anh trả cho tôi...... Ô ô......"lê quý đôn

"Mau buông tôi ra, tôi muốn đi tìm anh ấy, không buông tôi ra thì đừng trách tôi không khách khí."

"Lam Băng Tuyền, con mẹ nó, anh hại chết anh ấy còn chưa đủ sao? Còn muốn tôi ngay cả lần cuối cũng không gặp được anh ấy đúng không? Đúng không hả? Sao anh có thể ác như vậy, hả, buông tôi ra......"

Khi đám người Vân Cảnh, Liên Thanh Ngôn và Vân Hàn chạy tới, thấy Vân Sở bị Lam Băng Tuyền ôm từ phía sau, không ngừng đấm đá Lam Băng Tuyền, miệng còn mắng người ta vô cùng hung ác.

Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một tia lo lắng trong đáy mắt của đối phương, đồng thời, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Vân Sở cứ xông tới như vậy, cho dù không bị những thứ đó làm bị thương, nhất định cũng sẽ xảy ra vấn đề. Cô vừa mới hành động, thì mất lý trí, cô như vậy, xông ra như thế, có thể không gặp chuyện không may mới là lạ.

Vân Sở vốn không còn hơi sức gì, bị Lam Băng Tuyền trói buộc như vậy, giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng mới dừng lại.

Tất cả mọi người cho rằng cô đã mệt mỏi, sẽ yên tĩnh một lúc, nhưng không ngờ cô đột nhiên cúi đầu, há mồm hung hăng cắn tay Lam Băng Tuyền đang ôm bả vai cô.

"A......" Lam Băng Tuyền chỉ cảm thấy trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau thắt ruột, anh cau mày, nhìn dáng vẻ Vân Sở cắn mạnh vào tay anh, không khỏi thở dài một cái, chẳng những không buông Vân Sở ra, ngược lại ôm cô thật chặt, nhỏ giọng nói, "Nếu hận anh như vậy, cắn đi."

Chỉ cần có thể để cô dễ chịu hơn một chút, dù cắn đứt tay anh, anh cũng chấp nhận.

Đám người Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn đi lên phía trước, nhìn nước mắt Vân Sở và máu không ngừng rơi xuống từ tay Lam Băng Tuyền, hơi lo lắng.

Cũng không lo lắng tay Lam Băng Tuyền sẽ có vấn đề, mà lo lắng Vân Sở có thể làm ra chuyện điên rồ gì hay không.

Cũng không biết qua bao lâu, Vân Sở mê man ngẩng đầu lên, bởi vì dùng sức quá mạnh, cô cắn đầy miệng  máu, giây phút ngẩng đầu lên, dáng vẻ hết sức đáng sợ.

Mộc Ngân vừa mới chạy tới, bị sợ đến mức suýt chút nữa thét lên, cũng may Niên Cẩm Hạo vẫn luôn ở phía sau cô ấy, cô ấy cầm tay Niên Cẩm Hạo, để mình bình tĩnh lại.


Vân Sở nghiêng đầu, ánh mắt vô hồn nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng rơi vào khuôn mặt lạnh lẽo của Lam Băng Tuyền, lớn tiếng nói, "Bây giờ, anh hài lòng chưa hả? Ha ha, các người hài lòng chưa?"

"Vân Sở, em bình tĩnh một chút, bây giờ em xông tới đó chắc chắn là đi chịu chết." Lam Băng Tuyền không nhịn được thấp giọng quát lên.

Mà Vân Sở, cũng bị kích thích kêu lên, "Tôi đi chịu chết thì thế nào, đó không phải là điều anh muốn thấy nhất sao? Tôi không đồng ý yêu cầu của anh, anh lập tức đối xử với tôi như vậy, đối xử với Thượng Quan Triệt như vậy, đúng không? Lam Băng Tuyền, sao anh có thể độc ác như vậy chứ?"

"Em kiên quyết nghĩ anh như thế, anh không còn lời nào để nói, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thả em ra." Lam Băng Tuyền cắn răng, trán nổi gân xanh, rõ ràng giận đến mức phổi muốn nổ tung, nhưng anh vẫn cố gấng chịu đựng, sợ mình tức giận, cảm xúc không ổn định sẽ khiến người trong ngực chịu đả kích và tổn thương lớn hơn.

"Buông tôi ra, buông tôi ra, Lam Băng Tuyền, anh là tên khốn kiếp, tôi hận anh, hận anh chết đi được, buông tôi ra...... Hu hu...... A......" Vân Sở lớn tiếng gào thét, khi đang dằn vặt không ngừng, lại đột nhiên mắt nhắm lại, mất hết sức lực ngã vào lồng ngực Lam Băng Tuyền.

"Anh làm cái gì vậy?"

"Lam Băng Tuyền, anh điên rồi sao?"

"Dừng tay!"

Thấy Lam Băng Tuyền giơ tay lên đánh Vân Sở ngất xỉu, nhóm người Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn kích động kêu lên.

Mà Lam Băng Tuyền vẫn lạnh lùng bế ngang Vân Sở lên, ánh mắt sắc bén rơi trên người Liên Thanh Ngôn, "Không đánh ngất cô ấy, chẳng lẽ để cô ấy tiếp tục như vậy sao? Anh là bác sĩ, mang cô ấy đi bệnh viện ngay đi."

Mọi người lúc này mới để ý, toàn thân Vân Sở đều là vết thương, dáng vẻ nhếch nhác này, có thể nói là hết sức kinh người.

Trong lòng Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh đều không khỏi đau nhói, gật đầu một cái, Liên Thanh Ngôn theo Lam Băng Tuyền, lái xe đi bệnh viện trước, xử lý vết thương cho những người bị thương trong vụ tai nạn. Mà Vân Cảnh và Lam Băng Khê, Vân Hàn, Thượng Quan Duệ vẫn đứng tại chỗ, chờ khói bụi giảm bớt, đi vào kiểm tra tình huống bên trong.

Trước đó, khi Vân Sở không kiềm chế được xuống xe xông tới, Thượng Quan Duệ cũng bị tiếng nổ mạnh kia hù sợ, anh gần như cũng theo bản năng nhảy xuống xe, giống như kẻ điên chạy vào bên trong, luôn miệng kêu, "Anh, anh......"

Anh vọt vào trong khói bụi cuồn cuộn, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu, mà Mộc Nhiên đang ngồi cùng anh, nhìn thấy anh kích động, cũng muốn xuống xe, vội vàng đuổi theo, lớn tiếng kêu, "A Duệ, anh làm gì vậy? Mau trở lại!"

"Anh......" Thượng Quan Duệ lớn tiếng kêu, rất nhanh cũng giống như Vân Sở, vì không nhìn thấy gì trước mắt mà ngã lăn quay trên đất, đầu gối bị thương.

Nhưng thân thể anh tốt hơn Vân Sở nhiều, anh đứng lên thật nhanh, lại tiếp tục chạy vào bên trong, tốc độ không giảm chút nào.

Mộc Nhiên vẫn đang chơi trò mèo vờn chuột với Thượng Quan Duệ, tốc độ cũng rất nhanh, mau chóng đuổi kịp anh, kéo một tay anh, lớn tiếng nói, "Anh mau ra đây, anh muốn chịu chết sao?"

"Cút ngay, đừng cản tôi... anh trai tôi vẫn còn ở bên trong." Gương mặt có nét trẻ con của Thượng Quan Duệ lộ ra vẻ khổ sở, xoay người lớn tiếng gào lên với Mộc Nhiên.

"Tôi biết anh của anh ở bên trong, nhưng bây giờ anh chạy vào đó, chẳng những không thể cứu anh ấy ra, ngược lại khiến mình cũng bị liên lụy, Thượng Quan Duệ, anh trở nên ngu ngốc rồi sao? Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu hả?" Mộc Nhiên hét thật lớn với Thượng Quan Duệ, gương mặt trắng nõn kia, cũng dính đầy nhìn bụi đất rất nhanh.

Bị mắng như vậy, Thượng Quan Duệ tỉnh táo lại, nhàn nhạt cúi đầu nhìn Mộc Nhiên cả người bẩn thỉu, thấy sự đau thương và nước mắt trong suốt trong mắt cô, nhìn dáng vẻ lo lắng, đau lòng của cô, trái tim, đột nhiên cũng hơi thắt lại đau đớn.

Anh cầm tay cô, sức lực lớn đến mức như có thể bóp gãy xương của cô, nhưng Mộc Nhiên vẫn chịu đựng, thậm chí không phát ra chút âm thanh nào, chỉ dùng cặp mắt sáng ngời, nhìn Thượng Quan Duệ thật sâu.

"Làm thế nào...... Nếu anh ấy xảy ra chuyện, anh phải làm thế nào bây giờ.” Thượng Quan Duệ cắn môi, một tay ôm Mộc Nhiên vào trong ngực, sức lực rất lớn, như muốn hòa tan cô vào thân thể mình.

Mộc Nhiên cũng ôm lấy bả vai dày rộng của Thượng Quan Duệ, giọng nói mang theo tiếng nức nở, lại hết sức kiên quyết, "Anh Triệt không sao cả, nhất định sẽ không, chị dâu vẫn đang chờ anh ấy, anh ấy yêu chị dâu như vậy, nhất định sẽ chịu đựng."

"Ừ......" Hốc mắt Thượng Quan Duệ đỏ lên rất nhanh, nhắm mắt lại, nước mắt liền chảy xuống ào ào.

Nhưng mà, anh biết lúc này không thể hèn nhát, không thể kích động, Thượng Quan Triệt sống chết chưa rõ, người đau lòng nhất, khó chịu nhất không phải là anh, mà là Vân Sở, lúc này, anh không thể mất đi lý trí như Vân Sở, anh phải tỉnh táo lại, mặc kệ Thượng Quan Triệt thế nào, anh cũng phải nghĩ cách tìm được anh ấy, sống phải thấy người chết phải thấy xác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận