Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Nghe thấy lời nói đầy trách cứ này của Thượng Quan Triệt, nhìn sự thương tiếc trong mắt anh, Vân Sở giống như một đứa bé phạm phải sai lầm, lè lưỡi cười nói với anh: "Tôi đương nhiên biết là nguy hiểm, nhưng mà, tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác. Người muốn giết tôi nhiều lắm, khó lòng có thể phòng bị hết chứ sao.........."

Nói xong thì cười lấy lòng nói với Thượng Quan Triệt: "Tuy nhiên anh đến thật sự rất kịp thời, hì hì."

Nếu Thượng Quan Triệt đến chậm một chút nữa thì hiện tại cô không chỉ vết thương chồng chất mà còn không thể động đậy được nữa...

Nụ cười xinh đẹp của cô, giống như một ánh nắng chói lọi, chiếu vào trái tim lạnh lẽo của Thượng Quan Triệt, trái tim này trong một khoảnh khắc đó đã đập nhanh hơn một nhịp.

Gương mặt trắng nõn của cô giống như một loại bạch ngọc đẹp nhất trên thế giới, không hề có một chút khuyết điểm nào, lông mi dài dài giống như hai cái quạt nhỏ, theo động tác của cô mà di chuyển di chuyển. Đôi mắt ngập nước này lóe lên sự hồn nhiên, vui sướng sau đi gặp nạn mà sống sót, sáng ngời khiến người khác không thể dời tầm mắt ra được. Nhất là đôi môi hoa hồng của cô, sáng bóng mà tản ra ánh sáng mê nươời, giống như một loại hấp dẫn tươi ngọt nhất thế giới, đang dụ dỗ người ta đến nhấm nháp một phen.

Thượng Quan Triệt chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, ngay sau đó bàn tay to đặt lên sau đầu cô, kéo gần đầu cô lại, phủ lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô.


Đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, mang theo hương thơm ngát nhàn nhạt, xúc cảm mềm mại, vô cùng tuyệt vời khiến trái tim Thượng Quan Triệt phải nhảy lên một cái. Hương vị của cô vẫn tốt đẹp giống như lần đầu tiên nhấm nháp trước kia, thậm chí còn bởi vì hoàn cảnh và tâm trạng giờ phút này mà càng trở nên mĩ vị hơn...

Anh há mồm, không để ý đến cô đang không an phận mà giãy dụa, hôn thật sâu lên đôi môi kiều diễm, ướt át của cô, đầu lưỡi nhân cơ hội đi thật sâu vào thăm dò trong miệng cô, từ từ mút vào, chiếm đoạt hương vị tươi ngọt trong miệng cô.

Một tay ôm lấy thân mình mềm mại không xương của cô, eo nhỏ chưa đầy một bàn tay, một tay giữ lấy đầu cô, anh hôn một cách say đắm.

Không thể nói rõ là vì sao anh lại không thể khống chế được như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh vừa rồi của cô, nghĩ đến cô thật sự có khả năng biến mất trong lúc nguy hiểm vừa rồi, vĩnh viễn biến mất trong thế giới của anh thì trái tim anh không nhịn được mà co rút đau đớn. Đau đớn như vậy, chỉ có ôm chặt cô trong vòng tay, hôn cô thật mạnh thì anh mới có thể cảm thấy dễ chịu một chút.

Vân Sở vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi thì đã bị Thượng Quan Triệt chặn miệng lại, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng. Nhưng một tay cô đang nắm lấy con dao, giờ chỉ còn lại một bàn tay, làm cách nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Thượng Quan Triệt.

Đôi môi mềm mại của anh nhẹ nhàng vuốt ve cô, đầu lưỡi to lớn càn quét một trận trong miệng cô, nóng bỏng khiến trái tim cô cũng phải run lên.

Trong miệng anh mang theo mùi hương mà cô đã quen thuộc, thấm vào ruột gan, nụ hôn mạnh mẽ của anh không hề dịu dàng. Dường như anh đang sợ hãi một cái gì đó, điên cuồng mà lại kích động, từng đợt từng đợt xâm nhập vào trong lòng cô, biến sự thẹn thùng vốn có của cô thành hư không, chỉ còn lại hạnh phúc vô cùng và sự thỏa mãn.

Tay nắm chặt chiếc áo trước ngực anh, trong miệng cô phát ra một âm thanh kiều diễm khiến Thượng Quan Triệt càng trở nên điên cuồng hơn...

Vân Sở không hề phản kháng, chỉ im lặng dựa vào trong lòng Thượng Quan Triệt, hưởng thụ nụ hôn đầy tình cảm của anh, đáp lại anh một cách vụng về, trong lòng chưa bao giờ lại bình an và hạnh phúc như vậy. Trong hơi thở tất cả đều là mùi của anh khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Nhưng mà ngay khi bọn họ đang đắm chìm trong hạnh phúc thì một giọng nói khẩn trương truyền đến, phá hủy cảnh tượng tốt đẹp này.


"Sở Sở, Sở Sở, cô không sao chứ, hu hu. . . . . . Cuối cùng tìm được cô rồi............."

Giọng nói này mang theo tiếng khóc nức nở, không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai rồi. Trong mắt Thượng Quan Triệt xẹt qua một tia không vui, còn Vân Sở thì mặt đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra, ngẩng đầu lên.

Cô đang làm cái gì? Trời ạ, vậy mà cô lại không hề cự tuyệt Thượng Quan Triệt, ngược lại còn hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của anh, này......cá này..........cái này.......... Xấu hổ chết mất.......

Cắn môi, cô đẩy Thượng Quan Triệt ra, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt anh, mặt cô lại càng đỏ bừng hơn.

Đứng lên nhanh như chớp, Vân Sở chạy vội về phía Mộc Ngân và Vân Hàn, cười cười nói: "Yên tâm đi, tôi không sao."

Bỗng nhiên Mộc Ngân nhào đến, ôm chặt lấy Vân Sở, vừa khóc vừa nói: "Sở Sở, làm tôi sợ muốn chết, hu hu, may mắn là cô không có việc gì."

Vân Hàn cũng đi đến bên cạnh Vân Sở, một đôi mắt đen nhìn Vân Sở thật sâu, tuy rằng chưa nói lời nào nhưng sự lo lắng và quan tâm hoàn toàn biểu lộ rõ ràng trong ánh mắt.


Màu đỏ trên mặt Vân Sở vẫn chưa tan đi hết, vội vàng kéo Mộc Ngân ra, nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: "Nha đầu ngốc, tỷ tỷ tôi phúc lớn mạng lớn nên không có việc gì đâu."

Vân Hàn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vân Sở, nhướng mày, cúi đầu là nhìn thấy người đàn ông bên người Vân Sở kia vừa ngồi dậy, trong mắt xẹt qua một chút ưu thương...

Vân Sở không hề phát hiện ra sự khác thường của Vân Hàn mà cười hì hì hỏi: "Tiểu Ngân, Tiểu Hàn, hai người có bị thương hay không?"

Nghe thấy xưng hô của Vân Sở, Mộc Ngân cười to: "Ha ha, Tiểu Hàn, ha ha........ Xưng hô này tôi thích." Hừ, từ nhỏ đã bị Vân Sở gọi là Tiểu Ngân, hiện tại cuối cùng cũng có cái tên Tiểu Hàn này đi cùng với cô, cô có thể không vui vẻ sao?

Sắc mặt của Vân Hàn càng thay đổi, ho khan hai tiếng, ánh mắt kiên định nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tôi không sao. Lần sau, tôi nhất định không để cô bị thương như vậy."

HẾT CHƯƠNG 47


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận