Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Vân Cảnh nghe anh ta nói vậy, thì đã biết người đàn ông dạo gần đây hay gần gũi với Vân Sở là ai, tuy không phải cực kỳ hiểu rõ thân phận người đàn ông kia, nhưng anh ta cũng biết, Thượng Quan Triệt tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ. Xem ra, con đường sau này của anh ta, càng khó đi.

Nhớ tới Vân Sở, trong mắt anh ta lại tràn ngập đau thương. Anh ta nhắm mắt lại, trong lòng lại ẩn ẩn cảm giác đau đớn.

Sở Sở, chừng nào thì em mới có thể tha thứ anh? Nếu, nếu anh trả tất cả lại cho em, em có thể không trách anh hay không?

Vân Cảnh trở về chỗ vừa rồi được tựa vào lòng Vân Sở, tâm bắt đầu dao động.

. . .

Ngày hôm sau, Vân Sở là bị người đánh thức.

Một buổi sáng tinh mơ, ngoài cửa truyền đến từng đợt tranh cãi và tiếng đập cửa ầm ĩ, cứ thế đánh thức Vân Sở từ trong mộng đẹp tỉnh dậy. Phiền não mở to mắt, phát hiện Thượng Quan Triệt đã không còn bên người, vị trí bên cạnh đã lạnh, nhìn ra được, Thượng Quan Triệt đã rời đi từ sớm.

Nhưng, nếu Thượng Quan Triệt không có ở nhà, vậy ai gõ cửa?

Vân Sở mặc quần áo tử tế, rầu rĩ đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn về phía cửa lớn, hung hăng quát, "Đến đây đến đây, ầm ĩ chết đi được."

Ngoài cửa tiếng đập cửa im bặt, Vẫn Sở mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi đôi dép lê Thượng Quan Triệt đặc biệt mua cho cô, đi đến trước cửa, phát hiện người ngoài cửa là Thượng Quan Duệ, mới mở cửa ra, bất mãn hỏi, "Sáng sớm, ầm ĩ cái gì, anh cậu không có ở đây."

Thượng Quan Duệ nhìn Vân Sở, mở to hai mắt, không thể tin, dụi hai mắt, rất lâu mới giật mình kinh ngạc, kêu lên, "Chị dâu? Chị, chị, chị ở cùng với anh tôi?"

Vân Sở đối với giọng cảm thấy của hắn chỉ có bất đắc dĩ, liếc mắt, "Có cái gì ngạc nhiên, có vào hay không, không vào tôi đóng cửa đó."

Thượng Quan Duệ lập tức lắc mình vào nhà, nhìn bộ dáng còn buồn ngủ của Vân Sở, tròng mắt xoay xoay, cười nói, "Chậc chậc. . . Tôi nói, chị dâu, chẳng lẽ tối hôm qua anh tôi khiến chị mệt muốn chết, bây giờ đã mười giờ, chị còn chưa tỉnh ngủ. . ."

Vân Sở đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Duệ, mắng, "Miệng chó không mọc được ngà voi, nói hưu nói vượn cái gì đó. Chị dâu cậu vẫn là vị thành niên, đừng đoán mò."

Thượng Quan Duệ gật gật đầu, "Vậy cũng đúng, anh tôi thật sự là bụng đói ăn quàng, vị thành niên, mà anh ấy cũng xuống tay được."

Nghe vậy, trong mắt Vân Sở hiện lên cười gian, "Tôi nói Tiểu Duệ, có phải cậu thiếu phụ nữ hay không? Nếu không tôi giới thiệu cho cậu một hai người? Nếu dì biết cậu có bạn gái, nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ? Uhm, sang năm cậu cũng tốt nghiệp rồi, hiện tại có bạn gái, sang năm kết hôn, năm sau là có thể cho dì cháu nội rồi. So với tôi và anh trai cậu sẽ nhanh hơn, uhm, ý kiến hay, tôi sẽ gặp dì, cùng dì thương lượng chuyện này."

Vân Sở biết An Linh Nguyệt muốn ôm cháu từ lâu, cô và Thượng Quan Triệt tuy đã được nhà họ Thượng Quan đồng ý, nhưng dù sao cô còn chưa trưởng thành, nếu muốn cho An Linh Nguyệt cháu trai gì đó, căn bản chính là thiên hoang dạ đàm.

Nhưng, Thượng Quan Duệ thì lại khác, hiện giờ anh ta cũng hơn hai mươi tuổi, cứ như vậy, cô sẽ không phải cả ngày bị An Linh Nguyệt nhìn chằm chằm, không cần cả ngày lo lắng An Linh Nguyệt ép cô và Thượng Quan Triệt sinh con rồi.

Thật sự là ý kiến hay.

Ai bảo Thượng Quan Duệ chọc cô, hừ, xem cô chỉnh chết cậu ta.

Nhìn hai mắt Vân Sở sáng lên, Thượng Quan Duệ rụt rụt cổ, nuốt nước miếng, cười gượng, "Chị dâu, chị đừng như vậy, tôi còn nhỏ, không cần vội tìm bạn gái."

Anh ta mới hai mươi mốt tuổi, đừng nói kết hôn, ngay cả bạn gái, hiện tại anh ta cũng không có hứng thú. Mỗi lần nhìn đến bạn tốt cả ngày ở cùng với bạn gái, anh ta liền cảm thấy được khó chịu. Nói thực ra, với anh ta mà nói, hiện tại việc quan trọng nhất, trừ bỏ chơi, vẫn là chơi. Kết hôn sinh con gì đó, có thể kéo dài thì kéo dài.

Ngẫm lại thời điểm Thượng Quan Triệt bị buộc hôn, bộ dáng bi thảm kia, anh ta chỉ sợ, chỉ sợ Vân Sở lại chạy đến nói lung tung với mẹ anh ta, anh ta liền xong đời.

Quả nhiên, tiểu nhân và phụ nữ rất khó nuôi, người phụ nữ này, cũng không ngoại lệ.

Nhìn bộ dáng sợ hãi kia củaThượng Quan Duệ, Vân Sở cười đến càng thêm kiều diễm, "Ai nói không vội, cậu ngẫm lại xem, hiện tại anh cậu hai mươi lăm tuổi, cũng đã bị mẹ cậu bức hôn bức thiếu chút nữa 'Bụng đói ăn quàng' rồi. Hiện tại cậu đã 21, hai năm nữa là 23 tuổi, một năm nữa rồi sinh con, vậy thì đã 24 rồi. Nếu 24 tuổi mà cậu cho dì bồng cháu, dì nhất định sẽ rất vui vẻ, cậu nói phải hay không?"

Vân Sở đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ ‘bụng đói ăn quàng’, hiển nhiên là trách cứ Thượng Quan Duệ nói Thượng Quan Triệt ‘bụng đói ăn quàng’ với cô.

Thượng Quan Duệ thạt sự đã bị cô gái này chỉnh tả tơi.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, cầm bữa sáng trong tay vứt ở trên bàn, rầu rĩ nói, "Đấy, anh tôi sợ chị bị đói, bắt tôi đưa vữa sáng cho chị đấy. Chị nể mặt tôi đã mang bữa sáng đến cho chị, tha cho tôi đi, đừng nói những gì đó có được hay không. Nhỡ bị mẹ tôi nghe được, tôi không để yên cho chị đâu."

Vân Sở cười trộm, nhìn một phần bữa sáng trên bàn kia, trong lòng ngọt ngào.

Rửa mặt xong, Vân Sở mở bữa sáng Thượng Quan Duệ đưa tới ra, vui vẻ bắt đầu ăn, vừa ăn lại vừa tán gẫu với Thượng Quan Duệ.

Kỳ thật, Thượng Quan Duệ tuy nhiều tuổi hơn cô, nhưng lại không chín chắn lắm. Nói ra, vẫn là Vân Sở có vẻ chín chắn hơn một chút. Đương nhiên, đây có lẽ là bởi vì bản thân Vân Sở đã hai mươi lăm tuổi rồi.

Ăn xong bữa sáng, Vân Sở nhíu mi, hỏi Thượng Quan Duệ, "Anh cậu đi làm rồi hả? Vết thương của anh ấy đã tốt lên chưa, sao lại cứ chạy loạn vậy?"

Thượng Quan Duệ bĩu môi, cân nhắc nhìn Vân Sở, "Tôi nói chị dâu này, chị chỉ vừa không thấy anh trai tôi đã thấy nhớ rồi hả?"

Vân Sở liếc anh ta một cái, "Tôi nhớ anh ấy thì làm sao, anh ấy là vì tôi mới bị thương, tôi quan tâm anh ấy có vấn đề sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui