Vân Sở hào hứng chạy ra cửa trường, quả nhiên thấy được chiếc xe xinh đẹp màu tím của Thượng Quan Triệt, mở cửa xe lên xe, lập tức lôi kéo Thượng Quan Triệt kích động hỏi: "Như thế nào như thế nào, chú, hôm nay bộ đội của các anh có chuyện gì tốt để chơi chưa?"
Khóe miệng Thượng Quan Triệt khẽ nhếch, ngắt khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, cười nói: "Em cứ nói đi? Em không đủ tự tin vào mình à, còn dám xuống tay với bộ đội của anh?"
Vân Sở le lưỡi một cái, cười nói: "Đây không phải là gấp gáp sao? Quân khu không thể so với những nơi bình thường, quá lâu em không có chơi đùa những thứ kia, đương nhiên là lo lắng rồi."
"Em hãy yên tâm đi, hôm nay trong bộ đội loạn thành một đoàn. Sáng sớm Triệu thủ trưởng mở máy vi tính ra, liền phát hiện máy vi tính của mình có vấn đề nhỏ, cũng không để ý đến, liền bắt đầu xử lý một ít công việc. Ai biết còn chưa có xử lý xong, con gái bảo bối của ông ta gửi thư tới hỏi thăm, mở ra thì thật không hay rồi." Thượng Quan Triệt nhàn nhạt, nói chuyện đã xảy ra hôm nay, trong mắt có chút một tia nghi ngờ cùng không hiểu.
Vân Sở tự nhiên lưu ý đến nghi ngờ trong mắt anh, lại không giải thích, mà tiếp tục hỏi tới chuyện tiếp theo.
Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ mà lắc đầu, cười nói: "Triệu thủ trưởng mở thư ra, thấy là con gái bảo bối gởi tới thư thăm hỏi, trong lòng thật là vui vẻ, đang muốn trở lại, đột nhiên, máy vi tính liền đen thui luôn rồi. Lúc ấy hắn cũng không có để ý nhiều, lần nữa khởi động máy vi tính, lúc này, vừa lúc bà con xa Trương cảnh quan tới thăm hỏi, Triệu thủ trưởng không có lưu ý máy vi tính, cùng Trương cảnh quan nói chuyện một hồi, khi lần nữa trở lại bàn làm việc, em đoán thử đi?"
Vân Sở làm bộ như không biết chuyện gì lắc đầu một cái: "Nói mau nói mau. . . . . ."
"Trên màn ảnh máy vi tính của Triệu thủ trưởng, cư nhiên vẽ hai con rù, bên cạnh con rù lớn còn có thêm một con rùa con, hai con rù giương nanh múa vuốt. . . . . ." Thượng Quan Triệt rất phối hợp đem đáp án nói ra.
"Ha ha ha, ha ha ha. . . . . ." Vân Sở lúc này vỗ bắp đùi Thượng Quan Triệt, cười thật to không dứt."Này Triệu thủ trưởng chắc chắn tức giận đến đỉnh đầu bốc khói luôn đi?"
"Đúng vậy, Triệu thủ trưởng cũng chỉ là đi ra ngoài tiếp khách một chút, trở lại liền phát hiện cái này, anh lại thuận tiện dẫn một đám người đi vào tìm ông ta, ngươi nói ông ta có thể không tức giận sao? Lúc này liền ở trong phòng làm việc, có cơ hội mắng một trận toàn bộ những người trong văn phòng, còn tuyên bố muốn bắt ra hung thủ, xử theo quân pháp. Chỉ tội cho người giữ cửa kia thui, không hiểu chuyện gì liền bị xử phạt, còn “bế quan” một tuần lễ, chậc chậc. . . . . ." Thượng Quan Triệt vừa nói, vẻ mặt vừa tán dương nhìn Vân Sở.
Vân Sở cau mày: "Cứ như vậy?"
Thượng Quan Triệt cũng biết cô khẳng định còn động tay động chân vào chỗ khác, bởi vì sau đó Triệu thủ trưởng chẳng những giận dữ, còn nghĩ là Triệu Nhược Nghiên cũng mắng cô ta một trận, hơn nữa thân tín bên cạnh vốn là ở cửa cũng bị triệu tập đi, đều bị hỏi qua một lần.
Có thể thấy được, nếu chỉ là một con rùa nho nhỏ, Triệu thủ trưởng cũng sẽ không giận dữ như vậy, cũng sẽ không làm lớn chuyện như vậy.
"Thành thật nói, em còn làm cái gì?" Thượng Quan Triệt nhìn Vân Sở, trong lòng rất là lo lắng. Quân khu mọi mặt đều quản lý rất nghiêm cẩn, nhất là tin tức cùng phương diện Internet, càng xây dựng chặt chẽ hơn, dưới tình huống bình thường, dù là những cao thủ Hacker, cũng rất khó khăn công phá những tầng phòng ngự kia. Vân Sở lại dễ dàng đem chút virus đưa vào máy vi tính của Triệu thủ trưởng, chuyện này là rất nguy hiểm. Tuy nói bây giờ còn chưa có bị phát hiện, nhưng Triệu thủ trưởng là một người sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Có thể vẫn may mắn không bị phát hiện, vạn nhất nếu tra đến trên người Vân Sở, đó cũng không phải là một chuyện đơn giản. Đến lúc đó cho dù có hắn cùng lực lượng của Thượng Quan gia, cũng chưa chắc có thể giúp được Vân Sở.
Vân Sở vừa ý bộ dáng khẩn trương này của Thượng Quan Triệt, trong nội tâm hiểu rất rõ ràng sự lo lắng của anh, chỉ là cô cũng không phải là người lỗ mãng, trước khi làm chuyện này, đã sớm nghĩ tới hậu quả.
Vỗ vỗ tay của Thượng Quan Triệt, Vân Sở cười nói: "Yên tâm đi, không phải chỉ là hai con rùa thôi sao, cộng thêm giúp ông ta khóa lại tài liệu bí mật sao? Không có việc gì, chuyện như vậy không tra đến được trên người của em đâu. Hơn nữa, người ta chỉ là một cô gái mười bảy tuổi, nào có bản lãnh lớn như vậy, hắc hắc."
Chân mày Thượng Quan Triệt nhíu chặt hơn, anh chăm chú nhìn Vân Sở, nói: "Anh cũng muốn biết, một mình cô nhóc như em, có cái bản lãnh gì?"
Lòng của Vân Sở lộp bộp một cái, trong lúc nhất thời ngược lại không phản bác được. Cô muốn nói cho anh biết, muốn cô nói cô căn bản không phải Vân đại tiểu thư con gái của Vân Ngạo sao? Nói cho anh biết, kiếp trước khi cô còn ở bộ đội là một hacker sao?
Khi mới vừa vào quân đội, cô bởi vì tính tình đơn thuần, thân thể lại không tốt, đã từng chịu đủ hành hạ. Nếu không phải là người nọ đối với cô quan tâm đầy đủ, chỉ sợ đã sớm chết bỏ mình rồi. Cô coi người đó là thầy, học được một thân bản lãnh của hắn, thế nhưng hắn lại vì bản thân bị thương nặng, mất sớm. . . . . .
Nghĩ tới đây, Vân Sở cúi đầu, trong mắt không khỏi thoáng qua chút đau thương.
Thượng Quan Triệt không biết cô làm sao, chỉ là cảm thấy được ưu thương trên người cô, nhất thời có chút đau lòng, liền không tiếp tục hỏi tới nữa. Chỉ là không yên lòng cường điệu, để cho cô sau này đừng làm chuyện như vậy nữa.
Vân Sở biết, có một số việc, làm một lần là đủ rồi, nếu có lần thứ hai, nhất định sẽ xảy ra sơ hở. Những tài liệu mã hóa trong máy vi tính của Triệu thủ trưởng kia, chắc hẳn đều rất quan trọng, hôm nay bị cô khóa cứng, sau này trong một đoạn thời gian không lâu Triệu thủ trưởng cũng sẽ tìm người phá giải, mà lại không ngừng việc truy cứu chuyện đến chuyện này, chắc chắn hậu quả không nhỏ. Cho nên, cô trong thời gian ngắn, thậm chí thời gian dài sau này, liền không thể lại để lộ ra sơ hở gì được.
Nhưng cô không hối hận, Triệu thủ trưởng cùng Thượng Quan Triệt đang giữa tình thế như nước với lửa, nếu là có thể giữ chân Triệu thủ trưởng, không chỉ làm cho Triệu Nhược Nghiên mất đi núi dựa, càng có thể khiến Thượng Quan Triệt bớt đi một đối thủ mạnh. Đây chính là nhất cử lưỡng tiện*. (*giống như một mũi tên bắn trúng hai đích)
Muốn đối phó Triệu Nhược Nghiên, sau này cô còn có biện pháp, hừ, chờ mà xem.
Sau khi cùng Thượng Quan Triệt ăn cơm xong, Vân Sở liền đi đến Huyễn Dạ bang.
Mấy ngày nay có Trịnh Tề cùng Lưu trưởng lão ở đây, cộng thêm Vân Cảnh cũng sẽ thường xuyên đến xử lý một ít chuyện trong bang, chuyện tình trong bang phái ngược lại cũng không có gì càn xử lý.
Vân Sở đến giúp trong bang, chủ yếu là đi tìm Trịnh Tề cùng Lưu trưởng lão. Lưu trưởng lão là từ khi mới bắt đầu liền đứng ở phía cô, cô không lo lắng Lưu trưởng lão sẽ phản bội mình, mà Trịnh Tề, trong khoảng thời gian này, cô cũng thăm dò bản lãnh của người này, từ từ cũng yên tâm, có chuyện gì cũng sẽ an bài bọn họ đi làm.
Nhắc tới Trịnh Tề, hiệu suất làm việc ngược lại rất là tốt. Ban đầu bị Vân Sở đánh bại sau đó, ngắn ngủn trong thời gian hơn nửa tháng, liền thuyết phục thủ hạ chính mình theo cô, hôm nay, đoàn người của Trịnh Tề cũng đều đã đứng về phía Vân Sở. Địa vị trong bang của Vân Sở, tự nhiên cũng thẳng tắp tăng lên.
Vì cũng cố địa vị của mình, Trịnh Tề đối với cô mà nói là rất quan trọng cũng là mấu chốt tốt nhất. Mà người tiếp theo Vân Sở muốn thu phục, chính là Chương Triển. Người này vốn là người chính nghĩa, trước kia chỉ đi theo bên cạnh Vân Ngạo Thiên làm việc, rất được Vân Ngạo Thiên để tâm. Bởi vì quan hệ với Vân Ngạo Thiên, Chương Triển đối với Vân Sở cùng Mộc Ngân vẫn rất để tâm. Hơn nữa đối với Mộc Ngân rất là để ý, rất hài lòng người học trò này.
Dĩ nhiên, cũng vì trước kia Vân Sở quá ngang ngược tùy hứng, sau khi Vân Ngạo Thiên qua đời, Vân Cảnh từng bước từng bước mà ép sát, là một người thong minh cũng sẽ bỏ qua Vân Cảnh một người đứng đầu tốt như vậy không cùng, ai ngu lại đi chọn Vân Sở chứ?
Mấy ngày nay, Vân Sở đã an bài Mộc Ngân đi tìm Chương Triển rồi. Lấy bản lãnh của Mộc Ngân, muốn thuyết phục Chương Triển không phải việc khó, một khi thu phục được Chương Triển, thế lực của Vân Sở ở bang Huyễn Dạ đã không phân cao thấp với Vân Cảnh rồi.
Ngồi ở trong phòng tiếp khách trong bang Huyễn Dạ, động tác ưu nhã uống trà của Vân Sở, vừa cùng Trịnh Tề cùng Lưu trưởng lão trò chuyện.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Vân Sở nhàn nhạt hỏi: "Trịnh thủ lĩnh, mấy ngày nay chú ý các anh em trong bang phái, hơn nữa không cần gây chuyện với người của bang Lưu Tinh, chỉ cần đối phương không làm quá mức, liền không cần để ý đến."
Trịnh Tề không hiểu Vân Sở tại sao phải nhắc tới chuyện này, ngẩn người, nói: "Chuyện này. . . . . . bang Lưu Tinh đã sớm xuống dốc, vì sao chúng ta phải sợ bọn họ?"
Vân Sở cười khẽ: "Không phải là sợ, chỉ là không cần thiết lội vào vũng nước đục này. Còn nữa, bang Lưu Tinh mặt ngoài là không có chuyện gì, nhưng hôm nay trong bang chúng ta có các loại nội chiến, lúc này, không nên làm phức tạp hơn."
Lưu trưởng lão gật đầu một cái đồng ý với Vân Sở: "Đại tiểu thư nói rất đúng, Trịnh thủ lĩnh trong khoảng thời gian này nhất định phải cẩn thận hơn. Hôm nay chúng ta cùng thế lực bên ngoài của Vân Cảnh còn chưa biết được ra sao, nếu xảy ra chuyện gì. . . . . ."
Lời của Lưu trưởng lão còn chưa nói xong, nhưng ánh mắt cũng sắc bén nhìn Trịnh thủ lĩnh.
Trịnh thủ lĩnh đương nhiên hiểu lời nói ẩn ý này của Lưu trưởng lão. Hôm nay đại tiểu thư cùng thế lực của Vân Cảnh mặc dù thủy hỏa bất dung*, nhưng người ngoài cũng không nhất định có thể phân biệt ai là người của Vân Sở, ai là người của Vân Cảnh, nếu có cái gì ngoài ý muốn, chỉ cần đem lửa đến trên người của Vân Cảnh bên kia là được. (* Không đội trời chung đại loại là như vậy đó)
Không thể không nói, lời này của Lưu trưởng lão rất tốt, cũng rất đáng dùng.
Quả nhiên, gừng đúng là càng già càng cay. Trong lòng Vân Sở cảm khái, trong lòng lại đối với Lưu trưởng lão càng thêm kính nể hơn. Cô cũng chỉ nghĩ muốn tránh bang Lưu Tinh, tránh đến khi người của bang Lưu Tinh gặp được Triệu Nhược Nghiên nói thêm mắm muối vào thì sẽ rắc rối hơn, nhưng Lưu trưởng lão lại suy nghĩ trên cả cô, không thể không nói, cô quả nhiên vẫn còn quá kém.
Từ bang Huyễn Dạ ra ngoài, đã là buổi chiều, Vân Sở cũng không vội trở về, ngược lại lại gọi Vân Hàn lái xe đến căn cứ phụ cận bang Lưu Tinh vòng một vòng.