Lục Vân nhớ tới những vật chất phong phú trong không gian của mình, không khỏi cong khóe miệng lên cao.
Trong đó còn có đủ loại hàng xa xỉ cô từng sưu tầm ở kiếp trước, từ trang sức, đồng hồ, quần áo, túi xách cho đến các loại tiền mặt của nhiều quốc gia khác nhau...
Mặc dù những khoản tiền mặt ấy phải mất nhiều năm nữa mới có thể dùng được, nhưng điều đó cũng có nghĩa là dù kiếp này cô không còn kiếm tiền từ các phương thuốc cổ truyền trong không gian hay tạo dựng lại đế chế kinh doanh như trước, thì cuộc sống của cô vẫn sẽ rất tốt.
Kiếp này cô không muốn làm kinh doanh lớn nữa.
Trải nghiệm ở kiếp trước khiến cô nhận ra bản thân không thực sự thích làm doanh nhân.
Công ty càng lớn, trách nhiệm đè nặng càng khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Chưa kể đến những giao thiệp xã giao không thể từ chối, thứ mà cô ghét cay ghét đắng.
Kiếp này, cô chỉ muốn an nhàn bên bố mẹ, và những người em có thể có trong tương lai, sống một cuộc sống giản dị, làm những gì mình yêu thích.
Việc kiếm tiền cứ để bố lo, làn sóng cải cách đang đến gần, sắp tới những năm 80 sẽ là thời kỳ cơ hội dồi dào, chỉ cần dám xông pha là có thể kiếm được bộn tiền.
Dựa vào tính cách của bố, thêm sự cổ vũ của cô – “quân sư siêu cấp” – thì lo gì bố không kiếm được một tài sản kha khá để cả gia đình có cuộc sống sung túc, khiến người khác phải ghen tị?
Lục Vân khẽ ngân nga vài câu “Hãy mang bài hát của tôi về nhà bạn, hãy để lại nụ cười của bạn...” Trong lòng cô bỗng tràn đầy niềm vui.
Trên trời, mây lặng lẽ trôi qua, mặt trời cũng ló dạng từ sau lớp mây, khiến ánh sáng chiếu qua giàn nho trở nên rực rỡ.
Dù đang giữa tháng tám, nhưng buổi sớm vẫn chưa quá nóng.
Lục Vân hào hứng ngước nhìn lên giàn nho.
Những chùm nho xanh, tím, xanh tím lấp lánh khiến cô thèm thuồng.
Dù trong không gian có những quả nho to ngọt hơn nhiều, nhưng cô vẫn muốn tự tay hái chúng.
Lục Vân leo lên ghế đá, kiễng chân với nhưng vẫn không chạm tới nho, còn một đoạn nữa.
Không nản lòng, cô leo lên bàn đá, nhưng vẫn không với tới, chỉ có thể chạm nhẹ vào đáy chùm nho.
Đúng là nỗi buồn của người thấp bé.
Không cam tâm, cô nhảy lên vài lần, rồi nhìn xung quanh và thấy một chiếc ghế tre nhỏ không xa, mắt sáng lên.
“Tiểu Vân, ăn cơm thôi!”
Hạ Viên từ bếp nhìn ra, thấy Lục Vân đang trèo từ bàn đá xuống, không khỏi hốt hoảng.
“Con trèo cao thế, ngã xuống thì sao?”
Bị phát hiện rồi.
Lục Vân lập tức nở nụ cười hối lỗi, le lưỡi, ngước nhìn chùm nho với ánh mắt tiếc nuối, rồi cúi đầu xuống.
Hạ Viên thấy con gái nhìn mình cười ngoan ngoãn, lòng đã mềm nhũn, không nỡ trách mắng thêm.
Cô nhớ lần cuối con bé cười với mình như thế là từ khi nó còn rất nhỏ.
Sau này, khi lớn lên, vì bận rộn mà con bé lại thường tiếp xúc với bà nội nên mối quan hệ mẹ con đã thay đổi, gần như đến mức khó nói chuyện.
Phần lớn, con bé chỉ lớn tiếng với cô, còn cô thì ngày càng im lặng.
Giờ đây, khi thấy con gái cười ngoan ngoãn như vậy, Hạ Viên lo rằng giọng điệu của mình sẽ khiến mẹ con lại như trước, nên hạ giọng nhẹ nhàng hơn, đợi đến khi Lục Vân đứng vững dưới đất, cô mới bước tới xoa đầu con.
“Muốn ăn nho sao không gọi mẹ hái giúp, con thấp bé, trèo lên cao lỡ ngã thì sao?”