“Ái Quốc lại khách sáo với chúng ta rồi, mang theo cả đống quà cáp như vậy làm gì? Nào là đồ hộp, nào là bánh ngọt, kẹo, toàn là những thứ hình thức.” Vừa cất đồ mà Lục Ái Quốc mang đến, bác gái vừa lẩm bẩm, tay chạm vào hai gói lá sen, thấy mềm mềm và còn ấm, bà cười nói: “Gói lá sen này là cái gì vậy?” Vừa mở gói, bà vừa tiếp tục nói.
“Kết hôn rồi mới là người lớn thật sự.
Hai vợ chồng trẻ của chúng nó vừa mới ổn định cuộc sống, còn phải nuôi một đứa con, không có ai giúp đỡ, sau này còn rất nhiều chỗ cần tiêu tiền.
Sao lại lãng phí như vậy chứ?”
“Mẹ, đây là tấm lòng của anh Ái Quốc, mẹ đã nhận rồi mà còn trách người ta lãng phí, không biết lo cho cuộc sống sao?”
Lục Ái Binh cùng vợ là Trương Thái đang ở trong phòng khách nghe thấy mẹ mình nói vậy, trong khi bác trai chưa kịp lên tiếng, anh đã không kiên nhẫn mà đáp lại.
“Mẹ chẳng phải chỉ lẩm bẩm trong nhà thôi sao, mẹ nói gì mà phải đến lượt con cãi lại? Sao mẹ khổ vậy, con nhà người ta thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẹ lại sinh phải đứa không nên thân như con, từ nhỏ đã nghịch ngợm, lớn lên dù có gia đình cũng chẳng khá hơn…”
Bác gái chống nạnh, bỏ dở việc mở lá sen, bắt đầu trách móc con trai.
Trương Thái liếc nhìn chồng, cười thầm rồi lẳng lặng lùi ra xa.
Bà mẹ chồng lần nào nổi giận cũng phải mất mười mấy phút mới hạ hỏa.
Đáng đời, ai bảo anh ấy không biết điều, biết tính mẹ rồi mà cứ đụng chạm.
“Mẹ, con cũng chỉ nói vậy thôi…” Lục Ái Binh tối sầm mặt lại, sao mẹ thì được nói còn anh lại không được, thật là bất công.
“Sao mà không được? Vì con là do mẹ sinh ra đấy, con không phục à? Nuôi con từ nhỏ lớn bằng này mà không hiểu chuyện, nếu khi trước đổi con với Ái Quốc thì có phải hơn không? Nhìn người ta chỉ hơn con vài tuổi mà đã…”
Nếu Lục Ái Binh không phản đối, bác gái còn ít lời, nhưng một khi con trai cãi lại, bà càng có cớ để rầy la.
“Mẹ nói anh ấy hơn con mấy tuổi, lúc trước có muốn đổi cũng đâu đổi được.
Con làm sao, từ nhỏ mẹ đã không thương con, lúc nào cũng so sánh con với anh ấy.
Con là con ruột đấy, nhà người ta thì trọng nam khinh nữ, sao đến nhà mình lại thành trọng nữ khinh nam, con là con một mà chẳng có giá trị gì?”
Nói ra thì thật là ấm ức, từ nhỏ đến lớn Lục Ái Quốc luôn là hình mẫu của người khác, anh chẳng làm gì cũng luôn bị đem ra so sánh.
Lúc nhỏ đã bị so, giờ cưới vợ rồi vẫn bị, khiến anh cảm thấy vô cùng tủi thân.
Ngước lên thấy vợ mình đã đứng xa từ lúc nào, không nói gì mà còn tỏ vẻ vui mừng trước khó khăn của chồng.
Bố anh thì làm như không thấy, còn ung dung lấy ống điếu ra hút, thưởng thức khung cảnh con trai bị mẹ mắng.
Trái tim của Lục Ái Binh lúc này như vỡ thành tám mảnh.
“Mẹ mà không sinh ra con thì ai sinh chứ? Con chẳng phải con một, con còn…” Bác gái bỗng giận dữ, nắm lấy tai con trai mà kéo, lớn tiếng mắng.
Có vẻ cơn giận đã lên cao, vì thường thì bà chỉ nói mà ít khi động tay động chân, mỗi khi động tay đều là lúc tức giận thật sự.
Lục Ái Binh thực sự muốn khóc, anh cảm thấy mình không nói gì sai, sao lại làm mẹ giận đến vậy? Anh lập tức tỏ ra yếu thế, không dám cãi lại mẹ nữa.
“Khụ, khụ.” Bác trai ho khẽ vài tiếng, “Thôi đi, đừng nói nữa, bà mở cái gói lá sen của Ái Quốc ra xem bên trong có gì?”
Bác gái dừng lại, buông tay khỏi tai con trai.
Bà hơi mất hồn, quay lại mở tiếp gói lá sen, vừa mở ra, mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.
“Là bánh bao? Ái Quốc làm sao mà có bột mịn như vậy?” Bác gái lo lắng, “Không được, tôi phải hỏi xem sao, đây có đến sáu cái, lại thêm một gói nữa, sao lại có nhiều thế này…”
Bà định chạy ra ngoài.