"Tiểu Vân, con làm mẹ sợ chết khiếp, huhu..." Hạ Viên cho con gái uống xong nước, liền ôm chặt cô khóc nức nở.
Con gái vừa tỉnh dậy, hình như có chút khác lạ, trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
"Tiểu Vân, lát nữa mẹ sẽ đưa con lên bệnh viện huyện, rồi mẹ sẽ...!ly hôn.
Sau này mẹ sẽ ở bên con, con đừng nghĩ quẩn nữa.
Nếu con không còn, mẹ sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
Lục Vân cảm thấy mọi thứ đều chân thật đến mức khó tin.
Cô có thể cảm nhận được nước mắt nóng hổi của mẹ rơi lên người mình.
Cô dùng khuôn mặt nhỏ bé cọ nhẹ vào ngực mẹ, ngửi hương thơm trên người mẹ, giơ tay ôm lấy eo bà...!Cuối cùng cô lại được ôm mẹ trong lòng, hạnh phúc biết bao.
Nếu đây là giấc mơ, cô ước rằng mình sẽ mãi mắc kẹt trong giấc mơ này, không bao giờ tỉnh dậy.
Đang đắm chìm trong cảm giác này, câu nói của mẹ bỗng khiến cô như sét đánh ngang tai.
Mẹ muốn ly hôn với chú Lục?
Sao có thể như vậy? Cuối cùng cô cũng có thể nói chuyện và chạm vào mọi thứ trong giấc mơ này, làm sao cô có thể để câu chuyện tiếp tục diễn ra theo con đường cũ?
Cô chưa kịp mở miệng, thì nghe thấy một tiếng gào thét chói tai, chua ngoa và quen thuộc.
Cô nhăn mày, chẳng lẽ bà ta vẫn chưa chán dạy dỗ cô và dám đến đây quấy rối?
"Cháu gái ngoan của bà, cháu yêu quý của bà, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, bà lo muốn chết!"
Lập tức, Lục Vân nhạy cảm cảm nhận được vòng tay của mẹ đang ôm cô run rẩy, cả người bà cũng cứng đờ.
Phải rồi, hiện giờ cô vẫn đang “trong giấc mơ”, và người tự xưng là “bà nội thân yêu nhất của cô” kia thích lợi dụng cô để sỉ nhục mẹ cô.
Cô nhớ lúc ấy mình cũng rất phối hợp, để bà ta đạt được mục đích.
Nghĩ lại hành động của mình ngày đó, Lục Vân chỉ muốn chết đi cho xong.
Lần này, bà già độc ác đó muốn lợi dụng cô ư? Mơ đi!
Lần này, cô sẽ giúp mẹ đập tan mưu đồ của bà ta.
Diễn xuất ư? Ai cũng nói đời là một vở kịch.
Lục Vân hít sâu một hơi, vùi đầu vào ngực mẹ, che giấu ánh mắt đầy căm hận.
Cô nắm lấy áo mẹ, bắt đầu cố ý khiến cơ thể mình run lên, từng chút một cho đến khi ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau đó, cô điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình.
Đúng lúc này, giọng nói chói tai kia lại vang lên.
“Đáng ra phải thế từ lâu rồi.
Con đàn bà kia không nên nghĩ đến chuyện tái giá, làm khổ cháu gái yêu quý của ta như vậy, đồ sao chổi!”
Giọng điệu đắc ý và ngạo mạn của Trần Cúc Hương truyền tới.
"Cháu gái ngoan của bà ơi, lại đây với bà.
Sau này cháu không cần để ý đến con đàn bà lăng loàn kia, trừ khi nó quỳ xuống xin lỗi chúng ta, còn không cháu không được phép nói chuyện với nó."
Trần Cúc Hương ngẩng cao đầu nhìn Hạ Viên với ánh mắt khinh miệt, nói những lời độc địa bằng giọng điệu ban phát.
Cô gái có học thức từ thành phố thì đã sao? Cuối cùng vẫn phải nằm gọn trong tay bà.
Giây phút đó, Trần Cúc Hương đạt đến đỉnh cao của sự tự mãn.
Bà ta nhìn Hạ Viên từ trên cao xuống, thỏa mãn không thể tả
: Lần này, nếu bà không khiến cô ta phải quỳ gối, thì bà không mang họ Trần.