"Con không cần phải nói nữa.
Chuyện nhà chúng ta, chúng ta tự có cách giải quyết, không cần con nhúng tay."
Mẹ Tống không phải không bất ngờ vì những lời Mạnh Gia Dĩnh nói.
Tuy không đến mức tin tưởng nhưng bà vẫn còn để ý chuyện lần trước con dâu bà tự nhiên bỏ nhà ra đi một đêm, cho nên vừa nghe Mạnh Gia Dĩnh nói trong đầu bà đã nhảy số.
Chỉ là bà nhìn ngán rồi việc Mạnh Gia Dĩnh cứ bận tâm chuyện của con trai bà, cứ như thể đang nói cho bà rằng bao nổ lực lâu nay của bà chỉ như là nước đổ lá môn.
Hiện tại mỗi lần nhìn thấy bà đều có cảm giác tự vả vào mặt, cho nên bà không muốn thấy cô ta nữa.
Cho dù bà muốn biết rõ mọi chuyện thì cũng mất kiên nhẫn để nói chuyện với đứa cháu gái này rồi.
Ai biết lời bà vừa ra đã giống như cái ngòi lửa châm cho đống thuốc nổ trên người Mạnh Gia Dĩnh nổ tung.
Cô ta lập tức phẫn nộ hét lên: "Dì! Rốt cuộc Sở Tư Di đã cho dì ăn bùa mê thuốc lú gì mà dì lại tin tưởng cô ta như vậy! Một người bụng đầy tâm thuật như vậy mà dì lại để cô ta ở bên cạnh anh Thượng! Dì có còn là mẹ anh ấy nữa hay không!?"
Mẹ Tống phải nói là mở lớn mắt nhìn Mạnh Gia Dĩnh như con điên hét vào mặt bà chất vấn như đúng rồi, mãi một lúc vẫn chưa nói nên lời.
"Giỏi a Mạnh Gia Dĩnh, ta đúng là đã nuôi nhầm cái thứ ăn cháo đá bát.
Thì ra cái dòng máu chảy xuôi trong người cô là của thằng cha không nên thân của cô, bảo sao mà bao lâu nay ta làm sao thì đá cũng không thể thành ngọc."
"Đó là bà cũng có thật lòng yêu thương tôi!"
Mạnh Gia Dĩnh càng nghe lại càng cho rằng bà đang nói mát, càng thêm điên tiết.
Cô ta không nghe nổi nữa: "Miệng bà nói nhưng lòng bà có nghĩ!! Thực chất bà chỉ làm cho người ngoài xem thôi! Để người ta khen ngợi bà làm người tốt, nhớ tình máu mủ! Nhưng bà đâu có làm tới!"
"Nếu bà chịu làm tới thì đã không có hôm nay!"
"Sao bà không ngã chết đi! Như vậy sẽ không ai ngăn cản tôi cưới anh Thượng nữa!"
Một câu nổ tỉnh người trong mộng, đương nhiên cũng nổ nát thứ tình nghĩa chẳng còn được bao nhiêu trong lòng mẹ Tống nữa.
Trước là nghi ngờ, Mạnh Gia Dĩnh cũng không nhận, hiện tại chính miệng cho ta nói ra, mẹ Tống dù tâm có cứng thì cũng bị tạc cho tanh bành.
Nói không khổ tâm là sai, dù sao bà cũng thật sự quý mến cô ta.
Nếu không ai sẽ chịu dốc cạn vốn luyến cho một đứa cháu gái nhà mẹ đẻ, còn không bận tâm cô ta ngấp nghé đến con mình mà tiếp tục yêu thương cô ta.
Kết quả là lòng dạ cô ta vốn độc ác sẵn, còn muốn vĩnh tuyệt hậu họa, muốn hại bà.
Bà thật là nuôi nhầm một con bạch nhãn lang mà.
Mạnh Gia Dĩnh nói xong cũng biết mình lỡ miệng, cô ta bị bà nhìn đến run sợ: "Dì..."
"Mẹ, mẹ vào nhà đi."
Nhưng chẳng đợi cho cô ta chữa cháy, âm thanh của Tống Thượng đã vang lên phía sau lưng cô ta.
Cả hai người phụ nữ đều bị sự xuất hiện của hắn làm cho giật mình.
Nhưng cũng chỉ trách bọn họ quá chú tâm, thật ra Tống Thượng đã ở đây từ lâu, cũng nghe hết từ đầu chí cuối cuộc nói chuyện của họ.
Chỉ là hắn không nhảy ra mà thôi.
Từ lần Sở Tư Di bỏ đi Tống Thượng đã quyết định mỗi tháng sẽ trở về thăm cô một lần, lần này là lần đầu tiên hắn thực hiện lời hứa.
Vốn là hắn đã đến trước Mạnh Gia Dĩnh rồi nhưng lại không có vào nhà mà vẫn ngồi ở trong xe bàn chuyện nhiệm vụ với cấp dưới.
Nhưng bởi vì khu này toàn là thế gia quân nhân cho nên một chiếc xe quân dụng đậu ở bên đường mới không làm Mạnh Gia Dĩnh chú ý.
Cả mẹ Tống lúc đi ra ngoài cũng chỉ tập trung sự chú ý lên người Mạnh Gia Dĩnh.
Lúc này thấy hắn xuất hiện khiến cả hai đều giật mình.
"Con trai..."
"Anh Thượng!"
Người sau so với người trước nhiều kinh hỉ, nhưng lại không nhập được vào mắt Tống Thượng.
Hắn dễ dàng né tránh cái níu kéo của Mạnh Gia Dĩnh, đi đến nắm tay mẹ Tống dìu bà vào cổng nhà: "Mẹ vào đi."
"Con trai..."
Mẹ Tống lòng mang thương tâm nhưng cũng có điều ái ngại.
Mặc dù bà không rõ mình ngại cái gì.
"Mẹ cứ vào nhà đi."
Chỉ là thái độ của hắn quá cứng rắn, mẹ Tống chạm vào mắt hắn một cái thì nhận mệnh đi vào nhà.
Nhìn hắn là bà biết hắn muốn nói chuyện với Mạnh Gia Dĩnh, nhưng mà bà chỉ có thể tin tưởng nó sẽ không bị miệng lưỡi của con bạch nhãn lang kia dụ dỗ chứ không thể ngăn cản hắn.
Mà thật, mẹ Tống đúng là có thể tin tưởng được vào đứa con trai tính tình lãnh đạm của bà.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng Mạnh Gia Dĩnh đã xông tới chất vấn: "Anh Thượng! Anh là bị ép có phải hay không!"
"Là bọn họ ép anh thực hiện cái hôn ước kia! Nhưng sao anh phải nghe lời họ chứ!? Chẳng lẽ làm con là không có quyền làm chủ hôn nhân của mình hay không!!?"
Mạnh Gia Dĩnh nhìn hắn, muốn bao nhiêu bi phẫn thì có bấy nhiêu.
Cô ta cứ như thể một nhà tâm lý đặc biệt thấu hiểu, tự cho rằng bản thân nhìn thấu được nội tâm của người đàn ông trước mặt.
Thật là buồn cười.
Nhưng cô ta điên hồi điên, Tống Thượng lại không phải là người biết giao tế, sẽ thuận theo.
Đổi lại đứng đây là Sở Tư Di, có lẽ hắn còn sẽ hưởng ứng cùng cô, nhưng không phải Mạnh Gia Dĩnh.
"Tống gia không nợ cô, lần sau không cần đến đây nữa."
"Anh..."
"Tôi không phải mẹ."
Nên không có cái sự mềm lòng của bà.
Tống Thượng lãnh đạm cắt đứt câu nói của Mạnh Gia Dĩnh.
Sau đó hắn nhìn cô ta, nhưng lại giống như không nhìn.
Nếu là người hiểu biết hắn sẽ rõ, đây là cái cách hắn nhìn một người chẳng mấy quan trọng, chẳng cần bận tâm: "Đồng ý kết hôn với Tư Di là ý của tôi."
Mắt thấy Mạnh Gia Dĩnh muốn nói gì hắn lại chặn ngang lần nữa: "Mà thôi, chắc cô cũng chỉ khăng khăng muốn theo ý mình.
Tôi chỉ nói vậy thôi, nghe hay không là quyền của cô.
Nhưng không cần lại đến đây nữa, nếu không lần tới đợi cô sẽ là cảnh sát.
Việc cô mưu hại mẹ tôi cô đừng nghĩ mình làm chót lọt, chúng tôi chỉ là niệm tình cũ mới không giao cô cho cảnh sát."
"Ha ha ha!! Đúng là chuyện cười!"
Bỗng nhiên Mạnh Gia Dĩnh nổi khùng cười như điên như dại.
Âm thanh của cô ta đến cả mẹ Tống đang đứng ở cửa nhà cũng nghe thấy, bà lại không khỏi xót xa trong lòng.
Nhưng bà chưa kịp đợi hoài niệm hết tất cả quãng thời gian trước đây thì bên tai đã nghe thấy một tiếng ầm vang, bên cạnh là tiếng thét của Mạnh Gia Dĩnh khiến tim bà mém chút là văng ra ngoài.
Sau đó bà vội vội vàng vàng chạy đi.
Ở bên ngoài cổng nhà, biến cố xảy ra quá nhanh khiến Tống Thượng cũng không kịp trở tay.
Trở lại lúc Mạnh Gia Dĩnh bỗng nhiên bật lên một tiếng cười điên.
Cô ta giống như bị kích thích đến khùng, dù chẳng ai rõ rốt cuộc cái gì đã kích thích cô ta.
Nhưng sau đó cô ta vẫn tiếp tục cười, vừa cười vừa chỉ vào Tống Thượng, trong mắt hiển lộ là sự điên cuồng.
Rồi bỗng nhiên cô ta lao ra đường.
Trời xui đất khiến thế nào đúng lúc đó lại có một chiếc xe chạy ngang qua, đợi Tống Thượng hoàn hồn thì Mạnh Gia Dĩnh đã nằm dưới đất, trán bị va đập đến chảy máu nhưng không nhiều.
Không đến nổi chết nhưng người thì đã bất tỉnh.
Này may mắn là bởi vì chiếc xe đã kịp giảm tốc độ khi cô ta lao ra, nếu không khó mà nói.