Bùi Nhất Phong gật đầu ngay, cầm lấy bộ đàm liền phát ra hiệu lệnh.
Hơn 300 người bị cảnh sát bao vây xung quanh. Lúc phóng viên đi vào trong phỏng vấn thì đã được giãn ra. Phóng viên vừa lui ra thì toàn bộ như thủy triều dâng vào, liền có người đã ý thức được điều gì đó không hay muốn thừa cơ chạy ra nhưng đã muộn rồi. Cảnh sát lại một lần nữa bao vây xung quanh, không cho bất cứ ai chạy ra ngoài được.
Còn có người hô lớn:
- Cảnh sát đánh người! :
Còn chưa dứt lời, thì đã bị cảnh sát đánh ngã xuống đất sau đó lôi ra khỏi đám người. Đó là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi. Vừa nhìn thì biết không phải là nhân viên của Thiên Cương. Mà lại giống như một người tạp nham ngoài xã hội.
Bùi Nhất Phong đừng thấy bình thường khôn ngoan gian xảo. Trên thực tế ông ta làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, xử lý và đối phó các sự việc tập thể cũng rất bài bản. Sau đó ông ta đích thân dẫn đoàn đi vào trong đám người. Không đến vài phút liền lôi ra toàn bộ những tên kêu gào mạnh nhất lại còn không ngừng lén lút chụp ảnh bên trong đám người và đưa họ lên xe cảnh sát tiến hành đột kích thẩm vấn.
Cảnh sát bắt người, công nhân viên chức kinh ngạc hồi lâu. Đợi đến khi người đều bị bắt đi hết rồi thì lại càng loạn. Quần chúng phẫn nộ, nhao nhao ồn ào lên. Còn có một số người già râu tóc như dựng lên, trực tiếp xông đến chỗ mấy cảnh sát.
-Ai dám ngăn cản tôi, tôi chết cho nó xem.
Hạ Tưởng bước ra ngăn ông già trước mặt và mỉm cười:
-Ông ơi, ông đến đây là vì muốn yêu cầu quyền lợi với Ủy ban nhân dân thành phố chứ đâu phải là đến để liều mạng.
Hạ Tưởng vừa nói, ông già đã bị kích động, mặt đỏ bừng:
- Nếu như Uỷ ban nhân dân muốn bán rẻ Thiên Cương chúng tôi cho tỉnh trở thành công cụ thăng quan phát tài của các anh, lại còn bắt công nhân viên của Thiên Cương nữa. Anh còn là thứ Thị trưởng gì nữa chứ? Anh có xứng đáng với sự phó thác của nhân dân Thiên Trạch hay không?
Hạ Tưởng không tranh luận với ông ta. Tranh luận cũng không giải quyết được vấn đề gì cả. Chỉ có cách vừa đấm vừa xoa mới có thể khiến người ta nghe theo. Hắn giơ tay lấy cái loa từ tay Từ Tử Kỳ rồi lên tiếng trước mặt mọi người.
- Các đồng chí, yêu cầu của mọi người, Ủy ban nhân dân thành phố đều đã nhận được rồi. Tiếng lòng của mọi người Ủy ban nhân dân thành phố cũng đều nghe được. Bây giờ tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chính thức trả lời mọi người.
Tiếng nói của Hạ Tưởng nghiêm nghị, rất có lực. Hiện trường lập tức trở nên yên lặng.
-Thông qua điều tra, sự kiện tập thể lần này là một sự kiện tập thể được tổ chức có âm mưu uy hiếp Ủy ban nhân dân thành phố. Đây là do một số ít người gây ra. Hầu hết là chẳng hề hay biết gì. Thái độ của Ủy ban nhân dân thành phố là tuyệt đối không nhẹ tay, phải nghiêm trị kẻ đầu đảng gây tội.
Đám người bùng nổ lên rần rần.
Lời nói của Thị trưởng Hạ tương đương như xác định tính chất của sự kiện tập thể này hơn nữa còn là tính chất rất nghiêm trọng. Nói như vậy thì việc đến yêu câu hôm nay chẳng những không có được kết quả gì mà lại còn bị Ủy ban nhân dân ghi nợ. Tất cả mọi người phẫn nộ, đều đang ở bên bờ bộc phát cơn giận.
Thấy đám đông xao động bất thường, mồ hôi của Trần Thiên Vũ rơi xuống không ngừng, Ngay cả Bùi Nhất Phong cũng là trong lòng thiếu tự tin. Nếu chẳng may một ông lão nào đó trong đó đứng lên, đánh không đánh được, mắng không mắng được, khuyên không khuyên được thì làm thế nào mới được đây? Cách làm của Thị trưởng Ha cuối cùng có được hay không đây? Đừng dây vào lửa, không dập được lửa thì nguy đây.
Thường Hào cũng lòng tràn đầy lo lắng. Ánh mắt anh ta nhìn về phía Hạ Tưởng rất phức tạp. Tuy rằng đúng là có lòng tin đối với Thị trưởng Hạ nhưng thật sự là khá nguy hiểm đây.
Hạ Tưởng còn hay nữa. Không những không để ý gì đến sự lo lắng của người khác mà lại như thêm dầu vào lửa:
- Tần Tài Lai đã bị miễn chức tại chỗ. Đồng thời Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quyết định truy cứu thêm các vấn đề khác của Tần Tài Lai.
-Ô!
Những người đang ở bên bờ bùng nổ sự giận dữ bắt đầu có sự xao động. Không ít người vụt lên phía trên giằng co ở chỗ cảnh sát.
Tình thế vạn phần nguy cấp, hết sức căng thẳng.
Bùi Nhất Phong gần như tuyệt vọng. Xong rồi. Mấy ông bà già lại càng điên lên rồi. Không ai động đến được. Thị trưởng Hạ động phải tổ kiến rồi.
Trong số những người có mặt tại hiện trường chỉ có Trần Thiên Vũ luôn giữ sự tin tưởng với Hạ Tưởng.
- Các đồng chí không cần kích động. Hôm nay tất cả mọi người đến đây thì đài truyền hình đều đã ghi hình lại hết rồi. Tính danh, chức vụ, thu nhập của mọi người không đến một giờ đồng hồ nữa sẽ được đưa ra để làm những người có công đầu cho kế hoạch liên hợp lần này. Tên của mọi người sẽ được thông báo trên bảng khen ngợi của Thiên Cương.
Đám người như thủy triều dừng bước chân, đều đứng ngay ngắn lại. Họ nhìn nhau không thể tin được. Mấy trăm người ở đó trong phút chốc im lặng như tờ.
Thị trưởng Hạ rốt cuộc là có ý tứ gì? Là trừng phạt hay là khen thưởng?
Thị trưởng Hạ lập tức liền trả lời sự nghi vấn của mọi người:
- Thái độ của Ủy ban nhân dân thành phố đối với chính sách liên hợp của tỉnh là rất kiên quyết. Sẽ không vì một bộ phận nhỏ mà buông tay nhượng bộ. Miễn chức của Tần Tài Lai chỉ là bước đi đầu tiên. Bước thứ hai những người tham gia vụ tập thể ngày hôm nay sẽ được ghi lại trong hồ sơ tư liệu. Bất cứ ai chủ động phối hợp liên hợp thì sẽ được hưởng đãi ngộ tăng lương và thông báo trên danh sách. Những nhân viên đương chức sẽ được thăng lên những cương vị công tác quan trọng. Còn những người ngăn cản liên hợp thì sau khi liên hợp, lương sẽ giảm xuống. Những nhân viên tại vị sẽ phải rời bỏ cương vị công tác quan trọng của mình.
Một hòn đá đánh xuống hàng ngàn tầng sóng.
Đám người đâu chỉ như vỡ tổ mà là sôi trào lên, la hét ầm ĩ. Tiếng nguyền rủa ầm ĩ. Hiện trường như một chiến trường vậy.
Không thể khống chế được, lập tức sẽ không khống chế được...
Bành Vân Phong cuối cùng đã có được danh sách công nhân viên chức của Thiên Cương, vội đưa ngay cho Thị trưởng Hạ. Thị trưởng Hạ cầm tài liệu trong tay lại nói với đám đông:
-Bây giờ sẽ đối chiếu một chút những nhân viên có mặt tại hiện trường. Xin các đồng chí yên lặng một chút. Xem tôi đọc có đúng hay không? Lưu Quốc Khánh, 55 tuổi, con cái đều làm ở Thiên Cương. Mã Nguyên Khởi 59 tuổi, con trai làm kỹ sư ở Thiên Cương. Hậu Văn Lai, 60 tuổi, con gái làm nhân viên điều hành ở Thiên Cương…
Cùng với lúc Hạ Tưởng đọc tên, đám người dần dần im lặng. Những người bị đọc đến tên đều hết hồn. Những người chưa được đọc đến tên thì lạnh cả sống lưng. Dường như cái tên kế tiếp là mình.
Đúng vậy. Bọn họ đều đã nghỉ hưu hết rồi. Nhưng đại đa số con cái vẫn đang làm việc tại Thiên Cương. Người già về hưu rồi, có thể cậy già lên mặt cùng chính phủ lên giọng. Ai cũng chẳng sợ nhưng con đường sống của con cái mình còn dài. Nếu như vì mình gây chuyện mà phiền hà đến con cái thì quá là….
Tất cả mọi người tâm tư giống nhau. Đám người từ chỗ dần im lặng thì đã im lặng hẳn không còn tiếng động. Bước chân của mọi người đều chần chừ. Mọi người nhìn nhau có ý lui bước.
Vừa nãy vẫn là cậy già lên mặt, Ủy ban nhân dân thành phố không dám làm gì bọn họ, hơn nữa pháp luật không thể trách bọn họ. Hơn ba trăm người tụ tập với nhau, biết ai là ai đâu? Không ngờ Thị trưởng Hạ thật lợi hại, chẳng những ghi hình, chụp ảnh. Có video và hình ảnh đối chiếu thì chẳng ai thoát được.
Ai mà chẳng có họ hàng thân thích? Ai cũng có thân bằng cố hữu làm ở Thiên Cương. Nếu như là vì mình mà liên lụy đến người khác. Sau này gây thù oán với nhau thì còn ăn nói thế nào đây?
Lòng người dao động, khí thế giảm đi.
Hạ Tưởng thấy thời cơ đến rồi liền lại hô một tiếng:
-Ai là người đầu tiên rời khỏi hiện trường sẽ là người đầu tiên có tên trong danh sách khen ngợi.
Vừa dứt lời, cũng không biết là ai đi đầu, lập trường của mọi người thay đổi tản ra bốn hướng. Không đến vài phút thì trên hiện trường chỉ còn lại một mảnh đất bừa bãi. Đến thế nào thì về thế ấy, hơn ba trăm người tản ra khắp đường lớn ngõ nhỏ của Thiên Trạch, biến mất không còn một ai.
Phục quá. Bùi Nhất Phong mới phát hiện chính mình hai tay nắm chặt. Sờ lên trán thấy toát hết mồ hôi. Không phục không được. Thị trưởng Hạ từ trên đài cao đi xuống, mặt không đỏ, không thở hổn hển, cũng không đổ chút mồ hôi, mặt mày nghiễm nhiên, sau khi giải tán hơn ba trăm người không còn bong dáng nào, bước chân thắng lợi chậm rãi đi xuống.
Trần Thiên Vũ đã sớm phục Hạ Tưởng rồi. Còn Thường Hào, Dương Kiếm cũng đều là âm thầm tán thưởng, Thị trưởng Hạ thật sự là thủ đoạn cao tay. Vừa hù vừa dọa, vừa đấm vừa xoa chẳng những thành công hóa giải nguy cơ, mà còn chôn xuống phục bút từ bên trong Thiên Cương, ai mà dám tổ chức công nhân viên chức gây rối thì cũng sẽ xong đời. Bởi vì Thiên Cương sau vụ này, trên có Tần Tài Lai, dưới là những người lao động bình thường, đều đã bị Thị trưởng Hạ hoàn toàn đánh cho đến sợ.
Thủ đoạn mềm thì mềm trong đạo lý, cứng thì cứng như núi, Thị trưởng Hạ thật đúng là một Thị trưởng phức tạp khiến người ta không thể nhìn thấu.
Nguy cơ được giải trừ, tất cả mọi người thở phào một cái. Thị trưởng Hạ trấn tĩnh tự nhiên. Khí thế chỉ huy của Thị trưởng Hạ để lại ấn tượng sâu sắc đối với mọi người. Cũng khiến rất nhiều người coi Thị trưởng Hạ làm tấm gương, càng làm cho Dương Kiếm, Bùi Nhất Phong và Thường Hào thêm kính sợ Thị trưởng Hạ vài phần.
Sau khi giải quyết xong mọi việc thì Hạ Tưởng không hỏi lại nữa, trực tiếp giao cho Dương Kiếm xử lý. Dương Kiếm vừa nghe chỉ thị tinh thần của Thị trưởng Hạ, vừa nhỏ giọng nói một câu:
- Thị trưởng Hạ, tôi kính nể cách đối nhân xử thế và lập trường của anh. Nhưng trong vấn đề liên hợp Thiên Cương thì tôi vẫn sẽ bỏ phiếu chống, hy vọng anh có thể hiểu được cái khó của tôi.
Hạ Tưởng ngược lại mỉm cười:
- Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu. Tuy nhiên lão Dương xin đừng nói chắc chắn như thế. Đợi đến khi thực sự đưa lên hội nghị thường vụ thì anh nhất định sẽ bỏ phiếu tán thành.
Dương Kiếm sửng sốt:
- ….
Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều. Sự kiện tập thể hôm nay mở ra cho hắn một ý nghĩ, khiến cho hắn nghĩ con đường phía trước còn rất rộng lớn, càng khiến cho hắn có lòng tin đối mặt với trận đánh ác liệt phía trước.
Miễn chức Tần Tài Lai, bổ nhiệm mới nhân vật số một của Thiên Cương, không có nghĩa là việc liên hợp Thiên Cương đã được thông qua. Vẫn còn có một cửa ải hội nghị thường vụ nữa phải thông qua. Giao tranh trên hội nghị thường vụ, mới là trận đánh ác liệt mấu chốt nhất.
Ngay lúc Hạ Tưởng và Dương Kiếm nói chuyện, Bùi Nhất Phong cũng lặng lẽ đi đến bên Từ Tử Kỳ, làm bộ bàn luận công tác với Từ Tử Kỳ, nhỏ giọng nói:
- Thị trưởng Hạ quá mệt mỏi rồi. Nếu như anh có thể cùng anh ấy thả lỏng thư giãn một chút thì có thể anh càng thân với anh ấy hơn. Tử Kỳ, cơ hội khó tìm đấy, cố mà nắm lấy.
Sau đó vỗ vai Từ Tử Kỳ:
- Chuyện của Vương Lệ Hà lập tức sắp xếp thỏa đáng. Tôi cũng là bạn chí cốt, anh phải mời đấy nha.
Từ Tử Kỳ vừa cười đáp ứng, vừa nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt chớp động …
Hạ Tưởng và Thường Hào triệu tập toàn thể phóng viên đài truyền hình và nhật báo xã, mở một hội nghị ngắn gọn, giải thích một chút về công việc cần chú ý và bảo phóng viên nộp hết toàn bộ camera và ảnh chụp. Các phóng viên không đồng ý. Liền do Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn đến làm việc. Hai đại mỹ nữ uy lực kinh người, chỉ chốc lát sau đã giao nộp tất cả tư liệu hiện trường lên.
Sự kiện tập thể được giải quyết, danh vọng của Hạ Tưởng gây chấn động lớn. Không ít người khi nhìn hắn, ánh mắt đều tràn đầy sự kính nể và kính yêu.
Hạ Tưởng lại không có tâm tư vui sướng hưởng thụ thắng lợi, bởi vì hắn biết. Kỳ thật sự đọ sức mới vừa bắt đầu thôi. Qủa nhiên chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì liền có áp lực lớn hơn nữa…