Quan Thần

Nói là một chút, tuy nhiên dựa vào cử chỉ của cô là rất nhớ. Hạ Tưởng nhìn xung quanh, tin chắc không ai nhìn thấy mới vỗ vỗ lưng Cổ Ngọc:

- Đừng náo loạn, cẩn thận bị lão Cổ nhìn thấy.

- Không ai nhìn thấy. Ông nội ở trong trang viên. Bên trong rất rộng, ông rất lười đi ra.

Cổ Ngọc nũng nịu, Hạ Tưởng có thể cảm nhận được bộ ngực nở nang của cô tỏa ra sức nóng và đang run rẩy.

- Vậy em sao lại biết anh tới cổng? Hạ Tưởng liền hỏi.

- Bên trong có máy theo dõi. Em nhìn thấy…

Cổ Ngọc thuận miệng trả lời. Bỗng nhiên hiểu rõ mọi chuyện. "A" một tiếng nhảy sang bên, thè lưỡi:

- Hỏng rồi. Chắc chắn để ông nội nhìn thấy rồi.

Camera của cổng như một đôi mắt tối om, thản nhiên nhìn chăm chú vào hành động thân mật giữa Hạ Tưởng và Cổ Ngọc trong lúc đó.

Hạ Tưởng không nói gì. Kỳ thực lão Cổ cũng đã sớm đoán được hắn và Cổ Ngọc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có một số việc không nói ra là tốt. Nói ra một cái càng khó xử hơn.

Bên trong trang viên ngoài dự đoán của Hạ Tưởng. Sắc màu rực rỡ, một sự hài hòa, bố cục vô cùng khéo léo. Đương nhiên là được làm bởi một bàn tay tài hoa. Hạ Tưởng không hiểu phong thủy, nhưng là có thể nhìn ra cho dù trông hoa cỏ hay là cây cối đều có chú trọng.

Trang viên quả thực không nhỏ. Hắn cùng Cổ Ngọc đi ước chừng năm phút mới vào đến bên trong. Ở giữa xây dựng một tòa nhà giả cổ, trên viết ba chữ to: Nơi nghe gió.

Nghe gió so với nghe mưa xem tuyết càng có ý nghĩa tuyệt vời hơn. Nghe tiếng gió liền sau đó là mưa, có gió trước sau đó mới mưa. Trang viên của lão Cổ tuy là xây dựng ở vùng ngoại ô, cũng không rời xa thế sự. Hay là muốn nghe gió xem mưa.

Vào quan trường, suốt đời vốn không có lúc yên tâm. Cũng là phải nhìn thẳng vào sự thật.

Lão Cổ đang ngồi giữa phòng uống trà. Vừa thấy Hạ Tưởng và Cổ Ngọc tiến vào, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt thâm ý sâu sắc. Hạ Tưởng nhìn ra cảnh tượng ban nãy ở bên ngoài, lão Cổ đã nhìn thấy hết.

Hắn trở nên bất động như cây tùng, Cổ Ngọc lại không được. Bị lão Cổ nhìn ánh mắt đầy thâm ý, lập tức xấu hổ, xoay người bước đi:

- Cháu đi pha trà.

Hạ Tưởng nhìn bóng dáng Cổ Ngọc đi xa, thấy váy cô cứ bay lên, bím tóc đuôi ngựa nhảy như mộng, khiến hắn nhất thời mê mệt. Cổ Ngọc đối với hắn mà nói, luôn là một cô gái rất hồn nhiên, một giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại.

Lão Cổ khẽ ho khan một tiếng:

- Tiểu Hạ, có nghĩ tới việc rời Thiên Trạch bây giờ không?

Sự việc đúng là được truyền đi rất nhanh. Ngay cả lão Cổ cũng nghe nói vấn đề Trần Khiết Văn phản ánh với Tỉnh ủy? Công bằng mà nói, Hạ Tưởng đối với bản thân Trần Khiết Văn thực sự không có ý kiến. Giữa hắn và bà ta, chủ yếu là vì một người bảo thủ một người muốn phá bỏ tình thế bế tắc mà thành xung đột trong quan niệm nắm quyền. Một người là đại diện của thế lực bảo thủ, một người là đại diện thế lực mới xuất hiện, tất nhiên sẽ có mâu thuẫn. Hắn đối với vấn đề Trần Khiết Văn báo cáo với tỉnh ủy về bộ máy phối hợp không tốt, từ tâm lý cũng có ý nghĩ đối chọi nhất định. Nhưng cũng có thể lý giải Trần Khiết Văn là vì giữ quyền lực bản thân và ích lợi bản thân mà phải hành động.

Nhưng hắn thật đúng là không từng nghĩ phải rời Thiên Trạch.

Công việc của hắn ở Thiên Trạch vừa mới triển khai. Có rất nhiều hạng mục còn chưa có hiệu quả và lợi ích. Thiên Trạch bị chụp mũ là nghèo khổ còn chưa bỏ được, hắn vì sao phải đi? Mà dựa vào cái gì để hắn đi?

Hạ Tưởng trước mặt lão Cổ không giấu diếm ý nghĩ thật của mình, lắc đầu nói:

- Hiện tại tình hình Thiên Trạch đang đúng tốt. Đúng là thời cơ tốt để thể hiện. Nếu rời khỏi thì thật quá đáng tiếc.

Lão Cổ uống trà:

- Quả thực là đáng tiếc. Nhưng nếu đổi lại khía cạnh khác mà nghĩ, cháu đến lớp huấn luyện Trung - thanh niên của trường Đảng trung ương học tập một năm, cũng là việc tốt. Cháu hiện tại thiếu kinh nghiệm ở trường Đảng, lại hướng về phía trước đi tiếp, thì thiếu nhiều điểm.

Hạ Tưởng vẫn chưa biết ở Tỉnh ủy, Phạm Duệ Hằng đã cùng Tống Triêu Độ đề cập việc để hắn đến trường Đảng trung ương. Nếu như hắn biết, chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm.

Nhưng hiện tại hắn cũng hiểu rõ, đi trường Đảng trung ương, không phải sắp xếp của lão Cổ, liền hỏi: Tại

- Là ý của Thủ tướng ạ?

Lão Cổ không phủ nhận, gật gật đầu.

Thủ tướng trưng cầu ý kiến của hắn trước, so với thủ đoạn điều hắn đi thành phố Lang lần trước cũng coi như tốt lắm rồi. Chí ít có việc cũng báo trước rõ ràng. Nhưng Hạ Tưởng cũng biết, nếu đã truyền đạt thông qua lão Cổ, nói là hỏi ý kiến hắn, trên thực tế là Thủ tướng đã quyết định rồi. Hỏi hắn là để tâm lý hắn dịu đi thôi.

Hạ Tưởng không phục, vì sao mỗi lần đều là hắn vội vàng rời đi? Hắn không thể ở lại Thiên Trạch hai ba năm, đưa kinh tế Thiên Trạch sống lại sau đó mới đi ư? Chẳng lẽ đối với Thiên Trạch mà nói, Trần Khiết Văn so với hắn có thể kéo kinh tế Thiên Trạch tiến bước mạnh mẽ trên diện rộng?

Đương nhiên cũng không có cách nào. Cấp trên quyết định sự việc, chỉ nói cho anh kết quả. Nghĩ thông suốt hay nghĩ không ra, thực xin lỗi, không có ai cho anh một lời giải thích hợp lý.

Từ Tỉnh ủy đến quận Hạ Mã là kết quả của chính hắn chuyên tâm triển khai hoạt động mà ra. Từ quận Hạ Mã đến thành phố Lang, là bị Thủ tướng đẩy từ phía sau. Từ thành phố Lang đến Thiên Trạch, là bị ông cụ Ngô âm thầm khống chế. Hiện tại Thủ tướng lại muốn đưa hắn tách rời khỏi Thiên Trạch, trong lòng hắn vô cùng không vui. Trong nháy mắt liền hạ quyết tâm, không thể tiếp tục để cho người khác hoàn toàn quyết định hắn đi hay ở. Hắn phải tự làm chủ chính mình một lần.

Chính là muốn ở lại Thiên Trạch, hoàn thành lý tưởng của mình.

Hạ Tưởng cũng không biết rằng hắn muốn ở lại Thiên Trạch, nếu thực hiện được, trở ngại sẽ có nhiều. Không chỉ có Thủ tướng muốn để hắn đến trường Đảng trung ương, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng có ý này. Hắn làm sao có thể chống lại Thủ tướng cùng Bí thư Tỉnh ủy không hẹn mà gặp cùng một ý nghĩ?

Lão Cổ cũng nhìn ra Hạ Tưởng không tình nguyện rời Thiên Trạch. Liền thở dài một chút:

- Ông mặc kệ, lát nữa Thủ tướng tới, cháu tự nghĩ cách thuyết phục Thủ tướng. Thuyết phục không được, cháu ngoan ngoãn mà đi trường Đảng trung ương ngoan ngoãn học một năm.

Khi nói chuyện, điện thoại của lão Cổ vang lên, sau khi nghe, ông liền đứng dậy:

- Thủ tướng đến rồi.

Hạ Tưởng và lão Cổ ra cửa tiếp đón.

Thủ tướng đơn giản gọn nhẹ, chỉ dẫn theo lái xe và thư ký. Tới cửa, sau khi dừng xe, Thủ tướng xuống xe.

Nhớ rõ lần trước gặp Thủ tướng đã là chuyện của vài năm trước. Hạ Tưởng không khỏi hơi xúc động. Thủ tướng so với vài năm trước đã già đi một chút. Hai bên tóc mai đã thành hoa râm, nhưng tinh thần vẫn tốt. Dáng người không cao lớn nhưng dường như chứa sức sống vô tận.

Thủ tướng mặc một chiếc quần màu tro, sơ mi ngắn tay, chìa tay ra bắt tay Hạ Tưởng.

- Hạ Tưởng, cách biệt mấy năm, tháng năm không thay đổi, chỉ có con người chúng ta là thay đổi. Tôi thấy cậu vẫn trẻ như vậy, thật là hâm mộ đấy.

Hạ Tưởng vội hai tay cung kính cầm tay Thủ tướng, khách khí nói:

- Thủ tướng so với phong thái năm đó cũng không kém, làm cho người ta kính phục.

Thủ tướng ôn hòa cười nói:

- Chỉ mong tôi còn đủ sức lực và nhiệt huyết để có thể cống hiến cho nhân dân vài năm nữa. Nhưng thấy cậu, tôi thấy hết sức vui mừng. Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân (thuyền chìm cạnh bờ ngàn buồm qua, ưu tư trước đầu cỏ xuân tươi). Giang sơn có người lỗi lạc. Trung Quốc mới tràn trề hy vọng, mới luôn đi nhanh tiến bước.

Lão Cổ ở bên cạnh vẻ mặt mỉm cười, chờ Thủ tướng và Hạ Tưởng nói xong mới dẫn đường phía trước. Dẫn Thủ tướng đi vào. Hạ Tưởng nghĩ Thủ tướng lại ngồi xe, không ngờ Thủ tướng cũng đi bộ đi vào. Xe riêng của Thủ tướng lặng yên không tiếng động đi vào trong trang viên. Đã sớm có người hướng dẫn đậu xe.

Trong trang viên cây xanh um tùm, hoa cỏ tươi tốt không hề thấy nóng bức. Thủ tướng thong thả bước từng bước khoan thai, không nhanh không chậm mà đi tới. Khó thấy lúc nào Thủ tướng thả lỏng như lúc này. Hạ Tưởng và lão Cổ một trái một phải đi cùng Thủ tướng vào trong.

Thủ tướng tán gẫu chuyện gia đình, hỏi tình hình gia đình Hạ Tưởng. Nói đến con trai Hạ Đông và vợ Tào Thù Lê, Thủ tướng nói:

- Tôi nghe nói Tào Thù Lê là vợ hiền mẹ đảm. Hiếm có, đặc biệt hiếm có. Cô ấy là thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tỉnh, là vợ Thị trưởng, thế mà có thể yên tâm giúp chồng dạy con, đúng là có phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ dân tộc Trung Hoa.

Hạ Tưởng xấu hổ. Tào Thù Lê nổi tiếng đức hạnh ngay cả Thủ tướng cũng biết. Hắn trở về nhất định phải nói cho Tào Thù Lê nghe, để cho cô ấy thích thú. Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, đừng nói là tình hình gia đình hắn Thủ tướng rõ ràng, cho dù là một chút riêng tư của hắn, chỉ sợ Thủ tướng cũng rõ như lòng bàn tay.

Sau đó, Thủ tướng lại nhắc tới Tào Vĩnh Quốc.

Đối với Tào Vĩnh Quốc, Thủ tướng cũng rất khen ngợi. Nói đến khi Tào Vĩnh Quốc ở thành phố Yến, thì kiên định tài giỏi. Là một cán bộ thực sự có tố chất lãnh đạo. Sau khi tới tỉnh Tây, lại cần cù và thật thà, cũng mệt đến ngã bệnh… Nói đến đoạn Tào Vĩnh Quốc bị bệnh, Thủ tướng dừng lại, vẻ mặt lo lắng và xúc động. Trong ánh mắt ông toát ra tình cảm ấm áp vô cùng khiến cho Hạ Tưởng hết sức cảm động.

Cho dù Thủ tướng là vô tình hay cố ý lâm vào, tóm lại vẻ mặt và lời nói của ông quả thật rất xúc động, rất dễ lay động phần mềm yếu trong lòng người. Làm cho người ta không cầm lòng được, bị cảm động.

Đường đi năm phút, ước chừng đi mất mười phút. Trong mười phút nói rất nhiều chuyện phiếm. Nhưng giữa nhân vật chính trị nói chuyện phiếm cũng là kiểu nói chuyện của quan lại. Nói tới gia đình sẽ gián tiếp liên quan tới đề tài cộng đồng, giao lưu tăng thêm tình cảm.

Nhìn ra xung quanh, có mấy người đáng để Thủ tướng bỏ ra mười phút nói chuyện gia đình? Hạ Tưởng rất may mắn cũng rất tự hào. Nhưng càng là như thế, hắn trong lòng càng lo lắng không yên đối với vấn đề nan giải sắp đến.

Thủ tướng muốn để hắn rời Thiên Trạch, xuất phát điểm rốt cuộc là vì cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui