Quan Thần

Chu Duệ Nhạc năm nay 39 tuổi, cũng đã là cấp Phó giám đốc sở. Phải nói là rất có tiền đồ. Nhưng cũng không hẳn vậy. Bởi vì người nâng đỡ của anh ta không ngờ ốm chết khiến ông ta mất đi chỗ dựa vững chắc.

Triển vọng không ổn, Chu Duệ Nhạc hiểu rất rõ, không có căn cứ thì ưu thế tuổi tác hay bằng cấp thì cũng đều là vô ích cả. Chỉ có ưu thế về mối quan hệ thì mới là ưu thế hàng đầu. Anh ta lo lắng trong lòng, chuẩn bị tìm chỗ dựa vững chắc.

Kỳ thật từ lúc Hạ Tưởng giữ chức Phó thị trưởng thường trực ở thành phố Lang, Chu Duệ Nhạc đã muốn dựa vào Hạ Tưởng. Dù ông ta cùng cấp bậc với Hạ Tưởng nhưng Hạ Tưởng ưu thế rõ ràng, chẳng những có Chủ tịch tỉnh Tống ở phía sau mà còn có ưu thế tuổi trẻ và bằng cấp, lại có năng lực. Hầu như cái gì cũng có. Hạ Tưởng chính là điển hình của một bước lên mây trong quan trường. Theo sát bước chân của Thị trưởng Hạ thì về sau cũng có một chỗ dựa tốt.

Chỉ tiếc Thị trưởng Hạ vội vàng rời khỏi thành phố Lang. Chu Duệ Nhạc còn chưa kịp có mối quan hệ tốt với Thị trưởng Hạ. Ông ta rất lấy làm tiếc về điều này.

Không ngờ, Tiêu Ngũ không ngờ tới chơi. Ông ta ngạc nhiên đến chẳng biết làm sao. Sau khi tỉnh táo lại liền lập tức xuống lầu nghênh đón. Khiến cho thư ký của ông ta cũng phải há hốc mồm, làm sao mà Phó thị trưởng Chu lại thay đổi thái độ vậy?

Sau khi Chu Duệ Nhạc đón người về thì thư ký càng ngạc nhiên. Hóa ra là đi đón một thương nhân. Anh ta có lai lịch như thế nào mà lại khiến Phó thị trưởng Chu lại trịnh trọng đến như thế?

Tiêu Ngũ chỉ nói chuyện vài câu với Chu Duệ Nhạc rồi sau đó liền đưa trà cho ông ta và nói:

-Thị trưởng Hạ bảo tôi đưa trà cho ông.

-Ngàn dặm xa xôi đưa trà tới. Lễ mọn mà tình trọng. Xin cảm ơn Thị trưởng Hạ. Xin mời anh Tiêu ngồi...

Chu Duệ Nhạc tay cầm lấy trà, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một khát vọng mãnh liệt. Ông ta hiểu rõ ý tứ của Thị trưởng Hạ khi tặng trà. Trong lòng ông ta bỗng chợt như nhảy lên - Cơ hội đến rồi.

Tiêu Ngũ không có chuyện nói với Chu Duệ Nhạc. Đưa trà xong là đứng dậy cáo từ luôn. Chu Duệ Nhạc khách khí muốn tiễn anh ta xuống. Nhưng Tiêu Ngũ liền xua tay nói:

-Không cần phiền Phó thị trưởng Chu. Tôi vẫn cần đi gặp Lý Tài Nguyên nữa.

Tiêu Ngũ còn muốn gặp Lý Tài Nguyên... Chu Duệ Nhạc liền càng kiên định ý nghĩ trong lòng. Những chuyện xảy ra ở Tỉnh và Thiên Trạch thì ông ta đều biết rõ, đều hiểu rõ thủ đoạn của Thị trưởng Hạ. Chắc chắn là đang phá cục diện.

Ông ta và Lý Tài Nguyên may mắn trở thành hai người thân tín nhất của Thị trưởng Hạ ở thành phố Lang, Chu Duệ Nhạc trong lòng vô cùng kích động. Tiêu Ngũ là thủ hạ mà Thị trưởng Hạ tín nhiệm nhất. Anh ta đến thành phố Lang thì cũng không khác gì Thị trưởng Hạ tự mình đến.

Tuyệt đối là mũi tên chĩa vào An Hưng Nghĩa.

Trở lại văn phòng, Chu Duệ Nhạc trịnh trọng đặt hộp trà xuống, đặt ở một nơi dễ nhìn thấy nhất. Trà không phải là trà mà chính là tượng trưng cho sự tín nhiệm của Thị trưởng Hạ đối với ông ta, thể hiện sự mở đầu cho mối quan hệ tốt đẹp giữa ông ta và Thị trưởng Hạ.

Đương nhiên, có thể thực sự trở thành cánh tay của Thị trưởng Hạ hay không thì phải xem biểu hiện cụ thể của ông ta thế nào.

Thầm nghĩ trong chốc lát, Chu Duệ Nhạc liền gọi mấy cuộc điện thoại. Rồi sau đó gọi điện cho Hạ Tưởng.

-Thị trưởng Hạ, cảm ơn anh tặng trà. Anh khách khí quá...

Chu Duệ Nhạc đầu tiên là nói một số lời dễ nghe, những điều cần biểu đạt, mà còn nói một cách rất hàm súc.

-Vô công không thu lộc, hơn nữa làm sao có thể để lãnh đạo tiêu phí chứ? Cũng hay tôi lại có hơn nửa cân trà ngon, nhờ anh Tiêu Ngũ mang về cho lãnh đạo dùng thử.

Trong chốn quan trường, mở miệng ra là nói trà. Dường như ai nấy đều là khách trà vậy, đều thích uống trà và rất biết thưởng thức trà vậy. Nhưng thật sự không phải thế, rất nhiều người không những không biết uống trà mà cũng chẳng thích uống trà chút nào. Chỉ là một đề tài chuyện trò mà thôi. Bởi vì ở chốn quan trường có rất nhiều điều kiêng kỵ. Nói đến thuốc thì không văn minh lắm, nói dến rượu thì không lịch sự lắm. Hơn nữa rượu thuốc toàn liên hệ với sự đồi bại thối nát. Vậy nên nói đến trà trở thành điểm bắt đầu phù hợp tất yếu.

Lẽ ra Chu Duệ Nhạc cũng đáp lễ Hạ Tưởng là trà, thì là một hành động rất không lịch sự. Lãnh đạo đưa cái gì lại đưa lại cho lãnh đạo cái đó. Như thế thứ nhất là không có tâm, thứ hai là có ý lấy lệ. Cũng may trà mà Thị trưởng Hạ đưa là ám chỉ, trà mà Chu Duệ Nhạc tặng là thể hiện hiểu được ám chỉ, giữa một người tặng và một người tặng lại, một cục diện đã được mở ra.

Hạ Tưởng ngầm hiểu, ha hả cười:

-Duệ Nhạc, tôi rất nhớ khoảng thời gian ở thành phố Lang.

Lãnh đạo nói với cấp dưới rất nhớ khoảng thời gian trước đây thực ra chính là ám chỉ rất nhớ những ngày tháng cùng làm việc với anh trước đây. Đây là một thiện ý. Nhớ không phải là nhớ khoảng thời gian mà là nhớ con người và sự vật.

Chu Duệ Nhạc kinh ngạc, thuận thế liền nói:

-Tôi cũng rất mong có cơ hội lại được làm việc dưới sự chỉ đạo của Thị trưởng Hạ. Tầm nhìn xa trông rộng của Thị trưởng Hạ, hiện tại ở Thành ủy thành phố Lang vẫn không ít người đang say sưa ca tụng.

Lời của Chu Duệ Nhạc Hạ Tưởng cũng nghe ra, là đang nói đến sự thiếu cảm giác cục diện lớn của An Hưng Nghĩa. Hắn không tiện đánh giá An Hưng Nghĩa điều gì liền chuyển câu chuyện:

-Cơ hội chắc chắn sẽ có, Duệ Nhạc, con đường về sau còn dài. Thà đi chậm một chút còn hơn để bị ngã.

Chu Duệ Nhạc hiểu được ngụ ý của Thị trưởng Hạ vội nói:

-Cảm ơn lời dạy của Thị trưởng Hạ. Tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Thà đi đường xa, chứ sẽ không đi đường vòng.

Hạ Tưởng không nói thêm nữa, cúp điện thoại mà lòng rất hân hoan.

Chỉ chốc lát sau, không ngoài dự liệu, Tài Nguyên gọi điện thoại đến.

-Thị trưởng Hạ...

Lý Tài Nguyên rất kích động, chỉ nói được như thế thì âm thanh như ngẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Hạ Tưởng cũng có chút xúc động. Lúc rời khỏi thành phố Lang thì rời đi quá đột ngột. Nếu không nếu hắn có thời gian thì sẽ dẫn cả Lý Tài Nguyên đến Thiên Trạch. Tuy nhiên cũng may, sau khi hắn rời đi, Lý Tài Nguyên cũng vẫn chưa bị ghẻ lạnh. Bây giờ anh ta là Trưởng phòng phòng Thư ký.

Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Lý Tài Nguyên nói:

-Anh Tiêu Ngũ vừa mới gặp Phó thị trưởng Chu, đã trở về rồi. Vừa nãy tôi có nói chuyện với Từ Tử Kỳ.

Lý Tài Nguyên cũng không nói nội dung cuộc nói chuyện giữa anh ta và Từ Tử Kỳ bởi vì anh ta biết có một số chi tiết không cần phải nói với Thị trưởng Hạ. Nếu chuyện gì mà cũng để lãnh đạo lo lắng thì thư ký còn dùng để làm gì. Anh ta nói trước với Từ Tử Kỳ nên xử trí vấn đề Vương Lệ Hà như thế nào. Sau đó lại lấy thân phận của người anh cả khuyên bảo Từ Tử Kỳ nhất định phải bắt lấy cơ hội. Thị trưởng Hạ là một lãnh đạo vô cùng tốt, nếu như bỏ lỡ Thị trưởng Hạ, thì chính là bỏ lỡ cơ hội cả đời...

Từ Tử Kỳ so với trước kia thì đã trầm tĩnh hơn nhiều. Không gặp chuyện thì không khôn ra. Anh ta hiểu rất rõ nếu như không phải là uy danh của Thị trưởng Hạ ở thành ủy Thiên Trạch, thì anh ta bây giờ không chừng đã bị khai trừ công chức rồi. Quan hệ nam nữ đối với người trong quan trường mà nói, có thể lớn, có thể nhỏ. Lớn thì có thể bị thân bại danh liệt. Nhỏ thì có thể bị gió thổi cỏ lay, sau đó lại một lần nữa yên ổn trở lại.

Hết thảy đều phải xem có lãnh đạo thay mình nói giúp một câu vào lúc mấu chốt hay không.

-Tài Nguyên, làm tốt nhé. Tôi luôn chú ý đến anh đấy.

Đối với Lý Tài Nguyên, Hạ Tưởng quả thật vẫn luôn quan tâm, cũng có lẽ khi có cơ hội còn có thể sắp xếp cho một vị trí thích hợp. Hiện tại thành phố Lang vẫn là Ngả Thành Văn đảm nhiệm chức Bí thư. Bí thư không thay đổi thì về nhân sự thông thường cũng không có sự biến đổi gì lớn. Lý Tài Nguyên ở thành phố Lang, rèn luyện thêm một năm rưỡi nữa cũng tốt.

Lý Tài Nguyên vô cùng kích động. Lời nói của lãnh đạo là sự ủng hộ lớn lao đối với anh ta. Chỉ cần Thị trưởng Hạ chú ý đến anh ta thì anh ta đã cảm thấy vô cùng phấn chấn nhiệt tình rồi:

-Thị trưởng Hạ, anh cứ yên tâm. Tôi sẽ không bao giờ làm anh phải mất mặt đâu.

Sau khi nghe xong hai cuộc điện thoại, ngoài cửa sổ đã thấy hoàng hôn bao trùm. Màn đêm buông xuống Hoa Hải Nguyên. Ánh sáng lonh lanh lấp lánh, giống như Thiên Thượng Nhân Gian vậy.

Hạ Tưởng thưởng thức cảnh đẹp một lát, chủ yếu cũng là thư giãn một chút tâm trạng, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Quay đầu nhìn lại, thì thấy Liên Nhược Hạm và Lý Thấm vẫn nói chuyện không ngớt, nét mặt họ đều hưng phấn, ánh mắt tỏa sáng. Bạn đang đọc truyện được tại

Đều là những người thấy tiền sáng mắt, Hạ Tưởng không khỏi cảm thán. Lâu lắm rồi không thấy Liên Nhược Hạm hưng phấn như thế. Cũng là chuyện hay. Cứ để Lý Thấm và Liên Nhược Hạm liên kết để được lợi từ người dân Mỹ đi. Người Mỹ đã gây hại cho nhân dân thế giới bao nhiêu năm nay. Bây giờ để người khác gây tai họa cho bọn họ một hai năm, coi như là ăn miếng trả miếng đi.

Buổi tối, Hạ Tưởng ở lại ăn cơm.Trong bữa cơm, Liên Nhược Hạm còn nói chuyện không ngừng với Lý Thấm, trực tiếp bỏ lại Hạ Tưởng một bên. Hai người đẹp bàn luận nhiệt tình, càng nói càng hăng. Dường như đã kiếm được một núi vàng không bằng, vẻ mặt tham tiền. Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, tuy nhiên trong lòng cũng vui sướng. Hắn còn lo lắng Liên Nhược Hạm sẽ nghĩ tiêu cực, không hứng thú cơ. Chứ không ngờ Liên Nhược Hạm có dã tâm cũng không nhỏ thế này.

Có dã tâm là chuyện tốt, có dã tâm mới có sự quyết tâm tiến lên, có quyết tâm tiến lên thì mới có tinh thần bon chen, tranh đấu. Nhìn thấy Liên Nhược Hạm và Lý Thấm với bộ dạng như hận sao trước đây không quen nhau sớm, hắn liền biết mình đã đi đúng một bước. Bây giờ có thể buông tay sự việc kinh tế rồi, hoàn toàn có thể nhập tâm vào cục diện chính trị trước mắt, cố gắng phá vỡ cục diện.

Trên thực tế theo như kế hoạch lâu dài mà nói, kế lớn của Liên Nhược Hạm và Lý Thấm mới là mấu chốt đảm bảo hắn về sau có thể đứng sừng sững không đổ. Nhưng khó khăn trước mắt mà không qua được thì cũng không xong.

Cuối cùng, Tiêu Ngũ gọi điện thoại đến:

- Lãnh đạo, tôi sắp đến rồi. Buổi tối gặp hay ngày mai đây ạ?

Nghĩ một lúc, cũng không gấp lắm nên Hạ Tưởng đáp:

-Để sáng mai đi.

Lý Thấm và Liên Nhược Hạm nói chuyện với nhau vô cùng ăn ý. Buổi tối cũng không đi đâu mà còn nói chuyện với Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng liền dặn dò Lý Thấm vài câu rồi về nhà. Liên Nhược Hạm đưa Hạ Tưởng đi ra cửa rồi nói:

- Em là đã đem hết toàn bộ tính mạng của cải trao cho anh rồi đấy. Đánh cuộc một phen. Đánh cược mà thua thì anh phải chịu trách nhiệm kiếm lại đó nha.

Hạ Tưởng cười ha ha, phất tay mà đi. Những chuyện trên thế giới này, bước một bước là đánh cuộc, trước khi bước một bước đều coi là mình thắng. Chỉ có sau khi sa chân thì mới biết được rằng con đường mình thực sự bước lên vẫn là giẵm phải mìn.

Dù sao hắn đã chôn xuống vài quả mìn, sẽ chờ người đến giẫm lên.

Sau khi trở về, hắn vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Tống Triêu Độ, chuyển lại lời mà An Hưng Nghĩa đã nhờ hắn. Cũng giống như lời suy đoán của Hạ Tưởng. Tống Triêu Độ nghe xong từ chối đưa ý kiến mà trực tiếp chuyển sang đề tài khác:

- Sáng ngày mai tổ chức hội nghị công việc nghiên cứu vấn đề chọn người cho lớp huấn luyện trung - thanh niên. Hạ Tưởng, ở Ban Tổ chức Trung ương cậu có quen ai không?

Hạ Tưởng ngạc nhiên:

-Không quen ai ạ.

-Tình huống không lạc quan lắm. Bởi vì Ban Tổ chức Trung ương trực tiếp điểm danh cậu.

Ban Tổ chức Trung ương điểm danh chẳng lẽ là ý của Thủ tướng? Hạ Tưởng ngây ra một chút. Lực lượng phía sau bức màn bắt đầu động thủ rồi. Đợt sóng thứ nhất sắp đến.

Đã đến cục diện quan trọng đầu tiên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui